Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 18: C18: Chương 18




Mưa thu dầm dề, Tiêu Tịch Nhan đột nhiên đổ bệnh.

Nàng quấn mình như một con ve sầu, yếu ớt cuộn tròn trong nhiều lớp chăn, lớp chăn lông phủ trên cùng là của Thẩm Ước đưa cho nàng, nhưng tay chân nàng vẫn lạnh như cũ. Ngoài cửa sổ sắc trời xám xịt đầy sương mù, hình như là sắp mưa.

Vừa mới vào thu, thời tiết trên núi càng ngày càng lạnh.

Thẩm Ước gõ cửa ba lần, sau đó một tay cầm bát đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt của nam nhân trực tiếp dừng trên người nữ lang yếu ớt như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay trên giường, vô thức nhướn mày, buột miệng nói: "Hôm nay cảm thấy thế nào? Đã đủ ấm chưa?"

Tiêu Tịch Nhan khẽ mỉm cười, cảm ơn rồi nhận lấy cái bát nói: "Tiểu Ngũ mang tới mấy cái chăn bông, không lạnh. Ta không sao, có lẽ mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

Nàng nhìn hỗn hợp đen sì đặc sệt, không nói gì, chỉ khẽ thổi, nhưng nhiệt độ của thuốc đã sớm được Thẩm Nguyệt hạ xuống độ ấm thích hợp. Chỉ trong chốc lát, nàng đã ngoan ngoãn cầm bát uống một ngụm lớn.

Lông mày lá liễu của thiếu nữ nhíu lại, cổ họng thanh tú gian nan nuốt xuống.

Nhưng từng chi tiết đều lọt vào mắt Thẩm Ước, cho dù là mười ngón tay nàng nắm chặt chiếc bát để hấp thụ hơi nóng, hay đôi vai gầy gò đang hơi co lại vì đắng đều bộc lộ sự nhẫn nại chịu đựng của nàng.

Tất cả đều khiến trong đầu Thẩm Ước hiện lên một ý nghĩ rõ ràng: Nàng không thích hợp ở nơi này.

Nàng nên ngủ trong một căn phòng ấm áp, có giường bọc gấm, bên trên đặt một lư hương tinh xảo, có các nha hoàn vây quanh cẩn thận hầu hạ. Hậu viện nên xây một suối nước nóng để nàng không phải tính toán chi li dùng nước như khi ở trên núi, sợ nước nhanh nguội.

Thân thể ốm yếu này yếu đuối đến mức chỉ cần chạm vào là sẽ bệnh, cần phải chăm sóc cẩn thận mới có thể toả ra dáng vẻ mà đoá hoa này vốn có.

Thẩm Ước nhìn hàng cây đung đưa trong gió bên ngoài cửa sổ, trầm mặc. Tiêu Tịch Nhan đã thích nghi với sự im lặng của hắn, bởi vậy nàng cũng không phát hiện chỉ trong giây lát trong đầu nam nhân đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ, lại hạ quyết định.

Cuối cùng cũng uống xong bát thuốc, Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Vào thu rồi."

Thẩm Ước đứng bên cửa sổ, tấm lưng lạnh lùng lộ ra chút cô đơn: "Mấy ngày nữa ta sẽ mau chóng đưa cô về nhà."

Đầu ngón tay của Tiêu Tịch Nhan cầm chiếc bát lơ lửng giữa không trung, đình trệ một lát rồi lại làm như không có chuyện gì đặt xuống đầu gối. Nàng rũ mi mỉm cười, bình tĩnh tựa hồ không hề dao động: "Cũng được, khoảng thời gian này thật sự làm phiền hai người rồi."

Có lẽ hắn không cần nàng nữa, cũng phải, hiện giờ nàng cũng không thể giúp được gì cho hắn.

Thẩm Ước quay đầu lại, thẳng thắn nói: "Không phải ta coi cô là gánh nặng, mà là sự tình bây giờ đã ổn định rồi, trên núi lạnh lẽo, cô không thích hợp ở lại đây nữa."

Nam nhân dừng lại rồi nói: "Mà ta cũng không muốn nhìn thấy cô ốm nữa."

Những lời nói thẳng thắn bộc trực cùng với cảm xúc rõ ràng trong đó được Thẩm Ước giãi bày.

Nhìn bộ dáng uể oải vô lực của nàng hắn sẽ đau lòng.

Thiếu nữ trên giường trông có vẻ điềm tĩnh thực ra lại giống như một con thỏ bị củ cà rốt bất ngờ làm cho choáng váng, vành tai trắng như ngọc bằng mắt thường cũng có thể thấy được ửng đỏ.

Trong mắt Thẩm Ước hiện lên sự dịu dàng hiếm có: "Là vì ta lo lắng cho cô, cô hiểu chưa?"

Hắn không phải là người hay che giấu, cũng hoàn toàn không muốn che giấu những cảm xúc nồng nhiệt của mình nữa.

Nhịp tim của Tiêu Tịch Nhan đập thình thịch: "Thẩm Ước, nhưng ta..."

Thẩm Ước cũng không bắt nàng phải suy nghĩ ngay, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, khóe môi của nam nhân hơi nhếch lên. Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một hộp mứt hoa quả nhiều hương vị khác nhau và một cây trâm bằng gỗ tử đàn.

"Hiện tại không cần trả lời ta, cứ từ từ suy nghĩ. Đây là ta bảo Tiểu Ngũ xuống dưới chân núi mua, cô ăn một chút xem có thích hay không."

"Trâm gỗ là lễ vật ta khắc cho cô."

Mãi cho đến khi Thẩm Ước đi ra ngoài được mấy phút, Tiêu Tịch Nhan mới mới dần phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.

Thiếu nữ cởi búi tóc hơi lỏng sau khi ngủ ra, vén mái tóc dài đến bên tai rồi từ từ chải lại, ánh mắt dường như trống rỗng không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Nhịp tim đập mạnh đến mức gần như bay ra khỏi lồng ngực.

Nàng chậm rãi nắm chiếc trâm bằng gỗ trong lòng bàn tay.

Chiếc trâm gỗ có màu đen ánh đỏ của gỗ đàn hương, được mài giũa sáng loáng, trong veo, đuôi trâm có ngọc thạch anh màu xanh lục trông giống như hoa mơ. Nàng giơ nó lên khẽ ngửi, phảng phất như có mùi thơm thoang thoảng của gỗ.

Suy nghĩ của Tiêu Tịch Nhan quay lại ngày đó, trên cây đầy hoa hắn quay lại nhìn nàng.

Khuôn mặt của thiếu nữ dưới mái tóc đen chuyển sang màu đỏ. Đôi mắt mờ sương rung động chưa từng có.

Hồi lâu sau, nàng mới cầm lấy chiếc túi Thẩm Ước đặt trên bàn, những quả anh đào có màu sắc rực rỡ, mơ ngâm mật, nho khô các loại được gói trong giấy dầu, còn tránh đi loại đào mà nàng bị dị ứng. Đầu ngón tay như ngọc nhặt một quả nho khô đưa vào miệng.

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, xua tan hết vị đắng vừa rồi của thuốc, tựa như thâm nhập vào tận trái tim. Tiêu Tịch Nhan không nhịn được cong khoé môi.

Chưa từng có ai coi trọng để ý đến nàng nhiều như vậy, quan tâm xoa dịu nỗi chua xót của nàng.



Thẩm Ước cúi người rửa bát, động tác của nam nhân gọn gàng lưu loát, mặt mày lại giãn ra như đám mây nhàn tản. Phó Ngũ luôn có con mắt tinh tường, ở bên cạnh nhìn ra manh mối.

Thiếu niên ngạc nhiên nói: "Thẩm ca, chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì tốt sao?"

"Không có gì." Thẩm Ước lại dặn dò hắn một câu: "Chỉ cần nói túi mứt hoa quả kia là ngươi đi lên trấn mua, biết chưa?"

Mứt hoa quả đương nhiên không phải do hắn bảo Phó ngũ đi mua, tay nghề trong trấn tầm thường, không có loại đồ ăn tinh tế như vậy. Khi mật lệnh được triển khai, hắn yêu cầu thuộc hạ ở Trường An chọn rồi đóng gói đưa tới, sau đó mới bảo Phó Ngũ mang lên núi.

Hắn cầm lòng không được muốn cho nàng thứ tốt nhất.

Thẩm Ước thậm chí còn nghĩ rõ ràng đợi đưa nàng về phủ Tuyên Bình Hầu mọi chuyện sẽ được giải quyết. Hắn sẽ lấy thân phận quang minh chính đại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Hắn sẽ thẳng thắn thú nhận với nàng mọi chuyện về mình, cũng sẽ chuẩn bị tốt sính lễ.

Khoảng thời gian này chắc cũng đủ để nàng hiểu được tâm ý của mình. Nhưng trước mọi giả định, trước tiên phải đảm bảo nàng được an toàn khi ở bên hắn.

Phó Ngũ nhớ đến cửa hàng hắn đến lấy mứt hoa quả dưới chân núi, mặc dù những người bên trong ăn mặc như thường dân, nhưng ánh mắt và cử chỉ của họ vẫn có bầu không khí đặc biệt không giống người thường.

Thiếu niên cúi đầu, ánh mắt hơi thay đổi, đột nhiên kiên quyết nói: "Thẩm ca, kỳ thật ta chưa bao giờ hỏi huynh, huynh chắc chắn không phải là người bình thường đúng không?"

Vẻ mặt Thẩm Ước không thay đổi: "Tiểu Ngũ, ngươi rất thông minh."

Hắn cất bát đĩa đã rửa sạch, dùng khăn cẩn thận lau nước trên tay, động tác bình tĩnh, không phủ nhận hay tỏ ra hoảng sợ.

Phó Ngũ hít sâu một hơi: "Ta đoán huynh là người của quan phủ."

"Vương Ôn Du mới đến từ Thục Châu chỉ là phần nhạc dạo đầu. Việc truy lùng và tiêu diệt lâu la trong núi của quan phủ cũng không thể làm lung lay căn cơ của trại tử. Sở dĩ trại Vô Kỵ có thể tồn tại cho đến bây giờ đều là vì Hùng Dật có giao dịch với đại quan trong triều đình".

"Nhưng ta nghĩ, vị đại quan kia cuối cùng cũng sẽ có lúc rớt đài. Đến lúc đó những chứng cứ thư từ trong tay Hùng Dật chính là thứ mà triều đình mong muốn."

"Cho nên ta vẫn luôn chờ đợi... cuối cùng huynh cũng đến rồi."

Thẩm Ước sờ sờ đầu hắn: "Đúng vậy, cho nên Tiểu Ngũ, ta sẽ cho ngươi lựa chọn."

"Thẩm ca, cảm ơn huynh đã tin tưởng ta." Phó Ngũ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Nhưng ta từ trước đến nay đều không có lựa chọn. Hẳn là ta chưa nói cho huynh biết nguồn gốc tên của mình."

"Người trên núi kể rằng họ nhặt được ta trong chiếc thúng tre trôi ở con sông dưới chân núi. Vì ta là người 'mồ côi cha' nên họ đặt cho ta cái tên Phó Ngũ."

Thiếu niên cúi đầu, im lặng một lúc: "Nhưng chẳng phải rất buồn cười sao? Trên núi Vô Kỵ đều là những kẻ hung ác nham hiểm, đến phụ nữ và trẻ em cũng có thể giết, sao đột nhiên lại có lòng tốt được?"

"Vậy nên ta chưa bao giờ nói với ai trí nhớ của ta rất tốt, tốt đến mức có thể nhớ hết tất cả những gì ta từng chứng kiến ​​ngay cả trước khi ta có thể nói được."

Thẩm Ước không hề ngạc nhiên, chỉ im lặng lắng nghe.

Phó Ngũ cười một tiếng, nhưng nắm tay dưới ống tay áo lại siết chặt, một tầng u ám dần dần tràn ngập trong đôi mắt trong trẻo của thiếu niên: "Ta quả thực là một người không cha, nhưng ta nhớ rất rõ mẫu thân của mình."

"Bà vốn là một nữ tử đàng hoàng bị cướp lên núi."

Hắn vẫn còn nhớ những giọt nước mắt của mẫu thân rơi trên má hắn và sự chăm sóc thân thiện của những người trên núi đối với hắn. Chỉ là sau khi lớn lên, hiểu biết về thế giới trần tục, hắn mới hiểu được câu chuyện đằng sau những hình ảnh trong ký ức đó.

Mà người đã sinh ra và nuôi nấng hắn đã trải qua sự tra tấn như thế nào.

Mái tóc của thiếu niên rũ xuống trán, che đậy đôi mắt tràn đầy cảm giác bị vận mệnh trêu chọc, lộ ra ánh mắt hài hước tự giễu.

"Lúc ta lên hai tuổi bà ấy nhảy xuống giếng tự sát... Cho nên sau này đại đương gia đối với ta rất tốt. Một vài nam nhân trên núi cũng rất tốt với ta."

Thẩm Ước rơi vào trầm mặc, tin tức từ miệng Phó Ngũ nói ra đã xâu chuỗi ra một số phận khốn khổ. Nếu như bị mắc vào sào huyệt của thổ phỉ thì sẽ ra sao, cũng chẳng khá hơn so với bị bán vào hoa lâu.

Bình thường hắn không phải là người thương xót kẻ yếu, nhưng lúc này hắn cũng sinh ra vài phần đồng cảm.

"Cho nên, cho dù bọn họ đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng đã sớm quyết định rồi."

Phó Ngũ cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Bọn họ đối với ta thật sự không có gì để nói, nhưng bọn họ cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu không thể tha thứ, vận mệnh an bài, thiện ác đều có quả báo."

Hắn là một đứa trẻ không cha không mẹ, đương nhiên cũng trưởng thành sớm hơn người thường rất nhiều.

Thiếu niên thận trọng và lớn mật, có thể ẩn nhẫn được cho đến bây giờ, Thẩm Ước cho rằng mình đã thu được một báu vật. Thậm chí còn khiến hắn nhớ lại một chút về con người trước đây của mình.

Thẩm Ước đưa tay sờ sờ đầu Phó Ngũ: "Ngươi nói không sai, tất cả mọi người đều có số phận của mình."

"Sau này ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"



Rạng sáng giờ Dần*.

*Giờ Dần là khoảng thời gian từ 3h đến 5h sáng.

Sắc trời vẫn còn tối tăm, những hạt mưa dày đặc đan xen đập vào mái hiên, phát ra một giai điệu trầm thấp và thê lương. Tiêu Tịch Nhan đang ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, y phục trên người chỉnh tề, nàng đã tỉnh.

Nàng cụp mày nhìn cái hồ nhỏ ngoài cửa sổ, phản chiếu vầng trăng cô đơn trong mưa.

Thẩm Ước nói hôm nay chính là ngày gió đông, hắn sẽ thu xếp mọi việc đưa nàng xuống núi trở về nhà.

Tiêu Tịch Nhan không nghĩ đến ngày tháng lại trôi qua nhanh đến thế. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà lại như nước chảy vội vàng, cho đến giờ phút này bất tri bất giác đã đi đến hồi kết.

Nàng thật sự có chút lưu luyến không nỡ.

Nhớ lại những ngày tháng ở Hầu phủ, ngày qua ngày bình thường chẳng có gì đáng nhớ. Ngoại trừ sự hoảng loạn và bối rối ban đầu, đoạn thời gian ở cùng Thẩm Ước và Phó Ngũ, nàng gần như chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại Hầu phủ.

Ngược lại, những ngày ở trên núi đã để lại cho nàng những hồi ức không thể xoá nhoà. Tiêu Tịch Nhan chậm rãi nắm chặt chiếc trâm bằng gỗ trong tay, mười ngón tay khép lại, đặt nó sát vào tim.

Cửa được gõ ba tiếng, thân ảnh Thẩm Ước như gió lặng lẽ đi vào.

Nam nhân rũ bỏ chiếc mũ rơm trên tay, kiên nhẫn khoác thêm áo cho nàng, động tác không chút cẩu thả. Tiêu Tịch Nhan giống như một con thỏ tai cụp, tuỳ ý để hắn hành động, rũ mắt không nói.

Thẩm Ước ngồi xổm xuống nói: "Lên đi, ta cõng cô."

Ngoài cửa sổ bầu trời tối đen, mưa vẫn rơi như trút nước. Đường núi lầy lội, để hắn cõng nàng là lựa chọn sáng suốt nhất. Tiêu Tịch Nhan không chút do dự, ngoan ngoãn cầm dù nằm trên lưng hắn.

Thẩm Ước nhấc cơ thể đang run rẩy lên, đá văng cửa ra.

Ngoài cửa Phó Ngũ cũng đã cột chặt áo choàng, thiếu niên cầm đèn dẫn đường cho hai người. Mưa rơi trên dù tạo nên tiếng vang lộp độp.

Vòng tay của Tiêu Tịch Nhan lại nhịn không được siết chặt hơn.

Rừng núi tối tăm đến nỗi không thấy được ngón tay, chỉ có ngọn đèn nhỏ như đom đóm trong tay Phó Ngũ chiếu sáng một góc. Hắn chỉ cần chút manh mối nhỏ này là có thể dễ dàng xác định được đường núi.

Trên đường đi tới ao sen, Thẩm Ước bình tĩnh nói: "Con đường này chỉ có Tiểu Ngũ biết, cô không cần lo lắng, lát nữa trên núi sẽ xảy ra hỗn loạn, nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến nơi này."

"Tiểu Ngũ cũng tới đây với cô, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ giúp cô giải quyết."

"Ta sẽ sớm quay lại, đừng sợ."

Nam nhân từ trước đến nay lời ít ý nhiều, chỉ bình tĩnh nói ra tất cả sắp xếp và mối quan tâm của mình một cách thẳng thắn mà không hề che giấu.

Tiêu Tịch Nhan siết chặt vạt áo của hắn không nói gì. Nàng không nghi ngờ gì về sự sắp xếp của hắn đối với nàng, chỉ là nghĩ đến Thẩm Ước phải đi làm một chuyện rất nguy hiểm, nàng không khỏi cau mày.

Kèm theo lo lắng: "Vậy huynh có nắm chắc..."

Giọng nói mỏng manh và mềm mại của nữ lang vang lên sau tai, giống như một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.

Trong lòng Thẩm Ước mềm nhũn, đáy lòng cũng không nhịn được mở ra. Hắn quả thực sắp làm một việc mà ở trong mắt người thường vô cùng chấn động, huống chi lúc này trên núi không có ai tiếp ứng, giống như đang đi trên dây.

Nhưng hắn là người đã chân chính trải qua núi máu biển người, sao có thể sợ mấy tên thổ phỉ?

Hắn không nói thẳng con át chủ bài của mình mà mặc kệ để mình có thể tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi được người trong lòng quan tâm.

Giọng nói của Thẩm Ước có chút ấm áp, nói: "Cô đang lo lắng cho ta đúng không?"

Gò má lạnh lẽo của thiếu nữ áp sát vào lưng hắn, cả người mềm mại nằm trên vai hắn, những ngón tay mảnh khảnh như ngọc nắm lấy vạt áo, nhịn không được siết chặt rồi lại nới lỏng.

"Ừ." Nàng dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Thẩm Ước, ta đợi huynh, huynh nhất định phải bình an trở về."