Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 30




Tối hôm đó, Cừu Dịch lần thứ hai ngủ chung giường với Đoạn Ứng Hứa.

Anh như vẫn lo hắn sẽ đổi ý bỏ trốn, cứ ôm chặt Cừu Dịch mãi, ngay cả khi chìm vào giấc ngủ sâu cũng không buông tay, khiến Cừu Dịch bị siết đến hơi khó thở, vừa bực mình vừa buồn cười.

Hắn ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Đoạn Ứng Hứa, phát hiện quầng thâm dưới mắt anh rất sâu.

Cừu Dịch không kìm được dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào dưới mắt Đoạn Ứng Hứa, trong lòng chợt nhận ra, có lẽ từ ngày hắn giả vờ mất trí nhớ lần nữa, Đoạn Ứng Hứa chắc hẳn đã không có đêm nào yên giấc.

Có lẽ vì động tác của hắn hơi mạnh, hoặc có lẽ vì Đoạn Ứng Hứa ngủ rất nông, Cừu Dịch vừa chạm vào mắt Đoạn Ứng Hứa, anh đã mở mắt ra.

Dưới ánh đèn đầu giường dịu nhẹ, đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Đoạn Ứng Hứa dường như nhuốm lên chút sắc màu thuộc về Cừu Dịch.

"Sao không ngủ?" Cừu Dịch kiên nhẫn hỏi anh.

Đoạn Ứng Hứa không nói gì, chỉ siết chặt tay ôm Cừu Dịch thêm một chút.

Cừu Dịch mỉm cười, cũng không đẩy tay Đoạn Ứng Hứa ra. Hắn lại kéo chăn trên người hai người lên, rồi gối đầu bên cạnh Đoạn Ứng Hứa, nhắm mắt lại trước.

Khi Cừu Dịch nhắm mắt, Đoạn Ứng Hứa lại thận trọng nhìn hắn một lúc.

Một cảm giác rất kỳ lạ.

Đoạn Ứng Hứa nghĩ, tuy gương mặt Cừu Dịch đoan chính đẹp trai, nhưng anh vốn chẳng có cảm tưởng gì lớn về ngoại hình của người khác, dù đẹp hay xấu trong mắt anh đều như nhau, đáng lẽ ra gương mặt của Cừu Dịch cũng không nên khiến lòng anh gợn sóng nhiều như vậy.

Nhưng giờ đây anh lại thấy hắn đẹp vô cùng, nhìn thế nào cũng không đủ.

Hai người lại trao nhau một nụ hôn nồng nàn.

Dù biết rằng ngay cả khi nhắm mắt lại, Cừu Dịch cũng sẽ không bỏ đi nữa, nhưng Đoạn Ứng Hứa vẫn muốn ngắm nhìn hắn thêm một lúc nữa.

Cừu Dịch tưởng anh cứ nhìn chằm chằm vào mình là vì sợ hắn lại cao chạy xa bay, nhưng Đoạn Ứng Hứa tự hiểu rõ, anh chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn Cừu Dịch mà thôi.

Bây giờ, chàng trai tóc trắng đang nằm bên cạnh anh đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.

Ý nghĩ này khiến Đoạn Ứng Hứa cảm thấy mình lại không kiềm chế được mà phấn khích.

Rồi sao nữa? Anh nghĩ, Cừu Dịch còn dạy anh những gì nữa đây? Bây giờ là hôn, tiếp theo là gì?

Chưa đủ, vẫn chưa đủ...

Có vẻ như một thứ cảm xúc mang tên tham lam đang nhanh chóng lan rộng và sinh sôi trong lòng anh, nhưng Đoạn Ứng Hứa giờ đây không muốn kìm nén cảm xúc kinh khủng như quái vật này nữa. Bởi vì anh biết, Cừu Dịch chính là tất cả những gì anh muốn.

Đoạn Ứng Hứa nhắm mắt lại, anh ôm Cừu Dịch, đắm chìm trong hơi thở của đối phương, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Một đêm mộng đẹp.

·

Ngày hôm sau.

Khi Cừu Dịch mơ màng tỉnh giấc, Đoạn Ứng Hứa vẫn còn gối đầu trong lòng hắn ngủ say. Hắn nhẹ nhàng di chuyển cánh tay để Đoạn Ứng Hứa nằm xuống giường, rồi thoát khỏi vòng tay giam cầm của anh, ngáp dài một cái định đứng dậy đi rửa mặt trước.

Chỉ có điều trong phòng nhà nghỉ không có nước nóng, cần phải ra ngoài lấy.

Tuy nhiên...

Cừu Dịch vừa mở cửa phòng ra, liền hơi ngạc nhiên khi thấy hai bóng người ngã xuống: có vẻ như Hoàng Hách và thư ký đã ngủ một đêm dựa vào cửa phòng hắn, lúc này Cừu Dịch vừa mở cửa, hai người liền ngã lăn ra đất vì quán tính, lập tức bị đánh thức.

"Đệt mẹ đệt mẹ đệt mẹ," Hoàng Hách dường như vẫn còn đang mơ, chưa hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất và bắt đầu gào thét, "Cứu mạng, tàu chiến sắp đâm vào thiên thạch rồi! Cương Đại Mộc, mau dùng trí tuệ vô địch của Cừu Dịch nghĩ cách đi! Bắn đại bác, bắn đại bác! Đệt, chỉ là một hòn đá thôi mà, để tao dùng Gundam đẩy nó lại!"

Cừu Dịch nói: "Siêu nhân vũ trụ, mở mắt ra, tôi là Sa Phúc Lâm đây."

Cừu Dịch chẳng tôn trọng người già yêu trẻ nhỏ gì cả, đá một cú vào mông Hoàng Hách, khiến lão nằm sấp xuống đất.

Một cú đá này, Hoàng Hách cuối cùng cũng tỉnh táo.

Lão quay đầu hai vòng, dường như vẫn đang chìm đắm trong Cương Đại Mộc, đến khi nhìn thẳng vào mắt Cừu Dịch mới giật mình tỉnh ngộ, nói: "Ơ... Ơ! Cừu... Cừu Dịch! Chào buổi tối!"

Cừu Dịch nhìn ra cửa sổ, trời bên ngoài đã sáng bừng rồi.

Hoàng Hách: "..."

Lúc này, thư ký ngã xuống cùng Hoàng Hách cũng tỉnh dậy.

Y hét lên một tiếng, có vẻ cũng chưa tỉnh ngủ, bò dậy từ mặt đất rồi bắt đầu nói nhảm: "Hòn đá này đẩy không lại!"

Cừu Dịch kinh ngạc: "Các người nằm mơ còn có chức năng kết nối online luôn à?"

Hoàng Hách vội vàng lắc y vài cái, làm thư ký tỉnh hẳn.

Khi thư ký tỉnh táo, hai kẻ ngủ ngoài cửa bắt đầu trợn mắt nhìn nhau, lúng túng nhìn Cừu Dịch, không biết phải giải thích thế nào về việc tại sao họ lại xuất hiện ở cửa.

Cừu Dịch xoa cằm, trong lòng đã hiểu rõ. Thư ký có lẽ là sợ hắn lại bỏ trốn nên đến nghe lén, còn Hoàng Hách... dù sao Hoàng Hách cũng là người có thể trở thành mẹ ruột của hắn, quan tâm một chút đến đời sống tình cảm của con trai cũng là chuyện bình thường.

"Được rồi, các người thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị đi thôi." Cừu Dịch tạm thời không có ý định truy cứu trách nhiệm.

Thư ký thăm dò: "Xuống núi về rồi ạ?"

Cừu Dịch lắc đầu, nở một nụ cười rất tươi tắn: "Đi leo núi tiếp chứ."

Tuy nói hắn đến núi tuyết là có ý định khác, mục đích chính là trốn tránh Đoạn Ứng Hứa để suy nghĩ về mối quan hệ và tương lai của hai người, nhưng đã đến rồi, đi khảo sát địa điểm cho bộ phim mới, làm quen trước với môi trường làm việc sau này cũng không tệ.

Thư ký và Hoàng Hách: "..."

Hoàng Hách hôm qua đã leo núi tuyết cả buổi chiều, leo đến mức gần như suy sụp tinh thần, giờ Cừu Dịch lại bắt anh đi leo núi, anh chết cũng không chịu đi. Còn thư ký thì nghĩ Hoàng Hách là đồng chí cách mạng của mình, đối phương không đi leo núi, chỉ có mình y làm bóng đèn đi cùng Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa, khi về không chừng sẽ bị Đoạn Ứng Hứa nhắm tới, nên cũng chết sống không chịu đi theo Cừu Dịch.

Thấy hai người này đều không có ý định leo núi, Cừu Dịch cũng không ép buộc, rửa mặt xong, mặc quần áo, ăn qua loa bữa sáng rồi chuẩn bị xuất phát.

Chỉ là hắn vừa cắn một miếng bánh mì do nhà nghỉ chuẩn bị, Đoạn Ứng Hứa đã chạy từ cầu thang xuống.

Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài lúc ngủ đêm qua, thấy anh chạy ra mà ăn mặc phong phanh như vậy, ngay cả áo khoác cũng quên mặc, Cừu Dịch vội vàng cởi áo leo núi của mình ra, khoác lên người Đoạn Ứng Hứa.

"Tuy trong nhà nghỉ có lò sưởi, nhưng anh cũng đâu thể chỉ mặc một chiếc áo mỏng rồi chạy ra ngoài được." Cừu Dịch có chút bất lực.

Đoạn Ứng Hứa mím môi, khoác chặt áo của Cừu Dịch: "Anh tưởng..."

Cừu Dịch chẳng biết làm sao với anh, nhưng nghĩ đến việc kẻ đầu sỏ khiến Đoạn Ứng Hứa không có cảm giác an toàn chính là mình, lại đành phải kiên nhẫn, thở dài nắm tay Đoạn Ứng Hứa, đưa anh về phòng mặc quần áo cho đàng hoàng, rồi nói cho Đoạn Ứng Hứa biết kế hoạch của mình.

Đoạn Ứng Hứa suy nghĩ một chút, nói: "Anh đi cùng em."

"Em dự tính sẽ ở lại núi tuyết thêm hai ngày nữa, anh về trước đi, chẳng lẽ công ty không có việc gì sao?" Cừu Dịch nói.

Đoạn Ứng Hứa lắc đầu: "Làm sao công việc có thể quan trọng bằng em được."

Cừu Dịch ho khan một tiếng, có chút không chống đỡ nổi lời tỏ tình thẳng thắn của Đoạn Ứng Hứa, đành phải nhượng bộ, bảo Hoàng Hách mượn toàn bộ dụng cụ leo núi mà Hoàng Hách đã dùng trước đó cho anh. Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, liền nắm tay nhau, thong thả hướng về phía cáp treo, chuẩn bị lên núi.

Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa vừa ra khỏi cửa, thư ký liền vội vàng kéo Hoàng Hách, định đưa đối phương ra ngoài.

Hoàng Hách giật tay ra, phát hiện mình không giật nổi thư ký: "Chờ chút đã, cậu định ra ngoài làm gì? Cậu vội xuống núi về xử lý công việc à? Nhưng xử lý công việc thì kéo tôi làm gì, tôi chỉ là một người quản lý yếu ớt, đáng thương và bất lực thôi."

"Không phải xuống núi, chúng ta lên núi." Thư ký nói.

Hoàng Hách sợ đến run rẩy: "Lên núi!?"

"Đúng vậy, chúng ta phải đi theo, lỡ mà xảy ra chuyện gì bất ngờ, cũng có thể giúp một tay, bắt ngài Cừu về... À không, giúp đỡ hai người họ một chút," Thư ký dựa vào khung cửa nhìn ra ngoài, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đang rời đi, ánh mắt từ ái như mẹ già, "Ôi, hy vọng Đoạn tổng và ngài Cừu có thể suôn sẻ."

Hoàng Hách: "..."

Hoàng Hách lại một lần nữa tắt thở.

Mà bên kia.

Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đã đi được một lúc rồi.

Tuyết trên ngọn núi tuyết mà Hà Độ chọn làm địa điểm quay phim chủ yếu tập trung ở đỉnh núi, trên sườn núi tuy cũng chất đống không ít tuyết, nhưng tuyết không quá sâu.

Cừu Dịch đi được vài bước, bỗng nảy hứng, nhặt mấy cục tuyết dưới đất vo thành quả cầu.

Đoạn Ứng Hứa nhìn hắn: "Em đang làm gì thế?"

"Chơi ném tuyết," Cừu Dịch cười toe toét, "Anh chắc chưa chơi trò này bao giờ nhỉ?"

Đoạn Ứng Hứa gật đầu: "Đúng là chưa." Hồi đi học, vì chứng rối loạn cảm xúc nên anh toàn đi một mình, đừng nói là chưa bao giờ chơi ném tuyết, nếu có cũng chẳng tìm được ai chơi cùng, mà chính anh cũng chẳng hứng thú chơi với ai.

Cừu Dịch tung tung quả cầu tuyết: "Bắt lấy này!"

Dứt lời, hắn liền ném mạnh quả cầu về phía Đoạn Ứng Hứa.

Đoạn Ứng Hứa vội vàng đón lấy.

"Không tệ, khả năng phối hợp tay chân khá đấy, giỏi hơn tên Hoàng Hách cùi mía nhiều," Cừu Dịch khen ngợi, "Trước kia em đi trượt tuyết với cậu ta, ném bóng cho cậu ta bắt, cậu ta chẳng bắt được cái nào, toàn bị ném trúng mặt."

Đoạn Ứng Hứa cầm quả cầu tuyết, ỉu xìu: "Vậy à."

"Anh là lọ giấm chuyển kiếp hả?" Cừu Dịch phát hiện mấy ngày nay khóe miệng mình cứ cong lên mãi, "Hoàng Hách là người nhà em, còn em là người yêu anh. Năm nay em 25 tuổi, tính ra sống đến 80. Em quen Hoàng Hách từ năm 5 tuổi, cậu ta ở bên em 20 năm, nhưng em còn đến tận 55 năm nữa, đều là của anh hết."

Đoạn Ứng Hứa cân nhắc quả cầu tuyết trong tay: "Không được, 55 năm quá ít."

"Ồ, ghê gớm nhỉ, học cách kì kèo mặc cả rồi," Cừu Dịch vỗ tay, ra hiệu cho Đoạn Ứng Hứa ném quả cầu về phía mình, "Có tiến bộ đấy, là nhân tài có thể đào tạo. Vậy anh muốn bao nhiêu năm?"

Đoạn Ứng Hứa co chân, làm tư thế người ném bóng, rồi ném mạnh quả cầu tuyết.

"Kiếp sau cũng là của em, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa, đều là của em." Anh nghiêm túc nói.

Tuy nhiên Đoạn Ứng Hứa dù thế nào cũng không thể ra tay với Cừu Dịch, nỡ làm hắn bị thương, dù chỉ là ném cầu tuyết. Vì vậy, Đoạn Ứng Hứa cố ý ném lệch.

Quả cầu tuyết vẽ một đường cong vút trên không trung, bay về phía cái cây bên cạnh Cừu Dịch.

Tuy nhiên.

"Đệt mợ!"

Cừu Dịch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía quả cầu tuyết bay tới, liền thấy thư ký đứng bên cạnh cái cây với một mặt đầy tuyết, còn Hoàng Hách thì bò lê bò càng bám vào chân đối phương.

Cừu Dịch đầy dấu chấm hỏi: "..."

Hoàng Hách nửa sống nửa chết: "..."

Thư ký bị trúng đạn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi mù rồi, đánh trúng đồng minh!"

Đoạn Ứng Hứa vì sự xuất hiện của thư ký và Hoàng Hách mà cảm thấy thế giới riêng của mình và Cừu Dịch bị quấy rầy một cách vi diệu: "..."

Đoạn Ứng Hứa lặng lẽ nhặt thêm tuyết dưới đất, vo một quả cầu nữa, rồi lại ném về phía thư ký.