Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 1




Khi Cừu Dịch tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn nhận thức được là mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông lên mũi. Hắn hít một hơi lạnh, ý thức dần hồi phục, lúc này mới nhận ra đầu đau như búa bổ, cảm giác như vừa bị quăng vào máy giặt xoay vòng một hồi vậy.

Nhìn xung quanh phòng, tất cả đều là một màu trắng tinh.

Cừu Dịch nghiêng đầu, cử động cổ một chút, nhanh chóng đưa ra kết luận mình đang ở bệnh viện.

Hắn híp mắt, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra.

Cừu Dịch nhớ rằng ký ức của mình dừng lại vào ngày 6 tháng 10, ngày mà bộ phim truyền hình mạng hắn tham gia "Bay Cao" vừa đóng máy.

Sau khi nhận hoa, trên đường trở về công ty quản lý, hắn tình cờ chạm trán với tên Đoạn Ứng Hứa chết dẫm kia. Hai người xảy ra tranh cãi về chuyện của Thư Dục, rồi sau đó... Cừu Dịch không còn nhớ gì nữa.

Hắn chỉ lờ mờ nhớ rằng hình như mình gặp tai nạn xe, sau một cú húc chổng vó, hắn bất tỉnh nhân sự luôn.

Hồi tưởng xong, Cừu Dịch trở người, xê dịch ống truyền dịch trên tay, định tìm điện thoại để xem giờ.

Cừu Dịch nhớ rằng sau khi "Bay Cao" kết thúc, hắn còn phải chạy hai phim trường nữa. Nếu hôn mê quá lâu làm trễ nải việc quay phim thì sẽ rất phiền phức.

Lúc này, Cừu Dịch mới để ý thấy có một người đàn ông đang thập thò ngoài cửa phòng bệnh, vẻ mặt lấm lét. Anh ta có bộ dáng xuề xòa, hiện tại đang khoác lên bộ vest chỉnh tề nhưng lại trông chẳng khác gì nghệ sĩ lang thang ngoài đường phố.

Thấy Cừu Dịch nhìn về phía mình, gã thanh niên núp sau cánh cửa giật thót, vội lùi lại hai bước.

Cừu Dịch lục lọi trí nhớ một hồi, rồi cất tiếng gọi: "Lão Hoàng hả?"

Người đàn ông bị gọi đúng tên không khỏi giật mình, vội vàng chui ra khỏi cửa. Tuy nhiên, vì vẫn còn đề phòng nên anh ta không xông vào phòng bệnh mà vẫn bám cửa nhìn chằm chằm Cừu Dịch: "... Cừu Dịch, cậu lấy lại trí nhớ rồi à?"

Cừu Dịch: "?"

Tim hắn đột nhiên thắt lại.

"Lấy lại trí nhớ gì? Ông nói gì đấy?" Cừu Dịch nhíu mày, rồi hỏi tiếp, "Hoàng Hách, hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Tôi bị trì hoãn mấy ngày rồi?"

Hoàng Hách nghi ngờ: "Cậu thật sự không nhớ gì sao?"

"Tôi hỏi ông hôm nay là ngày mấy."

Người đứng ngoài cửa là Hoàng Hách, quản lý của Cừu Dịch, cũng là bạn thân từ hồi cấp hai của hắn. Thấy giọng Cừu Dịch bình tĩnh, Hoàng Hách lúc này mới chắc chắn hắn đã trở lại bình thường. Anh ta thở phào một cái, bước vào phòng.

"Hôm nay là ngày 6 tháng 11." Hoàng Hách nói.

Cừu Dịch sốc nặng: "Tôi hôn mê tận một tháng?"

Hoàng Hách gãi đầu: "Cậu không nhớ gì hết sao?"

"Ông rốt cuộc đang nói gì vậy?" Cừu Dịch rất là hoang mang.

Hoàng Hách sắp xếp lại câu từ: "Hôm 6 tháng 10, trên đường về, cậu bị một chiếc xe tải chở quá tải đâm phải, rơi vào trạng thái ngủ đông, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Cũng may ngày hôm sau cậu đã tỉnh lại, nhưng...lại mất sạch trí nhớ, cứ như biến thành một người khác hoàn toàn."

Cừu Dịch ngớ người.

Hoàng Hách nói tiếp: "Hôm qua cậu lại bị xe tông thêm một lần, rồi lại nhập viện, giờ tỉnh lại rồi, hình như cũng đã khôi phục ký ức luôn."

Cừu Dịch cảm thấy khó mà tin nổi.

Tạm gác qua việc bị xe đâm hai lần trong một tháng là vận xui chó má gì, hắn lại còn mất trí nhớ tận một tháng?

Cừu Dịch bỗng có linh cảm không hay: Trong một tháng mất trí nhớ đó, hắn đã làm những gì?

Hắn và Hoàng Hách gần như có thể coi là bạn chí cốt từ nhỏ, thân tới mức biết rõ Hoàng Hách tỏ tình bị từ chối bao nhiêu lần. Kể cả khi bị mất trí nhớ, cũng không có lý do gì Hoàng Hách phải trốn tránh hắn ngoài cửa phòng bệnh như lúc nãy.

Chắc chắn hắn đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi.

"Đúng rồi," Cừu Dịch chợt nhận ra điều gì đó, "Sao ông biết tôi đã lấy lại ký ức?"

Hoàng Hách nói: "Cậu không phải thường gọi tôi là Lão Hoàng sao?"

"Đúng vậy."

Hoàng Hách căm hận nói: "Cả tháng trời cậu mất trí nhớ, toàn gọi tôi là Cẩu Hoàng."

Cừu Dịch: "..."

Hoàng Hách uyển chuyển nói: "Giờ cậu đã nhớ lại mọi thứ rồi, để tôi thuật lại cho cậu nghe trong tháng vừa qua cậu đã làm những chuyện gì nhé. Có cần thời gian chuẩn bị tâm lý không?"

Cừu Dịch thở dài: "Đau nhanh còn hơn đau dai, cứ nói thẳng đi."

Hoàng Hách nói: "Cậu sờ tóc mình trước đã."

Cừu Dịch hãi hùng: "Tôi bị hói?!"

"Không không, tóc vẫn mượt mà lắm, chỉ là màu...hơi lạ." Hoàng Hách lấy điện thoại ra, mở camera trước cho Cừu Dịch tự soi.

Cừu Dịch nhận lấy điện thoại Hoàng Hách đưa, ngắm nghía bản thân.

Phải công nhận, với tư cách là diễn viên, mặt Cừu Dịch rất chuẩn mực đẹp trai. Dù là camera trước vốn chẳng ưu ái bất kỳ ai, hắn vẫn toát lên vẻ đoan chính, tuấn tú. Tiếc là đuôi mắt hắn hơi xếch, dù gương mặt có điển trai đoan chính cỡ nào cũng bị vẻ cao ngạo bẩm sinh lấn át, nhìn ai cũng như người ta nợ hắn tám trăm triệu không bằng.

Hơn nữa.

Cừu Dịch vuốt vuốt tóc mai: Sao tự dưng hắn lại đi nhuộm tóc trắng làm gì?

...Kiểu đầu này nhìn cứ như mấy tên phản diện choai choai.

Cừu Dịch sờ mặt mình: "Đây là tạo hình của đoàn phim nào vậy? Tôi nhớ ông chỉ xếp cho tôi hai bộ phim hiện đại thôi mà."

Hoàng Hách nói: "Cậu tự đi nhuộm đấy. À với lại cậu cũng cho hai đoàn phim kia leo cây luôn rồi."

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch đặt điện thoại xuống: "Nói đi, tôi còn làm ra chuyện gì nữa?"

Hoàng Hách nuốt nước bọt: "Những chuyện tôi sắp kể, cậu đừng hoảng hồn nhé."

Cừu Dịch tự tin: "Cứ nói đi, tôi là dân chuyên nghiệp, không sao đâu."

"Tôi và cậu vừa mới debut làm diễn viên tấu hài sân khấu." Hoàng Hách nói.

Cừu Dịch: "..."

Hoàng Hách chụp chai nước khoáng trên bàn cạnh giường Cừu Dịch, tu một hơi: "Hôm đó là ngày 10 tháng 10, cậu mất trí nhớ, hành xử rất bất thường, chạy lên giành sân khấu của anh Từ và mấy người làm chung, phá nát tiết mục của người ta, còn chiếm luôn sân khấu đứng diễn hài độc thoại cả buổi trời, suýt nữa làm Từ Sư tức chết."

Từ Sư là diễn viên tấu hài của nhóm hài tên Hưởng Tiếu Xã, cũng là bạn từ thời đại học của Cừu Dịch và Hoàng Hách.

Cừu Dịch xấu hổ nói: "Để sau này tôi đi xin lỗi anh ấy... Khoan đã, tôi debut làm diễn viên tấu hài thì còn hiểu nổi, nhưng tại sao ông cũng debut theo tôi làm gì?"

Hoàng Hách đắng lòng: "Cậu còn nhớ hồi đại hội thể thao trường không? Lúc đó tôi chạy cùng cậu, bị cậu bỏ xa một vòng."

"Nhớ chứ, nhưng chuyện đó thì mắc mớ gì đến việc ông làm diễn viên tấu hài?"

Ánh mắt Hoàng Hách đầy vẻ cam chịu: "Tôi chạy mãi không theo kịp cậu."

Cừu Dịch: "...À, đại khái đã hiểu."

"Rồi cậu còn tự ý mở phòng livestream mà không thông qua công ty," Hoàng Hách nói, "Cậu có biết cậu đã livestream cái gì không hả?"

Tim Cừu Dịch chùng xuống: "Tôi làm ra hành vi đồi trụy?"

"Còn kinh khủng hơn cả chuyện đồi trụy nữa cu ạ!" Hoàng Hách đau đớn nói, "Cậu livestream dạy môn toán cao cấp cả tuần liền! Còn công khai chế giễu mấy nàng diễn viên bên Đông Ngu làm giả bằng cấp, ngay cả bất đẳng thức Cô-si cũng không nắm."

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch hít một hơi thật sâu.

"Còn chuyện gì nữa, nói hết cho tôi đi." Cừu Dịch bình tĩnh lại nói.

Hoàng Hách lấy từ cặp táp ra một cái máy tính bảng, mở một video rồi đưa cho Cừu Dịch xem.

Cừu Dịch cúi đầu nhìn.

Đoạn video cắt ghép nhìn y chang như MV.

Cừu Dịch có linh cảm không tốt.

Trong video, hắn nhuộm tóc trắng, mặc bộ vest đen, tay cầm ly rượu chân cao, hình như đang tham gia một bữa tiệc rượu. Cừu Dịch nhận ra trong video có khá nhiều khách mời với gương mặt quen thuộc, từ đồng nghiệp, nghệ sĩ trong công ty quản lý đến đạo diễn, nhà sản xuất đã từng hợp tác, tuy rằng chất lượng video khá mờ.

Video này có lẽ không phải là MV được quay chuyên nghiệp, mà là...được cắt ra từ một đoạn camera giám sát nào đó.

Cừu Dịch nhìn bản thân cầm ly rượu đi đến bên một bàn khách.

Hắn không quá quen thuộc với những vị khách ở bàn này, nhưng có hai người mà hắn có chết cũng không thể nào quên được.

Một là Thư Dục, thực tập sinh mới ra mắt của Đông Tấn Entertainment, người mà Cừu Dịch hiện đang theo đuổi. Hai là... Đoạn Ứng Hứa, chủ tịch của Đông Tấn, kẻ đang cùng hắn theo đuổi Thư Dục.

Cừu Dịch cảm thấy hơi đau đầu: "Tôi có làm gì đắc tội với Đoạn Ứng Hứa không? Mà khoan, tại sao ông lại đi tìm camera giám sát rồi cắt ghép chi vậy?"

"Tôi thấy bản mặt hống hách của cậu khá đẹp trai, không cắt ghép lại thì phí, bệnh nghề nghiệp thôi ấy mà," Hoàng Hách ngẩng đầu, "Ê! Đừng có lảng sang chuyện khác, cậu cứ xem tiếp đi."

Cừu Dịch định thần lại, tập trung vào video.

Trong video, "Cừu Dịch" mỉm cười, hướng ly rượu về phía Đoạn Ứng Hứa và Thư Dục, sau đó nở một nụ cười quái lạ.

Đoạn Ứng Hứa hứng thú nhìn hắn; còn Thư Dục thì cúi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng e thẹn.

Dự cảm không tốt trong lòng Cừu Dịch dâng lên đến đỉnh điểm.

Trong video, hắn nhếch môi, uống cạn ly rượu, rồi tiến gần...Đoạn Ứng Hứa!?

Cừu Dịch: "...?"

Cừu Dịch đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn bản thân trong video trực tiếp nâng cằm Đoạn Ứng Hứa lên, rồi hôn anh ta.

Hoàng Hách lòng đau như cắt mà đứng dậy, lấy từ cặp táp một cuốn sổ mỏng màu đỏ. Một tay anh ta cầm sổ, một tay đặt lên ngực, tuyên bố với giọng điệu đau thương: "Cừu Dịch, ngay tại đây, tôi muốn thông báo cho cậu một tin kinh hoàng. Ngày 1 tháng 11, tại bữa tiệc sinh nhật 60 tuổi của đạo diễn Lưu, cậu đã cầu hôn chủ tịch Đoạn Ứng Hứa của Đông Tấn Entertainment, đối thủ của công ty Hồng Quang chúng ta."

Cừu Dịch cố tỏ ra bình tĩnh: "Không sao, chuyện nhỏ. Cứ coi như lúc đó tôi say rượu, cùng lắm là mất mặt thôi. Chắc Đoạn Ứng Hứa não không bị ứ nước mà đồng ý chứ."

Hoàng Hách tiếp tục với giọng điệu bi thương: "Nhưng hắn đúng là não bị ứ nước thật!"

Cừu Dịch: "..."

Hoàng Hách đưa cuốn sổ trong tay cho Cừu Dịch: "Cầm đi, giấy đăng ký kết hôn đây, tôi vừa mới đi lãnh về, còn nóng hổi nè."

Cừu Dịch: "..."

Cừu Dịch sắc mặt vô cảm mà nhận lấy cuốn sổ.

"Hoàng Hách." Hắn hạ giọng.

"Người anh em, tôi ở đây, có chuyện gì? Có cần gọi bác sĩ không?"

"Bây giờ mất trí nhớ một lần nữa còn kịp không?"

"Không kịp rồi. À, còn có chuyện quan trọng hơn nữa," Hoàng Hách nhìn thời gian trên máy tính bảng, "Đoạn Ứng Hứa sắp đến thăm cậu, không biết Thư Dục có đi cùng hay không. Cậu...chuẩn bị tinh thần trước đi. Với lại cậu đã bùng hết lịch trình tôi sắp cho cậu trong tháng qua rồi, nếu được thì chiều nay xuất viện luôn, chạy qua đoàn phim báo danh gấp."

Cừu Dịch: "..."