Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 77




Tuy nói vẫn còn một số người vẫn còn hiềm nghi, không có ai chứng minh thân phận của họ, nhưng Diêu Hồng lại dựa vào kinh nghiệm của Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử, cảm giác nhạy bén những người này đều không phải là người mình muốn bắt.

Cũng nhờ chiến dịch truy bắt quy mô lớn này, mà không ít hạng người vi phạm pháp lệnh từng ẩn nấp trong Thần Đô thành cũng bị truy nã quy án, có người thậm chí là đại đạo tặc bị truy nã nhiều năm, bình thường giấu đầu lộ đuôi ẩn vào phố xá sầm uất, lần này lại âm dương kém sai bị một lưới bắt hết.

Diêu Hồng nhịn không được tìm niềm vui trong đau khổ suy nghĩ: Nếu không phải vụ án lần này mình cũng liên lụy trong đó, nói không chừng năm sau sau khi xem xét khảo hạch, mình chỉ dựa vào thành tích bắt giữ tội phạm, mũ quan trên đỉnh đầu nói không chừng còn có thể thăng cấp, nhích lên trên vị trí đã ngồi mười năm.

"Giang Ninh bên kia, đã có sai nha đi bắt người nhà Lưu đại." Ông có chút bất đắc dĩ:

"Ta trở về chính là muốn hỏi Diệu Chân, Khánh Xuân một chút, mời bọn họ xem bức tranh này có giống hay không, cũng hỏi bọn họ còn nhớ hay không, phu xe này còn có đặc điểm nào khác hay không.”

Ông nhìn Liễu thị một cái:

"Sau này có thể còn muốn để cho tỷ đệ bọn họ đi đại lao binh mã ty, hỗ trợ chỉ ra và xác nhận người bắt giữ, xem phu xe có ẩn trốn trong đó hay không.”

Diêu Thủ Ninh đối với dự cảm của mình đã rất có lòng tin, nghe lời này, vội vàng nhịn xuống sợ hãi trong lòng:

"Cha..."

Nàng gọi một câu, thu hút sự chú ý của Diêu Hồng:

"Người này có phải đã chết hay không?”

Lời này vừa nói ra, khiến Liễu thị cùng Diêu Hồng đều lắp bắp kinh hãi.

"Đang yên đang lành, một người sống sao có thể chết chứ?” Liễu thị theo bản năng phản bác, Tào ma ma ở một bên nghe được rõ ràng, cũng gật gật đầu.

Diêu Hồng lấy lại tinh thần, cười cười, hỏi con gái:

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Ngài cũng nói, lần này toàn thành vây bắt xa phu này, là được tam ti phụ trợ.”

Tình hình ở Đại Khánh mấy năm gần đây sa sút, nhưng sau khi trưởng công chúa cùng phủ tướng quân liên thủ, khiến cho thực lực Lục gia mạnh mẽ.

Cùng lúc đó Sở gia cũng không phải người bình thường, thái giám Trấn Ma Ti cũng có chút lợi hại, ba bên liên thủ, toàn thành lục soát một phu xe ngựa chạy trốn mấy ngày không có tin tức, đây rõ ràng chính là chuyện không bình thường.

"Đây chỉ là một xa phu mà thôi, lại không phải giang dương đại đạo kinh nghiệm lão luyện, làm sao có thể chậm chạp tìm không được một người sống?”

Diêu Thủ Ninh tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu rõ việc tra án, nhưng nàng vốn đã xem không ít thoại bản, lại kết hợp với dự cảm thần kỳ của mình, những lời nàng nói đều trùng hợp với những lo lắng trong lòng Diêu Hồng.

Nét mặt của ông thoáng cái trở nên nghiêm túc vài phần.

"Trừ khi hắn ta đã chết..."

Diêu Thủ Ninh thấy thần sắc phụ thân, trong lòng cũng cảm thấy hơi áy náy, nhỏ giọng bổ sung một câu.

Nhưng Diêu Hồng đối với nàng tín nhiệm đến cực điểm, căn bản không nghĩ tới cái khác, chỉ là có chút kinh ngạc nhìn nữ nhi một cái, tiếp theo thở dài:

"Thủ Ninh hiểu chuyện rồi.”

Giống như mấy ngày nay, nàng thoáng cái trưởng thành rất nhiều, lời nói cũng có trật tự có lý, không giống trước kia còn có chút trẻ con.

"Đó là chỗ ta lo lắng.”

Nét mặt của ông trở nên nghiêm cẩn:

"Một xa phu đến từ Giang Ninh có thể có bản lĩnh gì? Theo lời Diệu Chân nói, bất quá chỉ là lão hán nghèo khổ của gia đình bình thường mà thôi.”

Lúc đó hỗn loạn, sợ rước họa vào thân nên nhân cơ hội chạy trốn cũng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng vấn đề là hắn ta lại mất tung tích lúc này.

Xuất động nhiều người như vậy, vẫn không tìm được hắn ta, rõ ràng việc này có quỷ.

Diêu Hồng cũng mơ hồ lo lắng, người này chỉ sợ là đã chết.

Nhưng một người lớn sống sờ sờ ly kỳ tử vong, vụ án này tự nhiên càng thêm ly kỳ.

Ngẫm lại, một lão đầu đánh xe vào thành đυ.ng phải quý nhân, thời khắc mấu chốt đột nhiên mất tích, có thể là đã chết.

Hắn ta là một lão hán đến từ bên ngoài, không thù không oán với người khác, ai muốn gϊếŧ hắn ta đây?

Hết lần này tới lần khác vụ án này liên quan đến thế tử Định quốc thần võ đại tướng quân phủ, đồng thời còn liên lụy đến một mạng người, sau đó thì xa phu, nhân vật quan trọng nhất trong vụ án cũng đã chết —— không cần nói Diêu Hồng thấy thế nào, đều cảm thấy giống như là có người đứng sau chủ đạo tất cả, muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Diêu Hồng càng nghĩ càng phiền:

"Nếu cứ như vậy, vụ án sẽ trở nên phiền phức.”

Hắn ta đánh xe đưa tỷ đệ Tô Diệu Chân, lúc xảy ra sự việc mẹ con Liễu thị cũng có mặt tại hiện trường, rất có thể sẽ bị người ta cho rằng việc này không thoát khỏi liên quan đến Diêu gia.

Sau khi điều tra kỹ, chuyện Diêu Hồng tìm du côn gây sự khẳng định không che giấu được, đến lúc đó chỉ sợ cho dù giải thích cũng khó có thể nói rõ.

Liễu thị cũng nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.

Thế nhưng bà cũng không rối rắm việc này nữa, tránh làm cho Diêu Hồng càng thêm phiền lòng, chỉ nói:

"Hy vọng trong số những người bị bắt này, sẽ có xa phu bỏ trốn.”

Nói xong, lại thở dài nói:

"Chỉ là trong tù là nơi gì? Diệu Chân tuổi không lớn, lại là nữ tử nuôi dưỡng trong khuê phòng..."

Tô Khánh Xuân tuy nói là nam tử, nhưng tính tình nhút nhát, "Trong lao bắt được đều là tội phạm, chỉ sợ đi tới nơi này một lần, sẽ làm hai đứa nhỏ này sợ tới mức không nhẹ.”

Liễu thị nói xong, trên mặt không khỏi lộ ra ý thương tiếc.

Diêu Hồng liền trấn an bà nói:

"Nàng yên tâm, có ta nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Việc cấp bách trước mắt, là phải nhanh chóng tìm ra xa phu này.

"Sớm kết thúc vụ án, cũng là một chuyện tốt.”

Liễu thị lại có chút lo lắng, hỏi:

"Nếu trong những người này, đều không có xa phu..." Bà dừng một chút, "Sẽ như thế nào đây?”

"Người sống gặp người, chết phải thấy xác.”

Chậm chạp tìm không được, thời gian càng kéo dài, tình huống càng bất lợi cho Diêu Hồng.

Người trong Hình Ngục phái tới giám sát phá án đã bắt đầu âm dương quái khí, trong lời nói ám chỉ việc này có liên quan đến ông, cho nên ông kéo dài không chịu làm việc.

Chỉ là những lời này không có cách nào nói với vợ con, chỉ có Diêu Hồng tự mình gánh vác.

Thế nhưng mặc dù ông không nói, phu thê liền tâm, Liễu thị từ trên mặt ông cũng có thể nhìn ra vài phần manh mối, lại nghĩ đến hậu quả của chuyện này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ buồn rầu.

"Ta cũng muốn xem, việc này đến tột cùng là ai ở sau lưng giở trò!" Diêu Hồng cắn chặt răng, một hơi uống cạn sạch nước trà trong tay:

"Những quý nhân này tranh đấu ta không muốn quản, nhưng liên quan đến người nhà, ta cũng không muốn hàm hồ cho qua!”

"Yên tâm là được." Cuối cùng, ông điều chỉnh giọng điệu, khi nhìn về phía vợ con, lại lộ ra ý cười:

"Ta cũng không thể xảy ra chuyện, còn phải tận lực bảo trụ thể diện của Diêu phu nhân bà, bằng không thì tương lai mắng chửi người đều thiếu sức..."

"Nói bậy cái gì, không đứng đắn gì hết!" Liễu thị trách móc nói ông một câu, vốn trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng trong lời nói không đứng đắn của ông, lo lắng kia lại dần dần bị đè vào đáy lòng.

Nói xong lời này, Liễu thị vội vàng gọi Phùng Xuân đi mời tỷ đệ Tô Diệu Chân, Diêu Hồng gần đây ít có thời gian nói chuyện với người nhà, vừa lúc thừa dịp rảnh rỗi trong giai đoạn bận rộn này, tán gẫu chút chuyện thường ngày với Liễu thị.

"Đúng rồi, Diệu Chân gần đây ở chung với Uyển Ninh rất tốt.”

Liễu thị nói đến đây, không khỏi nhìn Diêu Thủ Ninh một cái, trong lòng thầm than người với người cần duyên phận.

Vốn Diêu Thủ Ninh là người chờ đợi Tô Diệu Chân đến nhất, nào biết trông người ta đến, nàng lại không thích nữa, không thèm để ý, còn kêu không muốn cùng người khác kết giao bằng hữu.