Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 42: C42: Chương 42




Trước kia phủ Tuyên Bình Hầu trong vòng quyền quý không có danh tiếng, nhưng thiệp mời của phủ công chúa An Lạc lại đến rất đột ngột. Tiêu Tịch Nhan biết nàng ta không có ý tốt, cũng không muốn tham gia yến tiệc.

Nhưng Trịnh thị trải qua việc hôn sự ngoài ý muốn bị huỷ lần trước, sau khi im lặng một thời gian dài hiện giờ đã lấy lại khí thế, nhất định muốn đưa nữ nhi "không nghe lời" này trở về quỹ đạo.

Sáng sớm, trong Tích Thuý Uyển lại ồn ào không dứt, người gánh nước, người chải đầu, người búi tóc... Hà Quang một mình không thể chống đỡ nổi, Tiêu Tịch Nhan chỉ có thể để người được Trịnh thị phái tới trang điểm thay váy áo cho, lại bị Tiêu Bảo Trân kéo lên xe ngựa.

Tiêu Tịch Nhan tức giận vì sự bất lực của chính mình, cũng tức giận vì bị người khác thao túng. Thiếu nữ nhắm mắt lại, sau khi lên xe ngựa không nói một lời, rõ ràng là đang khó chịu.

Tiêu Bảo Trân lén lút nhìn Tiêu Tịch Nhan, tròng mắt xoay chuyển.

Tiêu Tịch Nhan vốn gầy gò ốm yếu, nhợt nhạt như một bông hoa héo, không có gì nổi bật.

Tuy nhiên, sau khi tính tình đích tỷ trở nên xa cách lãnh đạm, cơ thể và xương cốt dường như đã khá hơn, sắc mặt cũng có thêm huyết sắc. Bộ xương khô gầy yếu ban đầu cũng trở nên duyên dáng yểu điệu.

Hiện giờ Trường An lưu hành nét đẹp "châu tròn ngọc sáng" giống như ái nữ của Duệ Tông, vẻ đẫy đà của công chúa An Lạc luôn được khen ngợi.

Ban đầu Tiêu Bảo Trân cũng tự hào về khuôn mặt như đĩa bạc của mình.

Nhưng lớn dần lên, nàng đột nhiên có chút ghen tị với a tỷ mà ban đầu nàng đã cười nhạo.

Vóc dáng gầy gò ngày xưa không biết từ khi nào đã trở thành đường cong duyên dáng uyển chuyển như cành liễu. Mà nàng lựa chọn xiêm y đều phải kén cá chọn canh, ngay cả đi lại cũng không uyển chuyển nhẹ nhàng như đích tỷ.

"A tỷ, trước đây tỷ không như vậy, hiện giờ tỷ đã thay đổi rất nhiều, nương nói tỷ cũng không nghe. Có phải có ai chống lưng cho tỷ không?"

Tiêu Bảo Trân nhịn không được ruột gan cồn cào muốn biết, rốt cuộc cái gì đã khiến Tiêu Tịch Nhan thay đổi lớn đến như vậy? Là Giang gia sao?

Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan run lên, tâm tư tìm tòi nghiên cứu của ấu muội rõ như ban ngày, nhưng nàng lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thì ra cho dù là người nhà cũng chưa chắc là có thể thoải mái thổ lộ tâm sự, ngược lại là những đối tượng luôn phải cảnh giác đề phòng.

Nàng thấp giọng nói: "Ta chỉ là không muốn nhẫn nhục chịu đựng nữa thôi".

Tiêu Tịch Nhan liếc nhìn ấu muội. "Nếu là muội, Cửu Nương, muội có nguyện ý gả cho một người chưa từng gặp mặt, không rõ thông tin hay không? Hay là ngày thường sẽ bị tước bỏ mọi sở thích, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của nương, không có chút tự do nào?"

Nữ lang mỉm cười nhẹ nhàng như hoa sen, nhưng nụ cười lại cay đắng như tâm sen. Cái gọi là chân tướng, chẳng qua chỉ là nàng đã chết một lần, nhìn thấu rất nhiều chuyện mà thôi.

"Hơn nữa, món chính trong bữa tiệc của công chúa An Lạc là cua. Mà bất kể là nương hay muội, có ai còn nhớ ta bị bệnh tim, không thể ăn cua uống rượu?"

Giọng nói của Tiêu Tịch Nhan vẫn bình tĩnh và dịu dàng như mọi khi, nhưng Tiêu Bảo Trân nghe xong lại có chút không tự nhiên.

Trong thâm tâm nàng biết rõ tỷ tỷ nói không sai, nhưng Tiêu Bảo Trân lại cảm thấy mọi chuyện vẫn phải như vậy. Hiện tại không phải sức khoẻ của nàng đã tốt hơn sao? Thiệp mời của phủ công chúa hiếm khi có được, nương muốn nàng đi dự tiệc là sai sao?

Nhưng Tiêu Bảo Trân vừa mở miệng lại không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể trầm giọng quay đầu đi, đúng lý hợp tình nói: "Hừ, chẳng lẽ chúng ta lại hại tỷ sao? Tỷ đừng nói nữa."

Nàng còn lâu mới tin phía sau a tỷ sẽ đơn giản như vậy. Nàng nhất định sẽ tìm ra nguyên do.



Phủ đệ của công chúa được xây dựng xa hoa sang trọng. Những bông hoa quế thơm ngát trong phủ vô cùng trang nhã. Tất cả những người được mời đến đều cảm thấy vinh dự.

Lúc này, trong khuê các, nha hoàn đang cẩn thận cài chiếc trâm vàng cho Thẩm Ngọc Mị.

Chỉ là tỳ nữ quá căng thẳng, tay cầm chiếc trâm hơi run lên. Thẩm Ngọc Mị đau đớn quay đầu lại, cau mày nói: "Ngu xuẩn, ngươi làm bổn cung bị thương rồi!"

"Người đâu, dẫn đi lãnh phạt."

Nghe được hai chữ "lãnh phạt", cung nữ kia sắc mặt tái nhợt như tuyết, lập tức quỳ xuống đất dập đầu xin tha: "Xin công chúa khai ân! Xin công chúa khai ân. Nô tỳ không dám nữa!"

"Thứ không có mắt làm tổn thương ngọc thể của công chúa, thật là tội đáng muôn chết."

Trong mắt vú nuôi tràn đầy cưng chiều, lại cảnh giác nói: "Nhưng dù sao hôm nay công chúa cũng tổ chức yến tiệc, nếu như tiếng gào khóc bị khách quý nghe thấy, tin tức truyền đến tai hoàng hậu sẽ không hay."

Liễu hoàng hậu ngày thường thanh tâm niệm Phật, không cho phép Thẩm Ngọc Mị ỷ thế hiếp người, tùy ý đánh giết hạ nhân.

Thẩm Ngọc Mị tưởng tượng đến mẫu hậu, lại càng thêm đau đầu, trong lòng không vui. Nếu không phải mẫu hậu khuyên can, sao nàng có thể để nữ nhi của một thế tộc cưỡi lên đầu mà không phát tác!

Tuy nhiên, thị nữ Giang gia kia tạm thời không thể động đến, nhưng còn Tiêu thất nương cáo mượn oai hùm, hôm nay nàng lại có thể trừng trị một phen.

Thẩm Ngọc Mị nhớ tới mục đích của ngày hôm nay, nhướng mày. "Vậy để nàng cho vú nuôi xử lý đi. Hôm nay bổn cung còn có kế hoạch, đừng để xảy ra sai sót."

Vú nuôi cười tủm tỉm. "Vâng, lão nô hiểu rồi. Công chúa yên tâm."

......

Thị nữ nhìn thiệp, rồi lại nhìn người tới, mỉm cười: "Là nhị vị nương tử của Tiêu gia? Mời đi theo nô tỳ."

Dứt lời liền dẫn tỷ muội Tiêu Tịch Nhan đến phòng tiệc. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, được tổ chức trong Thuý Viên của phủ công chúa, thị nữ mỉm cười nói: "Công chúa vẫn chưa tới, xin khách quý cứ tự nhiên."

Lúc này, trong vườn tràn ngập xiêm y lụa là thơm ngát, nhụy hoa lạnh lẽo thu hút bướm lạnh, gió thu nhè nhẹ khó có thể che giấu được vẻ đẹp của những bông hồng đỏ.

Thẩm Ngọc Mị đã phát rất nhiều thiệp, nam nữ thanh niên trong Trường An hầu hết đều được mời vào phủ. Những người này biết nhau khá rõ, đang sôi nổi trò chuyện ngắm hoa.

"Cũng không biết lý do tổ chức yến tiệc này là gì?"

"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên công chúa mở yến tiệc. Hình như công chúa An Lạc vừa mới qua cập kê..."

Ở đây toàn con cháu quyền quý, trong đó không thiếu các thiếu niên trẻ tuổi. Tiêu Bảo Trân lặng lẽ nhìn bốn phía, mặt phấn không khỏi ửng đỏ, nhỏ giọng nói vào tai Tiêu Tịch Nhan: "A tỷ, tỷ nhìn xem, kia có phải là thế tử của phủ Vệ Quốc Công không?"

Ý định của Trịnh thị nằm ở đây. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Bảo Trân đã nhìn thấy một vị quý nữ khá quen thuộc, nhịn không được như bướm bay qua.

"Cửu Nương, đợi đã..."

Tiêu Tịch Nhan vừa quay đầu đã bị bỏ lại phía sau. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, cũng không có ý đuổi theo ấu muội mà chỉ một mình ngắm hoa.

Khóm hoa cúc vàng đơn giản lại rực rỡ, nữ lang tựa mình vào bên bờ rào phía đông, sắc mặt trắng như tuyết, xương cốt trong trẻo.

Khung cảnh mùa thu tươi sáng nhưng gió thu lại vô cùng lạnh lẽo. Trước đây, vào thời điểm này trong năm, Tiêu Tịch Nhan ra ngoài luôn phải khoác thêm một lớp y phục. Tuy nhiên, Trịnh thị lại chỉ sai người chuẩn bị cho nàng một chiếc váy để tôn lên những đường cong mềm mại.

Nhưng suy cho cùng, nó không thể chống chọi được với gió lạnh. Lúc này, gò má như ngọc của thiếu nữ đã ửng hồng, tay chân lạnh lẽo.

Tiêu Tịch Nhan có chút sợ gió, đành phải trú vào một bên đình không đnữa. Đột nhiên sau lưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Nhan Nương?"

Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nam nhân. Mặt mày của Kỷ Đình Trạch vẫn dịu dàng như xưa, lại chứa đựng một chút vui mừng. "Tại sao muội lại ở đây?"

Nam nhân đứng như hạc giữa đám đông, lông mày như núi xa, mắt như sao sáng.

Tiêu Tịch Nhan có chút kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại: "Công chúa gửi thiệp mời tới Hầu phủ."

Kỷ Đình Trạch đến gần nàng, lại cau mày nói: "Ngày thu lạnh lẽo, muội không nên đến. Thịt cua có tính hàn, muội lại mắc bệnh tim, không nên ăn nhiều."

Trong lúc nói chuyện, Kỷ Đình Trạch đã đến bên cạnh nàng. Đôi vai thẳng như tùng bách, che chắn cho nàng khỏi cơn gió đông buốt giá.

Trong lòng Tiêu Tịch Nhan khẽ động, lại không có cách nào nói cho hắn biết ý đồ của Trịnh thị và sự bất kham sau lưng Hầu phủ. Hơn nữa, Kỷ Đình Trạch cũng không biết điều nàng đang phải chịu đựng hiện giờ chính là tai họa mà nàng bị hắn vạ lây.

Ở kiếp trước, sau khi Kỷ Đình Trạch làm quan đã đến Hầu phủ đưa sính lễ. Thẩm Ngọc Mị ngại thanh danh, đương nhiên không dám gióng trống khua chiêng nhắm vào vị hôn thê là nàng mà chỉ có thể mua chuộc Tiêu Trúc, thiết kế đêm trung thu để nàng nhìn thấy.

Đời này đã khác, nàng không còn là vị hôn thê của hắn. Nhưng có lẽ Kỷ Đình Trạch đã vô tình tiết lộ điều gì đó khiến cho Thẩm Ngọc Mị để ý đến nàng.

Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân khiến nàng bị công chúa An Lạc nhầm là tình địch, bị nhắm đến khắp nơi.

Tiêu Tịch Nhan chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Kỷ Đình Trạch suy nghĩ nói: "Nếu không ta đi tìm công chúa mượn cho muội một cái áo choàng..."

Tiêu Tịch Nhan đang định ngăn hắn lại thì người hầu đúng lúc xuất hiện. "Mời hai vị khách quý ngồi vào vị trí. Cua yến đã bắt đầu rồi."

Đám người ùa về phía chỗ ngồi, Kỷ Đình Trạch tựa hồ nói gì đó rồi bước đi. Tiêu Tịch Nhan nghe không rõ, cuối cùng cũng không nói nữa, chỉ có thể đi theo người hầu ngồi vào vị trí.

Chỉ trong chốc lát, Công chúa An Lạc đã đến.

Tất cả các vị khách lần lượt vấn an chủ nhân của phủ đệ. Thẩm Ngọc Mị bên này vừa nghe thị tỳ bẩm báo động tĩnh của Kỹ Đình Trạch xong, vẻ mặt có chút do dự.

Cua cũng được bưng lên, nhưng Tiêu Tịch Nhan lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ý thức tham gia bữa tiệc. Nàng chỉ uống nước trắng, đôi mắt cụp xuống như đang đi lạc vào cõi thần tiên hoặc chỉ lặng lẽ ngắm hoa.

Giữa đám đông ồn ào, nữ lang như đơn độc trên sa mạc, biệt lập với thế giới.

Thẩm Ngọc Mị nhẹ nhàng ném chén ngọc, chỉ thấy bữa tiệc yên tĩnh lại, công chúa An Lạc đột nhiên lên tiếng: "Tiêu thất nương của phủ Tuyên Bình Hầu..."

"Bổn cung ban yến, sao ngươi không ăn? Bổn cung sai người chuẩn bị món ngon rượu tốt vẫn chưa đủ để mời Thất nương tử sao?"

Tiêu Tịch Nhan ho nhẹ một tiếng.

"Dân nữ không dám. Chỉ là dân nữ mắc bệnh tim, không hợp ăn món này."

Thẩm Ngọc Mị liên tục cười lạnh: "Nếu đã như thế, vậy tại sao Tiêu thất nương lại đến đây? Tới rồi lại làm ra vẻ như vậy, chẳng phải là muốn phá hoại ngẫu hứng của bổn cung sao?"

Xung quanh đã có một số lời thì thầm vang lên. Dù sao công chúa An Lạc trực tiếp chỉ đích danh nàng, lại chất vấn gây khó dễ, người có tâm cũng không khó nhận ra đây là cố ý nhằm vào.

Tuy nhiên, địa vị của Thẩm Ngọc Mị cao quý, cho dù cảm thấy lời nói của nàng hùng hổ doạ người cũng sẽ không có ai vì một nữ lang bình thường mà đắc tội công chúa.

Nhưng nếu là người có ý nịnh nọt thì đương nhiên sẽ phụ hoạ theo.

Phương Uyển che miệng cười nói: "Phủ Tuyên Bình Hầu? Đó không phải là Hầu phủ nghèo túng sao? Này mà cũng dám đắc tội công chúa?"

"Tiêu thất nương trời sinh xinh đẹp, không ngờ lại to gan như vậy..."

Vài tiếng cười rải rác vang lên, Thẩm Ngọc Mị cũng trở nên bình tĩnh hơn, cúi đầu nhìn Tiêu Tịch Nhan.

Tiêu Tịch Nhan không quan tâm đến những lời coi thường chế nhạo này, chỉ là hàm ý trong lời nói của Thẩm Ngọc Mị khiến nàng có chút chần chừ. Nàng suy nghĩ một lúc rồi định nói thẳng.

Nhưng đúng lúc này, hạ nhân lại vội vàng chạy tới. Sau khi nói nhỏ với công chúa An Lạc, sắc mặt công chúa An Lạc đột nhiên thay đổi, vội vàng rời khỏi bàn ăn.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì khiến cho công chúa như nhìn thấy quỷ.

Đợi một lúc, lại thấy một nam nhân có đôi mắt vàng lạnh lùng dẫm trên trên đôi giày mạ vàng đi tới. Mắt phượng của nam nhân thâm thuý kinh diễm, dáng người cao, đôi chân dài, sải bước như gió.

Vóc dáng Thẩm Ngọc Mị không cao, chỉ có thể vén váy lên chạy để đuổi kịp.

Nàng ôm tim thở dốc, lại không dám phàn nàn, chỉ có thể liên tục cười lấy lòng: "Sao hoàng thúc lại đột nhiên đến đây..."

Dựa theo xưng hô trong miệng công chúa, một ý niệm kinh người lan truyền trong lòng các con cháu quý tộc. Phải chăng đây là một thành viên của hoàng thất, chỉ được nghe danh mà hiếm khi thấy bóng.

Chính là hung thần ác sát người người sợ hãi Nhiếp Chính Vương trong lời đồn?

"Sao hắn lại trẻ như vậy..." "Nghe nói Nhiếp Chính Vương là người Nguyệt Di, quả thực rất anh tuấn." Một quý nữ thì thầm, truyền đến tai nàng.

Tuy nhiên, Tiêu Tịch Nhan đã không còn nghe thấy gì nữa.

Đôi mắt ấy rực sáng như mặt trời xuyên qua biển người cùng năm tháng mênh mông. Giống như đã nhiều năm trôi qua, ánh mắt ấy lại dán chặt lên người nàng như lần đầu gặp nhau trên núi Vô Kỵ.