Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 69




Đêm tuyết yên tĩnh, ánh trăng phản chiếu ra hai bóng người ôm nhau trên mặt đất.

Nụ hôn dịu dàng giống như tuyết rơi đặt xuống bờ môi Tiêu Tịch Nhan, lưu luyến thâm tình, đau đớn đến tận xương tuỷ. Phảng phất như nụ hôn trải qua năm tháng lâu dài, vượt qua sống chết. Bàn tay nâng má nàng vô cùng ôn nhu, giống như nâng một đồ vật dễ vỡ, cực kỳ quý giá.

Thẩm Ước hôn rất nhẹ và cẩn thận, hắn nhẹ nhàng cạy môi nàng ra, hô hấp dần triền miên, thâm nhập mang theo sự xót xa. Dưới sự dịu dàng cuối cùng mới chậm rãi tách ra.

Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan run rẩy như cánh hoa, dường như có thể cảm nhận được thể xác vô hình cùng nhịp tim đã lâu không đập của mình. "Thẩm Ước..."

Thẩm Ước vỗ về gò má lạnh như băng của nàng, đột nhiên cúi người dùng một tay bế nữ lang nhỏ xinh lên đi về phía tẩm cư.

Tuyết vẫn rơi, bao phủ lên vạn vật một màu trắng xoá.

Tiêu Tịch Nhan ôm cổ hắn, an tâm cuộn trong lồng ngực hắn. Giống như khi ở trên núi Vô Kỵ, không ai nói với nhau câu gì nhưng lại có một sự ăn ý.

Thẩm Ước đi qua màn đêm yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn dầu chiếu sáng Vương phủ nhưng lại không cảm thấy cô đơn. Có ôn hương noãn ngọc trong ngực đã đủ để chống đỡ qua đêm giá lạnh.

Thẳng đến tẩm cư hắn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn cho nàng.

Tiêu Tịch Nhan mở to đôi mắt đen, lẳng lặng nhìn Thẩm Ước mím môi, đôi bàn tay với gân xanh nổi rõ nghiêm túc phủ thêm chăn lông cho nàng, chỉ một lát đã bọc nàng thành một con tằm, khẽ xoa đầu nàng.

Không có ai nói gì, ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng lớn, đêm trăng cũng dần trở nên ảm đạm. Trong phòng những ngọn đèn ấm áp khiến cho lòng người an tâm.

Tiêu Tịch Nhan vô cớ cảm thấy buồn ngủ, sáng mai trong phủ hẳn sẽ đọng tuyết dày?

Thẩm Ước cầm một cái khăn trên giá dịu dàng lau tuyết trên tóc cho nàng.

Mái tóc đen của nữ lang bị khăn che đi, chỉ lộ ra khuôn mặt với sống mũi cao. Nàng như thỏ trắng ngoan ngoãn trên nền tuyết, im ắng bất động, kệ hắn cẩn thận hầu hạ.

Thẩm Ước dừng tay một chút, động tác càng thêm dịu dàng, thanh âm gần như dỗ dành: "Có lạnh không?"

Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, hạ nhân sớm đã cho thêm than vào trong lư hương, tuyết trên người nàng đã sớm tan đi, dần cảm thấy ấm áp.

Nàng gần như hoà tan, chỉ còn lại ánh mắt không rời của hắn.

Sau nụ hôn kia, Tiêu Tịch Nhan đương nhiên hiểu được tâm ý của hắn. Tâm như bàn thạch, chấp niệm không thay đổi, cho dù nàng là người hay quỷ có lẽ đối với Thẩm Ước không có gì khác nhau.

Cũng phải, trước kia hắn làm ra việc đoạt thê của quan, mấy năm nay lại làm việc không màng thiên hạ chỉ trích, sao có thể sợ hãi ma quỷ...

Trong không khí yên lặng, ý thức của Tiêu Tịch Nhan dần tan rã, bỗng nhiên cứng lại.

Nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc hắn từng ôm nàng ra khỏi quan tài. Tiêu Tịch Nhan ôm thi thể nàng, khoé mắt đỏ bừng, sau đó mặc sức làm càn, không màng thiên hạ phê bình.

Tiêu Tịch Nhan nhớ tới lúc này bên trong Vương phủ thậm chí còn thờ phụng bài vị của "Tần Vương phi".

Nàng bỗng có chút e lệ, trước kia khi làm quỷ hồn nàng có thể tự mình yên lặng tiêu hoá tất cả. Nhưng hôm nay lại trực tiếp đối mặt với hắn, suy nghĩ của nàng không khỏi trở nên miên man.

Làm quỷ mấy năm, nàng không thể soi gương, không biết hiện giờ mình trông như thế nào. Đầu bù tóc rối? Trở nên xanh tím đáng sợ?

Trong lòng nữ quỷ lộn xộn, có chút thẹn thùng quấn chặt chăn.

Ánh mắt Thẩm Ước chuyên chú, không chút cẩu thả lau cho nàng, không dao động nói: "Nhan Nha, nên hẳn là nàng biết mấy năm nay ta vượt qua như thế nào, lại làm những gì..."

Hắn vừa mới suy nghĩ một chuyện.

Hắn đã sớm đoạt quan tài và thi thể của nàng, không danh không phận cũng muốn chiếm nàng làm của riêng. Hiện giờ cho dù nàng là quỷ hồn hắn cũng không có khả năng thả tự do cho nàng.

Nghĩ đến đây ánh mắt Thẩm Ước không khỏi tối hơn, thanh âm khó nhọc: "Cho nên từ nay về sau nàng cứ như cũ ở lại trong Vương phủ được không?"

Lời này vừa nói ra, trong lòng hắn lại có chút căng thẳng.

Lúc nàng qua đời vẫn còn hôn ước với Kỷ Đình Trạch, hắn không thể xác định được đến tột cùng mình chiếm bao nhiêu phân lượng trong lòng nàng. Sau khi nàng chết mình đã làm ra hành vi điên cuồng như vậy, liệu Nhan Nhan có sợ hắn không?

Nhưng cho dù nàng không muốn hắn cũng không có khả năng buông tay lần nữa. Cho dù nàng là hồn phách cũng là thê tử hắn nhận định. Thẩm Ước nắm chặt lòng bàn tay, quyết định dù nàng phản ứng như thế nào, hắn dụ dỗ cũng được, giam cầm cũng được, đều phải giữ nàng ở lại bên cạnh...

Thế gian này chỉ có mình hắn luôn chăm sóc nàng, khiến cho nàng an tâm bất kể nàng biến thành bộ dáng gì.

Tiêu Tịch Nhan từ trong việc nhỏ không đáng kể mơ hồ cảm nhận được sự căng thẳng hoảng loạn của hắn, nhẹ giọng nói:

"Ngoài Vương phủ ra ta còn có thể đi đâu?"

Phủ Tuyên Bình Hầu rộng rãi nhưng cũng không thể chứa nổi nàng, trúc mã ngày xưa chẳng qua chỉ là một mối duyên mỏng, phút chốc phân ly. Chỉ có hắn trước sau vẫn luôn ở bên cạnh nàng, là nơi nàng an tâm có thể trở về.

Nếu không phải Thẩm Ước bảo quản cây trâm kia ở bên người, nàng chẳng qua cũng chỉ là một con cô hồn dã quỷ thôi...

Tiêu Tịch Nhant nhớ tới chuyện cũ, giữa lông mày lại hiện lên chút mất mát. "Xin lỗi, lúc trước ta đã quên mất chàng."

"Nhưng mà tâm ý của ta trước nay chưa từng thay đổi."

Lúc ấy coi loại cảm giác cảm kích và trùng hợp thành yêu thích, nhưng lại quên mất người mà nàng thật sự động tâm.

Trong lòng Thẩm Ước lại trở nên căng thẳng. Có thể nghe được những lời này hắn không mong cầu gì hơn. Hắn không nói gì, nhưng cặp mắt màu vàng kim kia lại chứa chan tình cảm đến loá mắt.

Tiêu Tịch Nhan bị hắn nhìn đến có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng rũ mắt, đã lâu nàng chưa đối diện với ánh nhìn chăm chú mãnh liệt như thế.

Nàng giống như vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối lại đột nhiên thấy ánh sáng mặt trời, có chút không được tự nhiên. "A Ước, chàng có thể đừng nhìn ta mãi thế..."

Thẩm Ước cúi đầu cười khẽ: "Ta sợ chỉ là một giấc mộng đẹp nên mới không muốn bỏ lỡ." Cho nên mới nhìn không chớp mắt, sợ nàng biến mất trong giây lát.

Gương mặt lạnh lùng như núi sụp đổ, thay vào đó hiện lên chút cô đơn. Trong lòng Tiêu Tịch Nhan khẽ động, vô cớ đau lòng.

"Không phải mộng đâu." Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng nói, chiếc cổ thiên nga ngước lên, khẽ chạm môi đỏ vào má hắn, đủ để chứng minh hiện giờ nàng ấm áp mềm mại, không phải là thân ảnh mơ hồ.

Đây đã là hành động lớn mật nhất của nữ lang. Nhưng chỉ một chút chủ động của nàng đã làm cho Thẩm Ước mất khống chế.

Mũi chân của Tiêu Tịch Nhan còn chưa hạ xuống đã bị bàn tay của Thẩm Ước đè lại ót, ôm nàng lên vào trong lồng ngực. Tâm ý thẳng thắn của nàng càng làm cho hắn không kiêng nể gì, nói hết những tình cảm mãnh liệt trong lòng.

Nhưng Tiêu Tịch Nhan lại phát ra thanh âm thất thố, mang theo một chút kinh hãi mê ly.

"A Ước..."

Ngay sau đó tất cả như cánh hoa rơi xuống đất, bị ánh trăng dập tắt.

Trong lòng bàn tay Thẩm Ước đột nhiên không còn gì, hắn duỗi tay ra lại chỉ xuyên qua góc váy nàng, như trăng ẩn sau đám mây, nháy mắt mang theo bóng hình xinh đẹp kia đi. Sau đó tất cả lại quay về với mờ mịt hư vô.

Giống như trăng trong nước, chạm không được. Nàng cứ như vậy trong giây lát biến mất trước mặt hắn.

"Nhan Nhan?"

Sống lưng Thẩm Ước cứng đờ, trái tim bỗng nhiên truyền đến đau đớn. Sự rét run cùng cơn đau đầu sau khi say dâng lên làm hắn hoảng hốt, tất cả những chuyện vừa rồi trở nên không chân thật.

Nhưng khoé mắt hắn liếc đến một khối tuyết thấm ướt khăn tắm, tim lại đập mạnh.

Tất cả những chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải là mơ.

Sau đó nỗi sợ hãi mất mát lại lan ra toàn thân. Quỷ hồn vẫn có khả năng bị hồn phi phách tán, liệu nàng có gặp chuyện gì bất trắc không?"

Thẩm Ước nhớ lại nàng nói nàng bám trên cây trâm, không khỏi vội vàng lấy cây trâm trong người ra. Trâm gỗ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, dường như chưa gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Hẳn là nàng vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Chỉ là có lẽ hắn sẽ không được gặp lại nàng nữa.

Hốc mắt Thẩm Ước phiếm đau, nhắm hai mắt lại. Trong đầu hắn im lặng miêu tả lại dung nhan vừa rồi của nàng, một lần lại một lần, hận không thể chớp mắt đã ngàn năm.

Hắn nói với bản thân nên thấy đủ rồi, nhưng trong lòng vẫn như cũ không cam tâm.

Tiêu Tịch Nhan không biết vì sao nàng lại không có thực thể. Cánh tay nàng xuyên qua người Thẩm Ước, trong khoảnh khắc kia nàng chỉ kịp kêu tên hắn, sau đó trơ mắt nhìn bản thân tan ra như bọt biển.

Nàng lại biến thành một nữ quỷ cô đơn con người không thể nghe thấy, cũng không có cảm giác hay thân thể.

Đáy mắt nữ lang loé qua một tia ảm đạm.

Nhưng so với bản thân nàng càng đau lòng cho hắn hơn. Nàng không rõ vì sao trời cao lại tàn nhẫn đối với Thẩm Ước như thế. Cho hắn hy vọng trong chốc lát rồi lại muốn cướp mất sự mong đợi này hay sao?

Nếu như thế nàng thà tình nguyện mình chưa từng xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.



Ngôi chùa cổ quạnh quẽ, cỏ cây rậm rạp.

Lần trước trong chùa gặp chuyện, Nhiếp Chính Vương muốn thiêu đốt chùa. Mặc dù chưa thiêu huỷ thành công nhưng vẫn có một số tăng nhân bất an, sớm rời khỏi chùa Tử Sơn.

Lão tăng vẫn chưa rời đi, an tâm thủ trong ngôi chùa trên ngọn núi này, định chết già ở đây.

Phật Tổ vô tội, có tội chính là lòng người xấu xa, cho nên ông mới không tiếc mạng ngăn cản Nhiếp Chính Vương. Nếu trong lòng có Phật, không có chỗ không phải tu hành, vậy nên ông cũng không rời khỏi ngôi chùa.

Tiếng mõ kêu đốc đốc, hương khói lượn lờ, cứ thế một ngày lại một ngày.

Hôm nay chùa Tử Sơn lại có sóng gió, chỉ vì một vị khách quý đã lâu không gặp tới. Nam nhân mặc áo bào đen thêu chỉ vàng, dù tay không cầm đao nhưng treden người vẫn lạnh lẽo như băng tuyết, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng...

Chính là người trước kia suýt nữa huỷ chùa, Nhiếp Chính Vương quyền thế hiển hách.

Các tăng nhân chưa rời đi sau kiếp nạn lần trước đã bắt đầu có chút hối hận, không ngừng lo sợ. Mà lão tăng vẫn như cũ trấn định tự nhiên.

Khuôn mặt Thẩm Ước hơi nghiêm lại, có lễ tiết nói: "Hôm nay bổn vương có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài.

Trong giây lát bên trong tĩnh thất trở nên tĩnh lặng.

Sau khi dâng trà nước cho sư phụ cùng khách nhân, tiểu tăng lập tức nơm nớp lo sợ rời đi. Trong tĩnh thất chỉ có hơi nóng của trà lượn lờ, im ắng không tiếng động. Thẩm Ước cảm nhận được xung quanh không còn hơi thở của người khác nữa mới chậm rãi mở miệng.

"Trên đời này có quỷ không?"

Đối với câu hỏi bất thình lình này, biểu tình của lão tăng vẫn đạm nhiên như cũ: "A di đà phật. Thế gian vô biên, việc lạ gì cũng có, thí chủ tin thì có, không tin thì không."

"Bổn vương tin." Thẩm Ước hơi dừng lại, con ngươi vàng kim sáng ngời nhìn về phía ông. "Không biết loại tình huống nào quỷ hồn có thể hiện hình giống như lúc sinh thời?"

Lão tăng hơi mỉm cười, nụ cười kia chứa đựng sự từ bi, lại phảng phất mang theo chút điềm nhiên.

"Bần tăng không dám ngắt lời quỷ thần, lời của thí chủ không phải không có khả năng. Trên thế gian nhân quả tuần hoàn, cũng có rất nhiều quỷ quyệt kỳ quái... Hoặc vì chấp niệm, hoặc có cơ duyên, cũng không biết được."

"Lời lần trước ngài nói." Thẩm Ước trầm giọng hỏi: "Thí chủ thiện tâm, tất có phúc báo là ý gì?"

Lão tăng vân vê tràng hạt, nói: "Trong chùa có nhiều sinh mạng, Vương gia hạ thủ lưu tình không đuổi cùng giết tận là một việc thiện."

Ông đột nhiên mỉm cười, nếp nhăn tràn đầy từ bi.

"Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp. Cứu Phật Tổ Bồ Tát càng công đức to lớn. Tuy không biết vì sao Vương gia đổi ý nhưng nhân quả tương sinh, mọi việc đều có phúc báo nên bần tăng mới nói lời này."

Tong lòng Thẩm Ước bỗng nhiên lay động. Hắn nhớ trước đó không phải do mình thay đổi chủ ý mà vì cây trâm kia ảnh hưởng. Việc cây trâm kia rơi xuống e là cũng do Nhan Nhan làm.

Nếu không phải di vật của nàng gọi lý trí của hắn trở về, sợ là hắn khó thu sát niệm. Mà ngôi chùa cổ này sợ là đã sớm bị đốt đi...

Sâu trong đôi mắt vàng kim không khỏi hiện lên một tia chấn động. Vậy chẳng phải nàng gián tiếp ngăn cản hắn ra tay mới tạo nên cơ duyên này, được quay về nhân thế trong thời gian ngắn?

Thẩm Ước nói với giọng bức thiết: "Ta có một cố nhân quan trọng đã lâu không gặp. Ngài có biết bao giờ ta có thể gặp lại lần nữa không?"

"Lòng muốn sẽ thành." Lão tăng lại chắp tay trước ngực, đều đều nói: "Xin thí chủ bình tĩnh đợi thời cơ, tất cả thuận theo tự nhiên."

Ông chỉ nói đến đây, không mở miệng thêm nữa.

Tiêu Tịch Nhan bay bên cạnh Thẩm Ước, dường như vừa rồi thấy ánh mắt lão tăng lơ đãng liếc qua nàng. Nàng xoa mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Theo lý thuyết nàng là quỷ hồn, vốn không nên đến gần thánh địa như miếu chùa.

Cũng không biết có phải do lúc sinh thời nàng thành tâm lễ Phật, sau khi chết cũng chưa từng làm điều ác hay không mà nàng không hề cảm thấy khó chịu. Thậm chí khi đối mặt với tượng Phật từ bi trong điện nàng còn có cảm giác toàn thân thanh tịnh như được gột rửa.

Nàng nghe Thẩm Ước nói chuyện với lão tăng, tinh thần không tập trung. Biến hoá này của mình cũng là ảo giác sao? Hay là nàng và hắn thật sự vẫn còn cơ duyên có thể gặp lại?



Thẩm Ước về tới Vương phủ.

Hắn ngồi thiền một lát, bảo Cổ bá chuẩn bị một số tiền đúc tượng Phật cho chùa Tử Sơn, lần nữa tăng thêm tu sửa. Nam nhân xử lý chính sự hồi lâu, mệt mỏi xoa lông mày.

Ngoài cửa sổ ráng chiều đã nhuốm màu đầy trời, hoàng hôn buông xuống, mơ hồ có ánh trăng lưu luyến.

Cuối cùng Thẩm Ước ra khỏi phòng, ngồi ở tiểu lâu. Trên mặt đất đã tích tụ một ít vụn gỗ. Từ trước tới nay hắn không cho người khác tới đây, bên trong tất cả đều do hắn làm.

Xuyên qua hành lang, liếc nhìn mấy con thỏ khắc bằng gỗ, hắn chậm rãi đi vào tận cùng bên trong gian nhà.

Nơi này cấu tạo khác lạ, sáng sủa sạch sẽ, bên trong còn đặt một viên dạ minh châu to như trứng ngỗng để chiếu sáng, trong phòng còn có hương hoa lan. Mà ở giữa phòng chỉ thấy một hình người khắc gỗ được khoác lớp lụa mỏng.

Dưới tấm lụa mỏng có thể mơ hồ nhìn ra là một thiếu nữ tuổi còn xuân. Dáng người tinh tế như liễu, trên người mang theo sự yểu điệu tựa như gió, rõ ràng được khắc bằng gỗ, lại mềm mại như hoa, tư thái giống như tiên tử.

Tấm lụa lục sắc mỏng che nửa mặt nàng càng khiến cho lòng người mơ màng.

Phảng phất như tăng thêm chút quyến rũ, làm nàng thoạt nhìn có cảm giác tân nương. Gió nhẹ thổi qua tấm vải kia, hô hấp của Thẩm Ước hơi trầm xuống, nhẹ nhàng kéo lớp vải kia ra.

Nhưng pho tượng nữ tử này lại không có gương mặt.

Vốn nên khắc hoạ ngũ quan nhưng còn chưa kịp tạo hình dường như bị chủ nhân cố tình trì hoãn. Thực ra hắn cũng thật sự không biết nên xuống tay thế nào.

Không phải Thẩm Ước không nhớ rõ dáng vẻ của nàng. Chỉ là trong lòng hắn thê lương biết cho dù mình có điêu khắc giống đến đâu chung quy cũng không thể thay thế được nàng.

Nhưng sau khi nghe lão tăng kia nói xong, giờ phút này hắn lại động tâm tư.

Công trình không quá lớn, nhưng đối với Thẩm Ước mà nói lại giống như dồn hết tâm huyết. Hắn cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ, đường nét tinh tế, tiến độ đương nhiên chậm hơn so với bình thường. Từng nét bút đều là hắn hồi tưởng lại dung nhan của Tiêu Tịch Nhan, mặt mày không khỏi trở nên dịu dàng.

Tượng gỗ ngày qua ngày cũng dần dần thành hình, sinh động như thật. Bờ môi, sống mũi, lông mày lá liễu...

Tiêu Tịch Nhan đương nhiên cũng ở bên cạnh làm bạn với hắn hoàn thành tác phẩm này.

Nàng chống cằm ở một bên lẳng lặng nhìn hắn điêu khắc bản thân. Loại cảm giác này làm nàng có chút áy náy, lại mơ hồ mong chờ ngày hoàn thành.

Lại một đêm nữa, ánh trăng chiếu xuống cảnh cửa tiểu lâu, mặt đất như dòng nước bạc. Tiêu Tịch Nhan đi thăm dò xem Thẩm Ước khắc những chi tiết cuối cùng.

Trên gương mặt kia cuối cùng cũng khắc ra một đôi mắt dịu dàng như nước.

Cả bức tượng gỗ có thể nói là tinh xảo đến cực điểm, tựa như một nữ lang thanh tú thật sự đứng trước mặt. Nếu không phải người quen thuộc với thần thái của Tiêu Tịch Nhan e là không thể khắc ra được sự linh động nhu mị của nàng.

Mà bức tượng gỗ dáng vẻ giống như thần tiên, thái độ lịch sự xa cách, làm người ta không dám khinh nhờn.

Tiêu Tịch Nhan không khỏi nín thở, đứng lặng bên cạnh pho tượng, đầu ngón tay trong suốt nhịn không được nâng lên, thật cẩn thận động vào bức tượng Thẩm Ước khắc chính mình.

Nàng thậm chí hoài nghi có phải Thẩm Ước tình nhân trong mắt hoá Tây Thi hay không, khiến cho mình cũng không quen biết "nàng" quá đẹp này.

Cổ nhân có câu vẽ rồng thêm mắt. Ánh trăng chiếu vào bên trong, dần phác ra một thân ảnh thanh lệ. Ánh trăng dừng trên người nàng, phảng phất như khoác thêm một tầng tơ lụa.

Tiêu Tịch Nhan đứng bên cạnh tượng gỗ giống nàng, lẩm bẩm tự nói. Cho dù nàng biết không ai nghe thấy nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, khẽ nói nhỏ:

"Đẹp quá... Ta lớn lên trông như vậy sao?"

Hô hấp của Thẩm Ước giây phút này cũng lập tức ngừng lại.