Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 63




Sau khi ra khỏi thang máy, cùng bước vào hành lang phòng khách trên tầng cao của khách sạn, Cừu Dịch cũng chẳng giả vờ là người quân tử nữa, trực tiếp ấn Đoạn Ứng Hứa vào tường.

Hắn véo cằm Đoạn Ứng Hứa, ra hiệu cho anh cúi đầu xuống, rồi hơi nhón chân, áp sát Đoạn Ứng Hứa, dùng môi nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt đang nhắm nghiền vì hồi hộp của anh.

Đoạn Ứng Hứa chẳng biết làm gì với cách hành xử của Cừu Dịch, rõ ràng mũi tên đã lên dây cung rồi mà vẫn cứ muốn trêu chọc kích thích anh.

Anh thà rằng Cừu Dịch đối xử với mình thô bạo hơn, hoặc là chính mình chủ động tấn công cướp đoạt Cừu Dịch. Nhưng khi sự việc đã đến nước này, anh lại phát hiện ra mình chỉ có thể vô điều kiện mà để Cừu Dịch kiểm soát tất cả.

Anh không còn chống cự nữa, mà vươn tay ra, ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng đầy sức mạnh của Cừu Dịch.

"Không có chìa khóa." Lúc này, Đoạn Ứng Hứa bỗng lên tiếng.

Cừu Dịch hạ thấp trọng tâm cơ thể, tì trán vào trán Đoạn Ứng Hứa, cười khúc khích: "Muốn gọi người mang lên không?"

"... Anh không biết số điện thoại của người phụ trách khách sạn." Đoạn Ứng Hứa mím môi.

Cừu Dịch đặt tay lên lòng bàn tay Đoạn Ứng Hứa, nắm lấy tay anh, dùng nó vuốt ve gương mặt mình. Hiếm khi hắn dịu dàng như nước thế này, nhẹ giọng đáp: "Vậy về khách sạn đoàn phim đặt nhé? Hoặc chúng ta xuống tầng trệt tìm lễ tân, đặt một phòng."

Đồng tử Đoạn Ứng Hứa hơi rung động, không biết là vì ám chỉ trong lời nói của Cừu Dịch mà hồi hộp, hay đơn thuần là vì phấn khích.

Chỉ là...

Ngay khi hai người chuẩn bị di chuyển tiếp, điện thoại của Đoạn Ứng Hứa lại không đúng lúc reo lên.

Giọng hát cao vút hơi sai tông của Cừu Dịch vang vọng trong hành lang.

Cừu Dịch: "..." Đây là màn xử tội công khai khẩn cấp gì đây?

Đoạn Ứng Hứa nhíu mày, thô bạo lôi điện thoại ra, định quăng nó xuống đất để triệt tiêu âm thanh bằng phương pháp vật lý. Thấy vậy, Cừu Dịch vội ngăn anh lại, giật lấy điện thoại từ tay Đoạn Ứng Hứa.

"Xem ai gọi cho anh đi," Cừu Dịch giải thích, "Lỡ là chuyện gấp thì sao?"

Giọng điệu Đoạn Ứng Hứa có chút không hài lòng: "Bây giờ là giờ nghỉ, tạm thời không xử lý công việc."

Cừu Dịch véo má anh, cười nói: "Anh là trẻ con à? Sao lại thích giận dỗi thế?"

Đoạn Ứng Hứa không nói gì nữa, chỉ là trong ánh mắt lại dâng lên chút không vui.

Cừu Dịch để Đoạn Ứng Hứa dựa vào vai mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh để an ủi, vừa nhấn nút nghe, bật loa ngoài, đưa điện thoại đến gần tai Đoạn Ứng Hứa để anh có thể nói chuyện với người gọi đến.

Một giọng nói hơi hoảng hốt vang lên từ điện thoại: "Anh họ ơi!"

Là Đoạn Thăng Vinh.

Đoạn Ứng Hứa khép hờ mắt, âm thầm quyết định sau Tết sẽ ép Đoạn Thăng Vinh đi du học nước ngoài để "trau dồi kiến thức"!

"Ồ, là Thăng Vinh hả?" Cừu Dịch thay Đoạn Ứng Hứa đang bực bội trả lời Đoạn Thăng Vinh.

"Anh Cừu đang ở cùng anh trai em à? À không, anh không ở cùng anh ấy mới lạ," Đoạn Thăng Vinh chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, cậu ta đã quá quen với độ dính như sam của Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa rồi, "Đã vậy thì càng tốt, em tiện thể nói luôn chuyện này với anh."

Đoạn Ứng Hứa chen vào một câu: "Năm mươi chữ, giải thích rõ tại sao gọi điện đến, không thì về sau cho đi du học luôn."

Đoạn Thăng Vinh bị đe dọa đột ngột: "..."

Đoạn Thăng Vinh có EQ cao hơn Thiệu Tuyền nhiều, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn cái cây sậy thẳng đuỗn kia, lập tức nhận ra mình có lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của anh họ và thầy Cừu.

"Bác Đoạn đột nhiên đến đây, bảo muốn xem anh và Thẩm Lương thiết lập quan hệ như thế nào rồi. Bác ấy tự ý đến mà chẳng báo trước một tiếng gì cả. Giờ bác ấy đã tới cửa khách sạn rồi, vừa mới gọi điện bảo em ra đón." Đoạn Thăng Vinh không dám lèm bèm, vội vàng nói một mạch những gì muốn báo cho Đoạn Ứng Hứa.

Cậu ta vẫn rất e sợ Đoạn Ứng Hứa, dù sao cậu ta biết anh họ của mình đã có dấu hiệu biến thành hôn quân rồi, thật sự làm được cái trò vô đạo đức là tống em trai ra nước ngoài du học.

Cừu Dịch lập tức tính toán số chữ cho cậu ta: "Năm mươi mốt chữ, thừa một chữ."

Đoạn Thăng Vinh: "..."

Đoạn Thăng Vinh đau khổ quyết định hủy follow Cừu Dịch.

"Bố đến rồi à?" Đoạn Ứng Hứa nhíu mày, "Cậu nói với chú, anh đang bàn chuyện đầu tư với nhà sản xuất, tối nay không về được, bảo chú tự bay về nhà đi."

Đoạn Thăng Vinh: "..."

Đoạn Thăng Vinh nhất thời không biết nên đồng cảm với chú mình, hay nên tưởng niệm cho bản thân - kẻ mà dù địa vị của bố ruột đã chẳng cao, nhưng ở chỗ Đoạn Ứng Hứa còn thấp hơn cả bố ruột anh mấy bậc.

Cừu Dịch chợt nhận ra trọng điểm: "Thiết lập quan hệ với Thẩm Lương?"

"Hả? Anh trai em chưa nói với anh chuyện này à?"

"Chưa."

Đoạn Ứng Hứa quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Anh sắp cúp máy đây."

"Nghe cậu ấy nói hết đã," Cừu Dịch đã có hứng thú, ngăn Đoạn Ứng Hứa định ném điện thoại lần nữa, rồi tiếp tục hỏi, "Thẩm Lương này, có phải là Thẩm Lương mà có quan hệ làm ăn với nhà họ Đoạn không?"

Đoạn Thăng Vinh giật mình: "Thầy Cừu biết chuyện này rồi ạ?"

"Không biết, nhưng tôi đã gặp Thẩm Lương rồi."

"... Đệt," Đoạn Thăng Vinh chửi tục, "Vậy thầy Cừu có biết chuyện Thẩm Lương đã tìm anh trai em, dự định liên hôn làm ăn với anh ấy không? Tuy nhiên đó chỉ là hôn nhân giả thôi, kể cả kết hôn rồi thì cũng là ai làm gì người nấy."

Cừu Dịch hơi nheo mắt, trầm ngâm nhìn Đoạn Ứng Hứa.

Đoạn Ứng Hứa không muốn nói với Cừu Dịch về chuyện liên quan đến Thẩm Lương, dù sao theo phán đoán của anh, người Thẩm Lương thích chắc hẳn là Cừu Dịch, anh không muốn tiếp tay cho con đường tình yêu đơn phương của tình địch.

Chỉ là vì lời nói dối mà đối phương nói trước mặt Cừu Dịch để che giấu mục đích thật sự, nên người Thẩm Lương thầm mến bị hiểu lầm thành Thiệu Tuyền mà thôi.

Nhớ lại những lời Thẩm Lương nói về "ngôi sao nhỏ" trong lần đầu gặp mặt, Đoạn Ứng Hứa cảm thấy Thẩm Lương cực kỳ chướng mắt.

Huống chi, lý do đối phương muốn giả vờ kết hôn với anh là để củng cố địa vị và giá trị của bản thân, nhằm tiếp quản hoàn toàn nhà họ Thẩm, để sau này có thể đường hoàng theo đuổi Cừu Dịch...

Đoạn Ứng Hứa khinh bỉ hành vi của tình địch, theo anh, dù chỉ là hôn nhân giả, người sẵn sàng kết hôn qua loa với người đàn ông khác thì có tư cách gì xứng đôi với Cừu Dịch chứ?

... Anh hoàn toàn quên mất, ban đầu chính mình cũng đã "tùy tiện" kết hôn chớp nhoáng với Cừu Dịch.

Đoạn Ứng Hứa nhớ lại cuốn sách điện tử mình tình cờ thấy trên bàn làm việc của thư ký Vương Vận, trong đó viết gì nhỉ... À, phải rồi.

Trời lạnh rồi, có nên cho Thẩm thị phá sản không nhỉ?

"Hèn gì anh thù địch sâu sắc với họ Thẩm như vậy," Cừu Dịch lại không nhận ra người Thẩm Lương thích là hắn, chỉ tưởng Đoạn Ứng Hứa không vui vì bị lợi dụng và chịu sự sắp đặt của bố, "Bố anh...Bác Đoạn có vẻ có ý mai mối anh với Thẩm Lương? Bác ấy vẫn chưa biết chuyện chúng ta đã kết hôn sao?"

Đoạn Thăng Vinh vội vàng trả lời: "Biết chứ ạ! Nhưng chú ấy nghĩ anh chỉ nhắm vào tiền của anh trai em thôi, không đáng tin cậy. Chắc là chú ấy nghĩ dù sao anh trai em cả đời này cũng không thể yêu đương bình thường được, nên tiện tay chọn một người trẻ mà mình cũng khá ưng ý để chăm sóc anh ấy - À đúng rồi! Thẩm Lương thật sự là tên hai mặt, trước mặt chú Đoạn thì bảo là muốn kết hôn thật với anh trai em, sau đó lại vá víu với anh ấy là kết hôn giả! Hắn ta chỉ nhắm vào tiền nhà họ Đoạn chúng em thôi!"

Mặc dù Đoạn Thăng Vinh không tận mắt chứng kiến cảnh Thẩm Lương thuyết phục Đoạn Ứng Hứa, nhưng sau đó cậu ta cũng được biết mục đích thật sự của Thẩm Lương từ Đoạn Ứng Hứa.

Cộng thêm một chút tưởng tượng sinh động giàu nghệ thuật của riêng mình, Đoạn Thăng Vinh cố công cố sức cố gắng khắc họa Thẩm Lương thành một hình tượng ti tiện hèn hạ trước mặt Cừu Dịch, mong muốn nhờ đó mà tâng bốc Đoạn Ứng Hứa, tránh việc anh trai thật sự đưa cậu ta đi du học nước ngoài.

"Vậy sao?" Cừu Dịch nhíu mày, ấn tượng về Thẩm Lương trong lòng lập tức rơi xuống dưới mức băng giá, "Anh hiểu rồi," Hắn nhìn Đoạn Ứng Hứa, nói nhỏ, "Tối nay dừng ở đây thôi, chúng ta về khách sạn đoàn phim đặt, đi gặp bố anh."

Vẻ mặt Đoạn Ứng Hứa không được tốt lắm: "Đi gặp ông ấy làm gì?"

Cừu Dịch bó tay với anh, trêu chọc búng trán Đoạn Ứng Hứa, nói: "Đương nhiên là về nói với bố vợ, bảo ông ấy yên tâm giao con trai cho em rồi."

Đoạn Ứng Hứa không nói gì nữa, anh chợt nhận ra, có lẽ Cừu Dịch còn yêu anh nhiều hơn anh tưởng.

Còn Đoạn Thăng Vinh thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta có ý tiếp tục tâng bốc Đoạn Ứng Hứa, thể hiện mình luôn đứng về phía anh trai, nên nhiệt tình nói: "Anh! Anh có cần rìu tín hiệu không! Em có thể chuẩn bị giúp anh!"

"Rìu tín hiệu là cái gì?" Đoạn Ứng Hứa thắc mắc.

Cừu Dịch dừng lại một chút, trả lời Đoạn Ứng Hứa trước khi Đoạn Thăng Vinh giải thích: "Là bảo bối chống bố, vũ khí thần thánh để đánh bại bố ấy mà," hắn bất lực nói, "Cái đó cũng không cần đâu, anh nghĩ bản chất bác Đoạn vẫn là vì Đoạn Ứng Hứa tốt thôi."

Đoạn Ứng Hứa: "..."

Bố Đoạn ngồi trong phòng nghỉ riêng của khách sạn, ung dung nhâm nhi tách trà thanh do chính tay ông pha bằng bộ ấm chén mượn của khách sạn, vừa chờ đợi con trai mình quay về gặp mặt.

Ông thưởng thức trà, lúc thì nghĩ bụng trà pha bằng bộ ấm chén bình thường quả nhiên không ngon cho lắm, lúc lại hồi tưởng về thời thơ ấu của Đoạn Ứng Hứa.

Bố mẹ Đoạn là một trong số hiếm hoi những cặp đôi tự do yêu đương trong giới thương gia, lại còn đúng kiểu trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Ai gặp cũng phải khen ngợi họ là một cặp trời sinh, như cành liền cây.

Dưới cuộc sống mỹ mãn đó, bố Đoạn cũng không đòi hỏi gì nhiều ở đứa con trai duy nhất của mình, chỉ mong Đoạn Ứng Hứa có thể sống một cuộc đời trọn vẹn như ông.

Khi phát hiện ra Đoạn Ứng Hứa khác với những đứa trẻ khác, tình cảm cực kỳ nhạt nhẽo, thậm chí còn thiếu hẳn những dao động cảm xúc, không có những cảm xúc vui buồn giận dữ như người bình thường, bố Đoạn càng hạ thấp yêu cầu đối với con trai mình.

Ông và vợ không mong Đoạn Ứng Hứa phải nổi bật xuất chúng, chỉ hy vọng anh có thể trở nên bình thường như mọi người.

Những năm qua, con trai ông ngày càng xuất sắc, trái tim bố Đoạn cũng ngày càng nặng trĩu.

Ông và vợ không phải người ngốc, đương nhiên nhìn ra được Đoạn Ứng Hứa đang cố gắng đủ mọi cách để giả vờ như một người bình thường trước mặt họ.

Khi biết tin Đoạn Ứng Hứa đột nhiên cưới vội một diễn viên nhỏ mà ông không hề biết, phản ứng đầu tiên của bố Đoạn không phải là con trai mình cuối cùng đã có thể yêu đương bình thường, mà là anh đã tìm một tấm bình phong để kết hôn nhằm tiếp tục đóng vai "người bình thường" trước mặt bố mẹ.

- -Thực ra, suy nghĩ của bố Đoạn là chính xác, chỉ có điều sau đó Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đã yêu nhau sau khi kết hôn mà thôi.

Còn về phần diễn viên nhỏ kia, cũng chỉ vì tham địa vị nhà họ Đoạn nên mới ở bên Đoạn Ứng Hứa.

Bố Đoạn thỏa hiệp trong lòng, nghĩ rằng ông cũng không ép buộc Đoạn Ứng Hứa phải có những tình cảm đúng đắn nữa, chỉ mong nửa đời sau của con trai có một người đồng hành. Thay vì để một diễn viên không rõ lai lịch chiếm lấy nửa đời sau của con trai, chi bằng để ông giúp Đoạn Ứng Hứa chọn một đối tượng mà ông thấy đáng tin cậy.

Bố Đoạn đang đắm chìm trong hồi ức thì cửa phòng nghỉ bỗng được mở ra từ bên ngoài.

Ông tưởng là Đoạn Ứng Hứa đã về gặp mình, liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng nghỉ, trầm giọng hỏi: "Thế nào? Có cảm thấy khá hơn một chút với cậu nhà họ Thẩm không? Nếu con không hài lòng với cậu ta, bố cũng có thể sắp xếp cho con gặp mặt những cậu ấm cô chiêu nhà các đối tác thân thiết khác, con chọn một người nào vừa mắt..."

Bố Đoạn chưa nói hết câu, mới nhận ra người đứng ở cửa không chỉ có Đoạn Ứng Hứa như ông tưởng tượng. Ngoài con trai mình ra, Đoạn Thăng Vinh cũng đi theo sau Đoạn Ứng Hứa.

Hơn nữa...

Ánh mắt bố Đoạn sắc lạnh, thận trọng nhìn về phía chàng trai lạ mặt đang đứng cùng Đoạn Ứng Hứa.

Cừu Dịch bị ông nhìn chằm chằm bèn điềm tĩnh nói: "Chào bác ạ, cháu là Cừu Dịch, người bạn đời của Đoạn Ứng Hứa."

Đoạn Ứng Hứa lén nắm lấy tay Cừu Dịch.

Cừu Dịch hơi khựng lại, rồi dùng ngón tay mình đan ngược lại với Đoạn Ứng Hứa.

Đoạn Thăng Vinh để ý thấy động tác nhỏ của hai người: "..."

Cậu rơi vào trầm tư triết học: Tại sao cậu lại đi theo để ăn cơm chó thế này? Rõ ràng bình thường đã ăn quá no rồi.

Sắc mặt bố Đoạn không có gì thay đổi: "Cháu lại gần đây một chút."

Cừu Dịch siết chặt tay Đoạn Ứng Hứa một cái, hít sâu một hơi rồi mới buông tay bước về phía bố Đoạn.

Bố Đoạn tiếp tục nói: "Cháu bảo cháu tên là Cừu Dịch? Họ Cừu à..."

Đoạn Ứng Hứa mím môi, lòng hơi chùng xuống.

"Vâng ạ." Cừu Dịch gật đầu.

"Để bác nhìn kỹ mặt cháu một chút nữa."

Cừu Dịch lại tiến lên phía trước.

Một lúc sau.

Bố Đoạn bỗng thở dài một hơi, rồi đứng dậy, đột ngột ra tay, vỗ mạnh một cái lên vai Cừu Dịch, suýt làm Cừu Dịch không đề phòng bị vấp ngã.

"Thăng Vinh, sao con không nghĩ đến việc gửi cho chú một tấm ảnh của con dâu trước?" Bố Đoạn đột nhiên kéo Đoạn Thăng Vinh về phía mình, "Nếu sớm biết vợ của Ứng Hứa là đứa nhỏ này, chú cần gì phải đi tìm đối tượng cho nó chứ! Nếu là đứa nhỏ này thì chú yên tâm rồi."

Đoạn Thăng Vinh bỗng dưng bị lôi vào cuộc chiến: "..." Nằm im cũng trúng đạn!

Cừu Dịch hiếm khi không theo kịp tiết tấu: Ý của bố Đoạn Ứng Hứa là sao? Ông ấy biết mình sao? Nhưng hắn chắc chắn mình chưa từng gặp mặt bố Đoạn Ứng Hứa.

Đoạn Thăng VInh cố gắng tự cứu: "Chú! Cừu... Cừu Dịch là diễn viên mà! Chú không xem phim của anh ấy diễn, hoặc tìm kiếm trên mạng sao?" Cậu ta nhớ rõ ràng khi cùng Cừu Dịch và Hoàng Hách ngồi xe lăn đi gặp dì Đoạn, dì Đoạn có nói mình đã xem phim truyền hình Cừu Dịch đóng, sao chú Đoạn lại không biết diện mạo của Cừu Dịch chứ?

"Bác đâu có thời gian mà xem!" Bố Đoạn trừng mắt nhìn Đoạn Thăng Vinh, ra hiệu cho cháu trai đừng phá đám, lúc đầu ông đã cảm thấy đối tượng kết hôn của Đoạn Ứng Hứa không đáng tin, làm sao có thể đi tìm hiểu chi tiết về Cừu Dịch được?

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Cừu Dịch mù mờ không hiểu.

Nhưng Đoạn Ứng Hứa lại không đả động gì đến chuyện đó, chỉ sửa lời bố mình một câu: "Cừu Dịch là con rể của bố, không phải con dâu."

Bố Đoạn: "..."