Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 32




Sau khi hôn hít ôm ấp với Đoạn Ứng Hứa một hồi, Cừu Dịch liền kéo anh tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị đi cáp treo lên núi.

Chỉ có điều Cừu Dịch không ngờ tới là, sau khi cáp treo đến đỉnh núi và hai người đi bộ trên đỉnh núi tuyết một lúc, Đoạn Ứng Hứa bắt đầu có chút phản ứng cao nguyên, đau đầu chóng mặt, thở không ra hơi. Hơn nữa lúc đầu khi Đoạn Ứng Hứa cảm thấy khó chịu, anh đã không nói thẳng với Cừu Dịch, đến khi Cừu Dịch phát hiện ra có điều không ổn thì anh suýt nữa mất thăng bằng, đầu đập vào người Cừu Dịch.

Bất đắc dĩ, Cừu Dịch lại phải cõng Đoạn Ứng Hứa đang chóng mặt quay lại trạm cáp treo, chuẩn bị đi cáp treo xuống núi.

Đoạn Ứng Hứa nằm trên lưng hắn, giọng hơi trầm buồn, có vẻ không còn nhiều tinh thần: "Xin lỗi."

Cừu Dịch là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên thích tự mình đóng các cảnh đánh đấm, thể lực xuất sắc, lúc này cõng một người đàn ông to xác ngang ngửa mình cũng không thấy vất vả gì.

Nghe Đoạn Ứng Hứa xin lỗi mình, hắn vừa nhấc nhấc cánh tay, ngăn Đoạn Ứng Hứa trên lưng trượt xuống, vừa hỏi: "Xin lỗi cái gì chứ...Này, sao anh không biết mình bị say độ cao mạn tính vậy?"

"Anh chưa từng leo núi bao giờ." Đoạn Ứng Hứa không có tinh thần, cũng không biết là do ảnh hưởng của phản ứng cao nguyên, hay do buồn bã vì đã làm hỏng hứng của Cừu Dịch.

"Lần sau có gì không ổn phải nói ngay cho em biết," Cừu Dịch nói, "Em là người khá vô tâm, không tinh tế như người khác, có nhiều chuyện vụn vặt nếu anh không nói, có thể em sẽ không nhận ra đâu."

Nhưng Đoạn Ứng Hứa đáp: "Anh không sao," Anh cố gắng vùng vẫy một chút, "Em không phải còn muốn khảo sát môi trường núi tuyết, chuẩn bị cho công việc quay phim sau này sao? Đừng bận tâm đến anh."

Cừu Dịch suýt bật cười vì tức: "Em không bận tâm đến anh thì còn bận tâm đến ai?"

Đoạn Ứng Hứa sửng sốt.

Cừu Dịch thấy anh vẫn muốn vùng vẫy, tiện tay không cõng Đoạn Ứng Hứa nữa, trực tiếp đặt anh xuống luôn.

Đoạn Ứng Hứa hơi khựng lại, tưởng Cừu Dịch bị mình chọc giận, vừa định suy nghĩ xem làm thế nào để Cừu Dịch nguôi giận, liền phát hiện Cừu Dịch cúi người xuống, đặt hai cánh tay dưới chân anh, sau đó ôm ngang anh lên—

Thế nhưng, hắn lại bế không nổi.

Cừu Dịch: "..."

Đoạn Ứng Hứa: "..."

Cừu Dịch bế công chúa thất bại, ngượng ngùng vô cùng, lại nỗ lực thêm lần nữa: "Làm lại lần nữa."

Sau đó hắn lặp lại động tác vừa rồi, nhưng lần này vẫn không thể bế Đoạn Ứng Hứa lên được.

Cừu Dịch: "..."

Đoạn Ứng Hứa suy nghĩ một chút, học theo động tác của Cừu Dịch, dùng tư thế bế công chúa, ngược lại dễ dàng bế Cừu Dịch lên.

Cừu Dịch ngớ người: "Thể lực của anh không phải kém hơn em sao? Vừa nãy hôn còn thở không ra hơi nữa mà." Sao bây giờ đối phương lại nhẹ nhàng bế mình lên kiểu công chúa được thế này!?

Đoạn Ứng Hứa suy nghĩ: "Anh chỉ là dung tích phổi không bằng em thôi." Ý là sức của anh lớn hơn Cừu Dịch nhiều.

Lần này đến lượt Cừu Dịch vùng vẫy: "Dừng dừng dừng, thả em xuống."

Nhưng Đoạn Ứng Hứa như phát hiện ra điều gì đó thú vị, nhất quyết không chịu thả Cừu Dịch xuống, khiến Cừu Dịch ngượng chín người, cảm thấy mình quá mất mặt.

"Không thả," Đoạn Ứng Hứa hiếm khi trái lời Cừu Dịch một lần, "Em không phải còn có công việc sao?"

"Nếu là khảo sát địa điểm, đợi khi bắt đầu quay phim rồi thì cùng đoàn phim tham quan một lần là được," Cừu Dịch bị Đoạn Ứng Hứa bế kiểu công chúa, từ bỏ suy nghĩ kháng cự, tiện thể tán tỉnh Đoạn Ứng Hứa luôn, trả lại nguyên si câu Đoạn Ứng Hứa đã nói với hắn tối hôm qua, "Công việc làm sao quan trọng bằng anh được?"

Đoạn Ứng Hứa lắc đầu: "Công việc của em quan trọng hơn anh."

Cừu Dịch thở dài, bất lực véo má Đoạn Ứng Hứa: "Anh này, em đang tán tỉnh anh đấy, sao lại chẳng hiểu ý tứ gì thế?"

Đoạn Ứng Hứa thấy hắn véo má mình, cũng không phản kháng, ngược lại còn đưa mặt lại gần Cừu Dịch hơn, thuận tiện cho đối phương ra tay.

May mà phản ứng cao nguyên của Đoạn Ứng Hứa khá nghiêm trọng, bế được vài phút thì không chịu nổi nữa.

Thấy vậy, Cừu Dịch được tự do liền vội vàng kéo người lên cáp treo, đi xuống núi.

Hai người lặng lẽ trở về nhà nghỉ.

Sau khi về đến nhà nghỉ, Cừu Dịch trước tiên đi vào bếp đun nước nóng, rồi hỏi chủ nhà nghỉ xin một ít gừng tươi và đường đỏ, chuẩn bị nấu chút nước đường đỏ cho Đoạn Ứng Hứa, sau đó lại tìm một số thuốc cấp cứu, thúc giục Đoạn Ứng Hứa uống.

Đợi đến khi phản ứng cao nguyên của Đoạn Ứng Hứa cuối cùng cũng dịu bớt, hắn mới chợt nhớ ra Hoàng Hách và cậu thư ký đã bị hai người bỏ lại giữa lưng chừng núi.

Tín hiệu trên núi tuyết không tốt, Cừu Dịch đang nghĩ xem làm thế nào để liên lạc với hai người này, báo cho Hoàng Hách và cậu thư ký biết mình và Đoạn Ứng Hứa đã về trước, kết quả đang nghĩ thì hắn đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

Cừu Dịch giật mình, nhận ra tiếng khóc này dường như là của cậu thư ký.

Hắn còn tưởng cậu thư ký gặp phải động vật hoang dã nào đó trên núi, sợ hãi khóc lớn, vội vàng lắng tai nghe, tìm kiếm nguồn âm thanh.

Sau đó, Cừu Dịch nghi hoặc phát hiện tiếng khóc lại vang lên từ phòng khách trên tầng hai của nhà nghỉ.

Hắn nhanh chóng bước lên cầu thang, rồi đi đến căn phòng phát ra tiếng khóc, đẩy cửa ra.

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch mặt không cảm xúc nhìn cậu thư ký đang ngồi trên giường, tay cầm chai đồ uống đóng chai, đang khóc sướt mướt.

Hoàng Hách ngồi bên cạnh cậu thư ký, tay anh ta cũng cầm một chai đồ uống giống hệt cậu thư ký, lúc này đang vừa ăn khoai tây chiên vừa uống, nói lộn xộn: "... Chính là như vậy đó, thằng nhỏ Cừu Dịch ấy, thật đáng thương."

Cậu thư ký vừa khóc vừa nói: "Không ngờ quá khứ của Cừu tiên sinh lại thê thảm như vậy."

Cừu Dịch khoanh tay, dựa vào cạnh cửa, xem hai người biểu diễn.

Hoàng Hách nuốt đồ uống xuống, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như trở nên vi diệu, trong không khí lan tỏa một luồng khí kỳ quái nào đó, anh ta vội vàng quay đầu kiểm tra tình hình, bắt gặp ánh mắt của Cừu Dịch đang đứng ở cạnh cửa.

"Ông cũng muốn ra mắt làm diễn viên như Từ Sư à?" Cừu Dịch nhướn mày.

Hoàng Hách sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi giường: "Sao cậu lại về rồi!?"

"Tại sao tôi lại không thể về?" Cừu Dịch hỏi ngược lại, "Ông và cậu thư ký đang làm gì thế?"

Hoàng Hách vội vàng lắc đầu: "Không có gì không có gì! Chúng tôi đang thảo luận triết học! Triết học đó! Cậu hiểu không, chính là loại triết học về cái chết của Chúa ấy!"

Ai ngờ cậu thư ký lại vô tình tố cáo Hoàng Hách, y hỉ mũi một cái dù chẳng có gì, nhìn Cừu Dịch đầy yêu thương, mạnh mẽ nói: "Cừu tiên sinh! Anh yên tâm, dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi Vương Vận nhất định sẽ ủng hộ anh và Đoạn tổng! Từ nay về sau, anh cứ xem tôi và Hoàng tiên sinh như cha mẹ của mình đi!"

Hoàng Hách: "..." Đệt, tên đồng đội ngu ngốc!

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch không biết nên bình luận thế nào về phát ngôn chấn động này của cậu thư ký, cuối cùng chỉ có thể nhận xét: Hóa ra cậu thư ký này tên là Vương Vận.

Hắn liếc nhìn Hoàng Hách: "Ông kể chuyện của tôi cho cậu ta nghe à?"

Hoàng Hách run rẩy gật đầu: "Tôi... tôi sai rồi, tôi chỉ là uống hơi quá, Dịch Dịch à, tha lỗi cho tôi đi."

Cừu Dịch nghi hoặc nhìn chai đồ uống trong tay Hoàng Hách: "Uống kvass mà cũng say được à?"

Hoàng Hách giả ngốc: "Đúng vậy mà, nếu có vài hạt lạc, tôi cũng đâu đến nỗi say thành thế này."

Cừu Dịch cũng chẳng muốn so đo gì với Hoàng Hách, chỉ là trong lòng hơi khó chịu một chút.

Hắn không thích nhắc đến thân thế của mình với người ngoài cho lắm.

... Bởi vì theo cách nhìn của Hoàng Hách, Cừu Dịch chính là đứa trẻ đáng thương nhất quả đất.

Cừu Dịch một là thấy thân thế của mình chẳng có gì bi thảm cả, hai là cũng không nghĩ chuyện này phù hợp để rao khắp thiên hạ, vì vậy sau khi quen Hoàng Hách không lâu đã nhấn mạnh với anh ta, cấm tuyệt đối kể chuyện của mình cho người khác. Sau khi ra mắt, hắn còn dặn đi dặn lại Hoàng Hách giữ bí mật nhiều lần.

Cừu Dịch không muốn thấy đội ngũ marketing của Hồng Quang lấy thân thế của hắn làm chủ đề quảng bá.

Về quá khứ của mình, Cừu Dịch thậm chí còn chưa từng nhắc với Đoạn Ứng Hứa, không ngờ lúc này Hoàng Hách lại đem toàn bộ chuyện của hắn khai ra với thư ký Vương Vận.

"Các người đang nói gì thế?"

Đúng lúc ba người đang nói chuyện, Đoạn Ứng Hứa lên lầu, cũng đi đến trước phòng khách.

"Không có gì." Cừu Dịch cố gắng qua loa cho xong.

Đoạn Ứng Hứa mặt không cảm xúc: "Anh nghe thấy rồi, quản lý của em đang nói chuyện của em với thư ký Vương."

Hoàng Hách sốc nặng: "Tôi nhớ là mình đã hạ giọng rồi mà, vậy mà vẫn nghe được sao?"

Cừu Dịch liếc nhìn Hoàng Hách: "Anh ấy đang xạo đấy, dụ ông thôi."

Hoàng Hách: "..." Đúng là thế sự suy đồi nhân tâm bạc bẽo! Sao cái tên Đoạn Ứng Hứa mày râu nhẵn nhụi không có cảm xúc như robot này bây giờ đã học được cách lừa người ta rồi!

"Anh ta nói với cậu những gì?" Đoạn Ứng Hứa quyết định ra tay với thư ký.

Thư ký tu một ngụm nước Kvass: "Không có gì hết ạ."

Thân thế như vậy, quá khứ như vậy, nội tâm của Cừu tiên sinh chắc chắn rất mong manh! Sau một hồi bị Hoàng Hách tẩy não, thư ký đã hoàn toàn bị anh ta dắt mũi, đeo chung một cặp kính lọc, nhìn Cừu Dịch bằng ánh mắt như nhìn một chú mèo con bị bỏ rơi.

Y không thể dễ dàng nói chuyện của Cừu tiên sinh cho Đoạn tổng biết được! Thư ký âm thầm thề trong lòng, Cừu tiên sinh thích ra vẻ mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể chịu được việc bộc lộ khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt người yêu chứ?

Đoạn Ứng Hứa nói: "Thưởng cuối năm tăng tiền cho cậu."

Thư ký nghiêm giọng: "Đoạn tổng, tôi theo anh bao nhiêu năm nay rồi, anh không hiểu con người tôi sao? Tôi có phải loại rác rưởi thấy tiền sáng mắt đâu!"

Giọng điệu của Đoạn Ứng Hứa không có chút dao động: "Tăng gấp đôi."

Ánh mắt thư ký trở nên sắc bén: "Đúng vậy, tôi chính là rác rưởi!"

Hoàng Hách cũng hùa theo: "Tôi cũng là rác rưởi!"

Cừu Dịch: "... Dừng lại đi, có thể đừng nói chuyện của tôi cho anh ấy không?"

"Tại sao không thể?" Đoạn Ứng Hứa hỏi ngược lại.

Cừu Dịch quay đi: "Chỉ là cảm thấy chuyện này không có gì đáng nói thôi."

Đoạn Ứng Hứa mím môi, trong lòng bỗng thấy bực bội. Tuy anh không muốn ép buộc Cừu Dịch kể cho anh biết về quá khứ của hắn, dù sao ngay cả vợ chồng thân thiết như nước với cá cũng có những bí mật riêng, nhưng một khi nghĩ đến việc có những chuyện về Cừu Dịch mà thư ký Vương Vận và Hoàng Hách biết còn anh lại không biết, Đoạn Ứng Hứa liền cảm thấy bực bội vô cớ.

Lòng chiếm hữu trong anh ngày càng tăng, ngày càng phình to. Anh trở nên tham lam hơn, khao khát có được tất cả của Cừu Dịch.

Cụp mắt xuống, Đoạn Ứng Hứa bỗng tiến lại gần Cừu Dịch.

Cừu Dịch nghiêng đầu, đang thắc mắc Đoạn Ứng Hứa định làm gì, thì bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng -

Đoạn Ứng Hứa cúi người, lại dùng tư thế công chúa bế hắn lên.

Cừu Dịch: "..."

Đoạn Ứng Hứa nhìn chằm chằm vào hắn: "Nói cho anh biết có được không? Anh muốn biết tất cả về em."

Cừu Dịch bất lực: "Anh nghĩ làm vậy có thể đe dọa em sao?"

"Không phải đe dọa," Đoạn Ứng Hứa sửa lại, "Chỉ là biểu cảm của em khi bị anh bế lên... ừm... rất dễ thương."

Cừu Dịch cũng chẳng ngượng ngùng, đắc ý nhận lời khen của Đoạn Ứng Hứa: "Đúng vậy, em cực kỳ dễ thương. Anh may mắn thật đấy, có được một ông chồng vừa đẹp trai vừa dễ thương như em, có phải nên đi mua vé số không?"

Đoạn Ứng Hứa gật đầu: "Ừm, về nhà sẽ mua vé số."