Dù đang đội cái mũ bông dày cộp, "Thỏ Trắng Bự" vẫn giang rộng hai tay, làm dáng như muốn ôm ai đó vào lòng.
Hắn lên tiếng với Đoạn Ứng Hứa bằng giọng ồm ồm qua lớp mũ: "Đến đây ôm ôm cái nào, rùa con bé nhỏ mệt mỏi ơi~"
Đoạn Ứng Hứa không thèm phản ứng, lục cặp lấy ví, mở ra rút vài tờ tiền đỏ au nhét vào tay Thỏ Trắng Bự: "Tiền đây, phiền nhường đường. Giờ tôi cần nghỉ ngơi, không cần thỏ."
Thỏ Trắng Bự hơi sững lại, có vẻ không ngờ Đoạn Ứng Hứa lại đưa tiền.
Thấy hắn không chịu tránh đường, Đoạn Ứng Hứa cau mày, có vẻ khó chịu. Người anh tỏa ra áp lực thấp, nhưng vì quá mệt mỏi nên anh không muốn nổi giận với Thỏ Trắng Bự. Anh cố nén bực bội, lại lấy điện thoại ra: "Vẫn còn chưa đủ? Tôi hết tiền mặt rồi, quét mã được không?"
"Thỏ không cần tiền đâu," Thỏ Trắng Bự cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn nghiêng đầu, đôi tai thỏ trên đỉnh đầu hơi cụp xuống, "Thật sự không cần ôm ôm sao? Miễn phí đấy."
"Không cần." Đoạn Ứng Hứa đáp.
Tuy nhiên, ngay khi anh vừa dứt lời, Thỏ Trắng Bự hoàn toàn phớt lờ lời từ chối của anh, tự tiện bước tới gần Đoạn Ứng Hứa, rồi lại mở rộng vòng tay ra thêm chút nữa, sau đó ôm chầm lấy Đoạn Ứng Hứa.
Đoạn Ứng Hứa lập tức cau mày chặt hơn.
Anh mấp máy môi, giọng gắt gỏng: "Buông ra!"
"Không buông!" Thỏ Trắng Bự bướng bỉnh ôm chặt anh.
Ánh mắt Đoạn Ứng Hứa trầm xuống, anh không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, ngoại trừ Cừu Dịch, anh chẳng muốn đụng chạm ai cả.
Ngay lập tức, Đoạn Ứng Hứa giơ tay lên, định giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Thỏ Trắng Bự, ném cái đồ chơi bông không biết điều này ra ngoài.
Chỉ là Thỏ Trắng Bự dường như đã đoán trước được anh sẽ ra tay, nên trước khi Đoạn Ứng Hứa kịp hành động, hắn đã nhanh tay hơn, siết chặt vòng tay, rồi cứ thế húc tới, thậm chí còn trực tiếp đẩy Đoạn Ứng Hứa tựa vào tường.
Đoạn Ứng Hứa sững người, hoàn toàn không ngờ Thỏ Trắng Bự lại ra tay trước.
Sau khi dồn anh vào tường, Thỏ Trắng Bự giơ bàn tay bông của mình lên, nâng gương mặt Đoạn Ứng Hứa.
Rồi, hắn véo một cái vào má Đoạn Ứng Hứa.
Động tác véo má quen thuộc này cuối cùng cũng khiến Đoạn Ứng Hứa chợt nhận ra điều gì đó.
Anh há hốc mồm, khó tin nhìn chằm chằm vào Thỏ Trắng Bự, một lúc sau mới thận trọng cất tiếng hỏi: "... Cừu Dịch?"
"Bây giờ mới nhận ra em à, anh đúng là đồ ngốc. Em giận thật đấy." Thỏ Trắng Bự lại lên tiếng bằng giọng ồm ồm.
Đoạn Ứng Hứa vẫn trong tư thế bị hắn dồn vào tường, đưa tay nắm lấy mép đầu bộ đồ Thỏ Trắng Bự, một phát kéo phần đầu bông xuống.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Đoạn Ứng Hứa là mái tóc trắng như bộ lông của Thỏ Trắng Bự.
Cừu Dịch nghiêng đầu, nhìn anh bực bội: "Em cứ tưởng anh nhận ra em ngay cơ, chán thật."
"... Xin lỗi." Đoạn Ứng Hứa lúng túng, đành xin lỗi trước.
"Anh xin lỗi làm gì chứ," Cừu Dịch lại dùng bàn tay thỏ bông véo má anh, chỉ là bàn tay thỏ không có ngón riêng, hơi vụng về, không thể làm động tác linh hoạt được, lúc này Cừu Dịch dùng tay thỏ véo má Đoạn Ứng Hứa, trông giống như đang dùng tay cọ má anh hơn, "Em đâu có giận, với lại em mới là người đột ngột xuất hiện mà."
Đoạn Ứng Hứa im lặng, suy nghĩ xem nên trả lời Cừu Dịch thế nào.
Anh nghĩ một lúc, vừa vùi đầu vào lớp lông bông trên người Cừu Dịch, vừa hỏi bằng giọng bị bịt kín: "... Sao em lại đến đây?"
"Vì muốn gặp anh chứ sao," Cừu Dịch ôm anh, bộ lông thỏ dày và mềm mịn, khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó, "Định tạo bất ngờ cho anh đó. Rùa con bé nhỏ của em mệt lắm rồi, em nghĩ mình nên đến ôm ôm anh một cái."
"Mai anh về rồi, thật ra em không cần phải chạy đến đây một chuyến đâu."
"Tiện đường mà, tiện đường mà, em vừa hay qua đây lấy ít đồ."
Đoạn Ứng Hứa nghi ngờ: "Thật không?"
Để Đoạn Ứng Hứa đỡ cảm thấy có lỗi, Cừu Dịch nói dối: "Tất nhiên là thật rồi."
Hắn không nói với Đoạn Ứng Hứa rằng thực ra hắn đã lấy được trà dành tặng bố Đoạn Ứng Hứa từ người bán trà cách đây hai ngày, để tạo bất ngờ cho Đoạn Ứng Hứa, hắn đã trực tiếp đặt phòng cạnh Vương Vận, chờ đúng lúc Đoạn Ứng Hứa xử lý xong mọi công việc.
Đồng thời, Cừu Dịch cũng chuẩn bị sẵn bộ đồ thỏ đặc biệt, chỉ cần Đoạn Ứng Hứa vừa về là có thể cho anh một cái ôm ấm áp.
Cừu Dịch cũng đã từng nghĩ, hay là đừng làm mấy trò hoa hoè hoa sói này nữa mà trực tiếp đi tìm Đoạn Ứng Hứa, nhưng hắn không rõ vấn đề mà Đoạn Ứng Hứa phải đối mặt nghiêm trọng đến mức nào, lo lắng sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ gây bất tiện gì cho Đoạn Ứng Hứa -
Dù sao đối với Đoạn Ứng Hứa, hắn là điểm yếu duy nhất của anh, nếu "kẻ thù" mà Đoạn Ứng Hứa đối mặt liều lĩnh, muốn ra tay với hắn, mượn cớ đe dọa Đoạn Ứng Hứa thì sao?
"Xem ra anh rất may mắn." Đoạn Ứng Hứa vùi đầu sâu hơn nữa.
Lời nói dối của Cừu Dịch quá vụng về, vừa ra khỏi miệng đã bị Đoạn Ứng Hứa nhận ra. Chỉ là Đoạn Ứng Hứa không nói ra, anh âm thầm khắc ghi tất cả sự dịu dàng mà Cừu Dịch dành cho anh vào tận đáy lòng.
"Đúng vậy, rùa con bé nhỏ vốn rất may mắn mà, dù sao cũng là rùa con bé nhỏ mà thỏ con thích mà." Cừu Dịch cười hì hì nhìn Đoạn Ứng Hứa hiếm khi làm nũng với hắn.
Đoạn Ứng Hứa ôm hắn: "Vậy ngoài ôm ôm ra, rùa con bé nhỏ có thể xin thỏ con thêm một nụ hôn không?"
Cừu Dịch nhìn anh, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Vậy rùa con bé nhỏ phải chủ động đấy nhé, tay thỏ tạm thời không rảnh."
Đoạn Ứng Hứa ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trao cho Cừu Dịch một nụ hôn dài.
Cừu Dịch ôm anh, để mặc Đoạn Ứng Hứa hôn mình hồi lâu, rồi mới định nhắc nhở Đoạn Ứng Hứa vốn đã mệt đến mức không mở nổi mắt hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là vừa cúi đầu, Cừu Dịch mới ngỡ ngàng phát hiện ra Đoạn Ứng Hứa đang tựa vào hắn đã nhắm mắt lại rồi.
Anh cứ thế mà ngủ thiếp đi trong tư thế đứng.
Cừu Dịch dở khóc dở cười, hừ nhẹ một điệu ru không thành câu, rồi vất vả dùng tay thỏ nắm lấy tay Đoạn Ứng Hứa đang cầm thẻ phòng, quẹt mở cửa phòng của anh, sau đó dìu Đoạn Ứng Hứa đã phát ra tiếng thở nhẹ vào phòng.
Hắn không thoát ra khỏi vòng tay Đoạn Ứng Hứa được, lại nghĩ bộ lông thỏ cũng khá thoải mái, nên đành buông thả nằm phịch xuống giường trong phòng, để Đoạn Ứng Hứa ngủ trên người hắn.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau.
Đoạn Ứng Hứa mơ màng mở mắt, anh đã cực kỳ mệt mỏi suốt mấy ngày, cuối cùng tối qua đã có một giấc ngủ ngon bên cạnh Cừu Dịch.
Chỉ là vì tích tụ quá nhiều mệt mỏi, dù ngủ một đêm ngon lành nhưng Đoạn Ứng Hứa vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Anh ngái ngủ, đầu óc vẫn còn u mê.
Một lúc sau, ý thức của Đoạn Ứng Hứa dần dần quay trở lại.
Anh kinh ngạc phát hiện ra dưới thân mình bất ngờ mềm mại và ấm áp.
Đoạn Ứng Hứa định thần nhìn kỹ, mới phát hiện ra Cừu Dịch đang mặc nửa bộ đồ thỏ nằm trên giường, còn mình thì dùng hắn làm đệm ngủ trên người hắn.
Lúc này, tiếng động khi anh tỉnh dậy cũng đánh thức Cừu Dịch, hắn ngáp dài lười biếng, chào hỏi anh: "Chào bu-"
Cừu Dịch đột nhiên hít sâu một hơi.
Đoạn Ứng Hứa vội vàng ngồi dậy: "Sao thế!?"
Cừu Dịch nằm bẹp trên giường, vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Không có gì... Anh đi rửa mặt đi, tối qua anh không phải nói hôm nay về sao? Nếu không có việc gì nữa thì lát nữa chúng ta bắt máy bay về thành phố Hồ Trừng nhé."
"Thật không?" Đoạn Ứng Hứa chăm chú nhìn hắn.
Cừu Dịch đáp bừa: "Thật mà thật mà."
Đoạn Ứng Hứa lại nói: "Vậy em dậy rửa mặt trước đi, anh đợi em."
Cừu Dịch: "..."
Đoạn Ứng Hứa vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Cuối cùng Cừu Dịch đành nói thật: "Có vẻ như nửa người em bị anh ngủ đè, giờ tê cứng rồi."
"... Xin lỗi."
"Không sao, nếu bây giờ anh không rửa mặt thì giúp em cởi bộ đồ thỏ ra được không?" Cừu Dịch cựa quậy người, phát hiện nửa bên trái cơ thể vẫn có thể cử động, "Bộ đồ này bí quá à."
Đoạn Ứng Hứa hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, một lúc sau, anh mới thở dài: "Sau khi anh ngủ gục trên người em, em cứ thế ôm anh nằm thẳng xuống giường luôn à? Sao không đánh thức anh dậy?"
Nghĩ tới chuyện tối qua Cừu Dịch mặc bộ đồ thỏ nặng nề, trên người còn bị đè bởi một gã đàn ông nặng hơn 60kg ngủ cả đêm đến mức tê cứng nửa người, Đoạn Ứng Hứa lập tức cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Anh ngủ ngon lành thế, em nỡ lòng nào đánh thức anh chứ?" Cừu Dịch cười khúc khích, "Thôi, đừng xin lỗi nữa, giúp em cởi bộ đồ thỏ ra đã. Em nghỉ một lát, đợi máu lưu thông lại, chắc sẽ không sao đâu."
Đoạn Ứng Hứa im lặng gật đầu, cúi xuống giúp Cừu Dịch cởi bộ đồ thỏ.
Ai ngờ lúc này, trong phòng lại vang lên một tiếng tin nhắn ngắn.
"À, điện thoại em kêu," Cừu Dịch hơi ngạc nhiên, "Anh lấy giúp em cái điện thoại được không? Xem ai tìm em vậy."
Đoạn Ứng Hứa ngoan ngoãn giúp hắn lấy điện thoại.
Vừa nhìn màn hình điện thoại, Cừu Dịch mới phát hiện ra người nhắn tin cho hắn lại là Vương Vận.
[Thư ký Vương: Cừu tiên sinh, tối qua mọi chuyện suôn sẻ chứ? Bây giờ tiện nghe điện thoại không, nếu được thì chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.]
Đoạn Ứng Hứa nghiêng đầu liếc nhìn Cừu Dịch, ý tứ sâu xa nói: "Thì ra còn có nội gián tiếp ứng ngoại viện à..."
Cừu Dịch giả vờ như không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, chỉ nói: "Giúp em gọi điện cho cậu ấy, em nói với cậu ấy một tiếng. Dù sao cũng phải cảm ơn cậu ấy."
Đoạn Ứng Hứa gật đầu, dùng điện thoại của Cừu Dịch gọi cho thư ký Vương.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Cừu tiên sinh! Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
"Suôn sẻ, rất suôn sẻ," Cừu Dịch cười đáp, "Chỉ có một điểm không tốt là sáng nay tỉnh dậy tôi suýt bị tê liệt nửa người... À phải rồi, chuyến bay cậu sắp xếp cho tôi và Đoạn Ứng Hứa mấy giờ vậy? Có lẽ tôi phải nghỉ ngơi một lát ở khách sạn đã, lấy lại tinh thần chút."
Ai ngờ Vương Vận lại tỏ ra kinh ngạc: "Anh...anh Cừu? Anh nói thật sao, anh bị tê liệt nửa người ư?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
"Giờ anh có thể nghe điện thoại, chẳng lẽ là vì Đoạn tổng chưa tỉnh?" Vương Vận lí nhí nói, giọng điệu rất chi là ẩn ý, "Tôi biết anh và Đoạn tổng là xa cách càng thêm mặn nồng, nhưng dù là người trẻ cũng phải biết tiết chế chứ, đừng quá buông thả... Đoạn tổng chắc vẫn ổn... chứ? Có cần tôi mua thuốc giảm sưng gì đó gửi đến khách sạn cho Đoạn tổng không? Tối qua tôi không về khách sạn... Ừm... nếu cần thì để tôi dặn khách sạn chuẩn bị thêm cháo đậu đỏ gì đó bổ dưỡng cho Đoạn tổng nhé?"
Cừu Dịch: "..."
Thì ra Vương Vận tưởng hắn bị tê liệt nửa người dưới.
"Cậu suy nghĩ hơi dơ bẩn rồi đấy," Cừu Dịch sửa lại cho Vương Vận, "Tôi là tối qua cho Đoạn Ứng Hứa nằm trên người cả đêm, làm đệm cho anh ấy, bị tê nửa người, không phải nửa dưới. Hơn nữa... thuốc giảm sưng? Cậu nghiêm túc đấy à?" Cừu Dịch hơi bất lực, "Trông tôi giống kiểu người thô bạo lắm sao?"
"Ồ ồ, ra là vậy," Vương Vận bừng tỉnh, "Là tôi sơ suất rồi... Nhưng mà, thuốc tuy bây giờ chưa dùng đến, nhưng sau này chắc sẽ dùng mà nhỉ? Dù sao tôi thấy mấy tiểu thuyết Hoàng Hách gửi cho tôi đều viết thế. Chỉ qua một đêm, đóa hoa đã tàn."
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch nghiêm túc suy nghĩ về việc bắt Hoàng Hách phải cai hẳn mấy tiểu thuyết trên trang web xanh lá cây kia.