Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui - Chương 87: Ngoại truyện 2: Phỏng vấn




Hôm có điểm thi đại học, Dư Duy được cộng thêm 60 điểm nhờ kì thi so tài tri thức toán học hồi trước, đường đường chính chính trở thành Trạng Nguyên của thành phố Hoài Thanh, còn học thần Ôn Biệt Yến thì đứng hạng hai. 

Cơ mà kì lạ thay, người lên phát biểu hôm lễ tốt nghiệp lại là Ôn Biệt Yến mà không phải Dư Duy, lý do thì cũng đơn giản thôi, lễ tốt nghiệp đâu có giống với lễ tuyên thệ đâu, nhất định phải vô cùng nghiêm túc, không được để Dư Duy vô quậy được. 

Dư Duy cảm thấy vô cùng tiếc nuối, những gì muốn nói trong buổi lễ tốt nghiệp anh cũng đã nghĩ kĩ cả rồi, vậy mà lại không cho anh lên. 

"Cho anh lên sân để làm gì? Chỉ các bạn học sinh cách để chìm vào tình yêu xong không bò ra nổi hả?" Ôn Biệt Yến hỏi. 

"Tất nhiên là không phải rồi." Dư Duy nói: "Không phải là chia sẻ phương pháp học tập mà anh tâm đắc nhất thôi sao? Anh có thừa, thậm chí còn có thể dạy mọi người cách chia bốn câu thơ《 nhạn môn thái thú hành 》thành bốn khổ cho dễ thuộc đấy." 

Ôn Biệt Yến bất lực cười trừ: "Thôi đi anh, đừng dạy sai đàn em nữa."

Theo lệ hàng năm, thường sẽ có một vài phóng viên đến phỏng vấn Trạng Nguyên của tỉnh đấy. Năm nay cũng không phải là ngoại lệ, buổi trưa hôm có kết quả, đài truyền hình gọi đến bảo muốn phỏng vấn anh, nhưng lại bị Dư Duy thẳng thừng từ chối. Bọn họ dai như đỉa bám lấy mãi không thôi, bị từ chối cũng không nản lòng, dẻo miệng năn nỉ ỉ ôi. 

Lúc ấy, Ôn Biệt Yến đang ngồi trong lòng anh chọn phim còn Dư Duy thì đang bóc hạt dẻ cho cậu, do không tiện tay nên anh chỉ mở loa ngoài rồi đặt lên bàn trà. 

".....Phỏng vấn? Không cần đâu, tôi cũng chả có gì để nói cả, với lại ngày mai tôi phải về trường rồi nên không rảnh lắm đâu, xin lỗi nhé." 

Phóng viên: "Bọn tôi chỉ xin chút thời gian của cậu mà thôi, chắc chưa đến nửa tiếng đâu ý, phỏng vấn chỗ nào cũng được hết. Bạn học, cậu có thể suy xét lại một chút không?" 

Dư Duy vừa đút hạt dẻ cho Ôn Biệt Yến vừa nói, anh thật sự chẳng có hứng thú với mấy bài phỏng vấn này tẹo nào: "Thật sự không được đâu, hay là mấy anh mấy chị đi phỏng vấn chủ nhiệm lớp tôi đi? Sở dĩ tôi có được ngày hôm nay đều là do tôi và chủ nhiệm lớp tôi vất vả bồi dưỡng nên cả, đi phỏng vấn ổng có khi còn có ích hơn nhiều." 

Phóng viên: "..........."

Bọn họ lăn lội trong nghề bao năm nay, đây là lần đầu tiên có người bảo họ đi phỏng vấn giáo viên chủ nhiệm của Trạng Nguyên thay vì trực tiếp phỏng vấn học sinh đấy đó. 

"Bạn nhỏ à, cơ hội tốt như vầy, sau hôm nay thôi cả nước sẽ biết đến cậu và thành tích khủng bố của cậu đấy, thật sự không muốn sao?" 

"Tôi xấu lắm, không nhìn nổi." Dư Duy nói: "Hay là anh cứ hỏi mấy câu coi như phỏng vấn đi?" 

Phóng viên: "Nhưng bao năm qua có năm nào Trạng Nguyên không lộ mặt đâu..."

Dư Duy: "Tôi không thích đua đòi." 

Đài truyền hình không cam lòng bỏ lỡ tin nóng này, năn nỉ ỉ ôi bảo bọn họ đến tận nhà anh cũng được. Nhưng bọn họ càng bám Dư Duy càng tìm cớ để từ chối. 

Ôn Biệt Yến hỏi anh tại sao không muốn, Dư Duy che loa đi lẩm bẩm trả lời cậu: "Yến Yến, em không thấy mấy bài phỏng vấn Trạng Nguyên rất khó chịu sao?"  

Cậu cố gắng nhớ lại một chút: Quả thực là như vậy.

Sau một hồi giằng co đôi bên, phóng viên thấy có nói như nào anh cũng sẽ từ chối, chỉ đành thỏa hiệp phỏng vấn qua điện thoại. 

Phỏng vấn qua điện thoại thì phỏng, dù sao có tin để đăng là được. 

Tất cả các câu hỏi đều như cũ chẳng có gì mới cả, thường thì sẽ khá là nhàm chán và khô khan. Cơ mà nó cũng khá là đơn giản, không nhất thiết phải vắt óc vặn não ra để trả lời. 

Dư Duy thầm cảm ơn bản thân đã nỗ lực kiên trì không đồng ý phỏng vấn trực tiếp, nếu không để anh lên TV chỉ để trả lời mấy câu hỏi tào lao này chắc anh nhục chết mất. 

Phóng viên: "Cậu có học thêm môn gì không?"

Dư Duy: "Không"

Phóng viên: "Buổi tối cậu thường đi ngủ lúc mấy giờ, có bị mất ngủ hay gặp ác mộng gì không?"

Dư Duy: "0 giờ, không."

Phóng viên: "Cậu có bỏ ăn bỏ uống hay gì vào buổi tối sau 8 giờ để tránh mất ngủ không?" 

Dư Duy: "... Không."

Phóng viên: "Bình thường cậu có dùng thuốc tăng cường trí tuệ không?" 

Dư Duy: "...... Không, tôi chỉ uống nước lọc với hít không khí thôi."

Ôn Biệt Yến nhịn cười nãy giờ, mặt mũi đỏ bừng

Vừa hay Tinh Tinh chạy đến, meow meow vài cái, Ôn Biệt Yến giơ tay đón mèo vào lòng, vùi mặt vào chiếc bụng lông xù của nhóc mèo để cười. 

Làm sao bây giờ đây, tự dưng cậu muốn xúi anh đi phỏng vấn trực tiếp quá đi à. Nhìn anh ngồi trước màn ảnh trả lời mấy câu hỏi tào lao này, hẳn là thú vị lắm đây. 

Cười đủ rồi, cậu vừa ăn hạt dẻ bạn trai bóc vừa ôm mèo nghe anh trả lời những câu hỏi vô nghĩa. 

Phóng viên: "Ngành học cậu thích nhất là gì?"

Dư Duy: "Toán học."

Phóng viên: "Cậu có nghĩ đến việc nộp đơn lên khoa thiên văn học không?"

Dư Duy: "...... Đã bảo là tôi thích toán rồi còn gì nữa?"

Phóng viên: "Cậu không có nguyện vọng nào khác hả?"

Ôn Biệt Yến: "Phụt ——"

Dư Duy: "......"

Anh chết lặng rồi nha.

"Ừ, tôi không có, hoàn toàn không có, mau mau hỏi câu tiếp theo đi." 

Phóng viên: "Ok, xin hỏi bình thường cậu thích ăn gì nhất, hoặc là có thứ gì giúp cậu thả lỏng cơ thể sau khi vùi đầu vào đống bài tập không?" 

Ôn Biệt Yến cười tươi bóc hạt dẻ ra đút cho Dư Duy. 

Anh cắn một miếng hạt dẻ trên tay cậu, tiện thể hôn lên đầu ngón tay luôn. Không biết trong đầu lại nghĩ ra cái gì mà tâm tình bỗng tốt hơn hẳn: "Câu hỏi hay đấy! Tôi có!" 

Phóng viên: "Là gì?"

Dư Duy: "Yến Yến."

"......"

Nụ cười trên môi Ôn Biệt Yến cứng đờ lại.

Phóng viên ồ một tiếng, ngơ ngác hỏi lại anh: "Ừm...... Là gì vậy?"

Dư Duy: "Một loại đồ ăn chỉ cần nếm một miếng thôi cũng đủ làm tâm tình của tôi tốt hơn rất nhiều rồi!"

Phóng viên: "???"

Là gì vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua bao giờ?

Mặt của Ôn Biệt Yến đã đỏ như tôm luộc chín, giọng nói của phóng viên vẫn còn vang lên trong điện thoại hỏi "Yến Yến" là trà sữa hay đồ ngọt vậy. 

Dư Duy ra vẻ thần bí: "Chắc là đồ ngọt, bởi vì nó thực sự rất rất ngọt."

Phóng viên: "Sao tôi chưa nghe danh bao giờ vậy?"

Dư Duy: "Bình thường thôi, món đấy chỉ có tôi được phép ăn."

"......"

Ôn Biệt Yến nhào vào lòng Dư Duy, giấu đầu lòi đuôi giả vờ mệt mỏi.

Dư Duy ôm chặt lấy cậu, hôn lên trán cậu một cái rồi nói với điện thoại: "Hơn hai mươi câu rồi, tôi cúp máy được chưa? Bạn trai tôi mệt lắm rồi." 

Đỉnh đầu của phóng viên lại hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Bạn trai cậu mệt với việc cậu trả lời phỏng vấn có liên quan gì đến nhau hả?

Dư Duy: "Không có đúng không? Tôi cúp máy đây, mọi người vất vả rồi."

"Ấy đừng đừng đừng!" Phóng viên vội vàng gọi anh lại: "Còn hai câu cuối, hỏi xong là hết luôn." 

"Được." Dư Duy ôm Ôn Biệt Yến vào lòng như thể đang dỗ cậu ngủ: "Anh hỏi đi."

Như thể cậu phóng viên kia sợ anh không hợp tác nên giọng điệu cũng vội vàng hơn hẳn: "Câu đầu tiên, phương pháp học tập của cậu là gì? Có thể chia sẻ không? Thứ hai, cậu thấy thiên phú hay nỗ lực quan trọng hơn?" 

Mãi mới có hai câu bình thường

Dư Duy nhíu mũi nghĩ một lát: "Tôi trả lời câu thứ hai trước nhá. Mọi người thế nào thì tôi không biết, nhưng đối với tôi thì cả hai đều quan trọng như nhau cả, hơn nữa may mắn cũng là một yếu tố quan trọng nữa. Học tập là một quá trình nỗ lực cố gắng, nếu gặp được động lực khiến mình cố gắng phấn đấu thì đó chính là sự may mắn rất lớn." 

Câu trả lời này hiếm thấy thật đó.

Rất mới mẻ.

Phóng viên ghi lại câu trả lời của anh, hỏi tiếp: "Vậy câu đầu tiên thì sao? Không chia sẻ được à?" 

Dư Duy nói: "Không phải là không chia sẻ được, chỉ là câu trả lời của tôi cũng chẳng mang giá trị tham khảo cho lắm. Về khoản học tập thì ngoài câu "nghiêm túc nghe giảng và làm nhiều bài tập" ra thì tôi chẳng còn gì để nói cả. Nếu mọi người muốn hỏi thì tốt nhất là nên hỏi bảng nhãn (*) thử xem, suốt ba năm cấp ba lúc nào cậu ấy cũng đứng đầu cả lớp, học rất giỏi, vô cùng xuất sắc, rất thông minh lại còn xinh đẹp dễ mến nữa......" 

(*) Tam khôi: Trạng nguyên - Bảng nhãn - Thám hoa

Cậu véo nhẹ vào eo anh, Dư Duy cười toe toét, mãi mới chịu ngừng khen bạn trai lại. 

"Dù sao thì tôi cũng không có biện pháp gì cả, biện pháp của tôi là cậu ấy, nếu không phải tôi giật slot tham dự cuộc thi so tài tri thức toán học của cậu ấy thì Trạng nguyên bây giờ đã là Ôn Biệt Yến rồi." 

Tiếng gõ phím lách cách vọng đến, một lúc sau, anh lại nghe thấy tiếng cậu phóng viên kia hỏi mình: "Người cậu nói là bạn học Ôn Biệt Yến sao?" 

"Đúng vậy." Dư Duy cười nói: "Chính là cậu ấy."

Phóng viên: "Quan hệ giữa cậu và Ôn Biệt Yến tốt lắm hả?"

Dư Duy chắc như đinh đóng cột: "Rất rất tốt, không ai tốt với tôi như cậu ấy nữa đâu."

Nói xong, anh lại thấy bé mèo lớn nằm trong lòng cào mạnh vào eo mình, lực cào còn mạnh hơn cả lúc nãy nữa. 

Phóng viên nghĩ ngợi gì đó, lẩm bẩm: "Phỏng vấn cậu ấy một chút cũng được....."  

"Quả thật là rất được." Dư Duy nói: "Chỉ là đừng tìm cậu ấy bây giờ."

Phóng viên: "Ơ? Tại sao?"

Dư Duy: "Không phải tôi nói rồi à, bạn trai tôi mệt rồi."

Phóng viên: "???"

Dư Duy: "Phỏng vấn xong rồi đúng không, vậy thì tôi cúp máy đây nha, phiền anh quá."

Phóng viên: "......"

Điện thoại vang lên tiếng máy báo bận, phóng viên ngơ ngác nhìn lại món đồ ngọt có tên "Yến Yến" trên notebook. 

Bạn trai, bạn trai...

!!!

Trong chớp mắt, cậu ta chợt nghĩ ra điều gì đó.

...... Vậy thì.....

Có nên công khai câu trả lời của cậu ấy về món ăn mình yêu thích nhất không nhỉ? 

...

Sáng hôm sau, hai người thu xếp xong xuôi rồi đến trường. 

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến trường mà không cần phải tập hợp điểm danh trong lớp, nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng được đến trường với tư cách là một học sinh. 

Chỗ ngồi lớp bọn họ ngay trước bục giảng, mọi người còn cố ý nhường ghế đầu cho Ôn Biệt Yến để cậu không phải ngồi cùng các thầy cô và ban giám hiệu. 

Dư Duy nắm lấy tay cậu, men theo lối nhỏ giữa hai hàng ghế đến chỗ ngồi của mình, Tiền Húy vừa thấy hai người thì cười lớn: "Anh Dư, học thần, hai người tay trong tay trước mặt toàn thể các bạn học sinh cùng các thầy cô mà coi được à? Tém tém lại xíu đi, như tao đây này." 

"Hơ——" Dư Duy khinh khỉnh nhìn tay Tiền Húy đang đan chặt vào tay của Triệu Nhã Chính: "Mày thì có tem tém hơn tao là bao?" 

"Tao khiêm tốn thế này cơ mà." Tiền Húy hùng hồn nói thẳng: "Bọn tao ngồi xuống rồi mới nắm tay nhau, còn cẩn thận che mắt thầy cô nữa, ai như bọn mày." 

Dư Duy cười tủm tỉm: "Tiếc quá, tao vốn là người thích khoe khoang. Ai bảo bạn trai tao hoàn mỹ quá làm gì."

Tiền Húy xùy một tiếng: "Nhã Nhã nhà tao cũng siêu siêu giỏi nhá! Điểm thi của ẻm hơn điểm chuẩn tận 30 điểm đó, tương lai sẽ là sinh viên ngành Luật xuất sắc nhất của đại học Chiết Giang!"  

Dư Duy: "Chúc mừng bạn học Triệu nha, cơ mà ngài Tiền à, nếu tao nhớ không nhầm thì hôm qua mày bảo mày vô đại học Sư Phạm đúng không?" 

Húy: "... Ừ?"

Dư Duy: "Thầy Tiền? Sao nghe mày chọn nghề giáo viên tao lại thấy không ổn lắm vậy? Liệu sau này mày có xách học sinh ra tiệm net ngồi hết 30 tiết không đây?" 

Tiền Húy: "......"

Dư Duy: "Hay là lại lì lợm la liếm bám lấy học sinh bảo nó trả thù cho mày?"

Tiền Húy: "........."

Ôn Biệt Yến với Triệu Nhã Chính ngồi nghe hai tên bạn trai trẻ trâu này đấu võ mồm, bất lực nhưng cũng chẳng thể làm gì. 

Không còn cách nào cả, có ngốc thế nào thì cũng là bạn trai cậu mà.

Các nghi lễ của buổi lễ tốt nghiệp cũng chẳng khác buổi tuyên thệ là bao, đầu tiên là ban giám hiệu nhà trường lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó công bố kết quả thi đại học của trường số 1 Hoài Thanh, rồi đến phó hiệu trưởng, thầy cô chủ nhiệm phát biểu....

Sau đó mới đến lượt Ôn Biệt Yến là đại diện học sinh khối 12 lên sân.

Buổi lễ tốt nghiệp có chút nhàm chán. 

Hôm qua Ôn Biệt Yến lại bị Dư Duy hành cho một trận, kết quả là sáng ra hai mắt nặng trĩu không mở nổi, mới nghe thầy hiệu trưởng phát biểu được có hai phút thôi mà cậu đã gật gà gạt gù rồi, chỉ đành lấy điện thoại ra xem cả sáng nay mọi người nhắn gì mà ầm ầm lên thế. 

Kết quả thi đại học đã có, mọi người trong lớp ai cũng đã có dự định riêng của mình, có người còn cẩn thận tổng hợp lại tất cả các trường đại học mọi người chọn rồi khoanh đỏ trên bản đồ Trung Quốc. Nhìn sơ qua thì quả thật là trời Nam đất Bắc, mỗi người một phương. 

Điểm thi của Đỗ Tư Tư, Ngụy Gia, và Vệ Nhiêu cũng chẳng khác nhau mấy, nếu không có gì bất trắc thì bọn họ sẽ học chung một trường. 

Ôn Biệt Yến phóng to bản đồ ra, trường bọn họ chọn khá gần Thanh Hoa, chắc sau này thỉnh thoảng hẹn nhau ăn bữa cơm vẫn được..... 

"Yến Yến, Yến Yến!"

Ai đó khẽ chọc chọc vào bả vai cậu, Ôn Biệt Yến ngẩng đầu lên thì thấy Dư Duy cười tủm tỉm chỉ về hướng nào đó, cậu vừa quay sang nhìn theo hướng anh chỉ thì....

Tự dưng anh hôn chụt một phát vào má cậu. 

Cùng lúc đó, mấy cô nàng đứng xa xa kia nhanh chóng cất điện thoại đi, nở nụ cười thật tươi rồi khoa tay múa chân tỏ ý cảm ơn bọn họ.  

"Cô ấy muốn chụp tụi mình." Dư Duy cười nói: "Em thấy sao nếu anh phát chút đường trước khi tốt nghiệp?" 

Ôn Biệt Yến lườm anh: "Phát đường xong mới nói cho em? Đánh trước tấu sau hả?"

Dư Duy vội vàng giơ tay lên: "Anh nguyện ý bồi thường cho em, mong Yến Yến có thể nếm thử Mãn Hán toàn tịch (*) do đích thân bạn trai em làm!" 

(*) Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán

Ôn Biệt Yến cười: "Được, nhưng để xem anh có làm được hay không cái đã."

Mãi một lúc lâu sau, Ôn Biệt Yến cầm bản thảo đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu bước lên bục giảng. 

Cơ mà ngược lại với Dư Duy nổi tiếng với vẻ cà lơ phất phơ, Ôn Biệt Yến vẫn luôn là một cậu học sinh nghiêm túc vô cùng đáng tin cậy. 

Đối với một số người xa lạ không thân quen gì với cậu mà nói thì Ôn Biệt Yến vẫn luôn toát lên cảm giác có chút gì đó khá là xa cách, đa phần mọi thường tôn trọng và nể phục cậu hơn là dám cả gan đùa giỡn trước đám đông như với Dư Duy. 

Vậy nên buổi lễ tốt nghiệp hôm nay hoàn toàn suôn sẻ thuận lợi, chính thức khép lại ba năm thanh xuân viên mãn tươi đẹp của bọn họ.

Cơ mà đấy là ở trên sân khấu, còn dưới sân khấu có suôn sẻ hay không thì chẳng ai hay biết cả. 

Lúc xuống sân khấu, thầy giáo đi trước còn Dư Duy đi theo ông, cả lớp ba ngồi dưới sân sợ anh đi rồi sẽ chẳng còn cơ hội để nói nữa, hợp lực đồng thanh hét thật to: 

"Trạng Nguyên của thành phố Hoài Thanh chúng ta sao hôm nay lại không lên nắm quyền thế!? Mau lên đi!!!"

"Anh Dư, vợ cậu phát biểu xong xuôi rồi mà cậu không định nói gì à? Sân khấu giờ đây là của hai cậu, nhất định phải lên đấy!!" 

"Anh Dư, nói vài ba câu đi!"

"Tôi muốn nghe cậu kể về truyền thuyết dưỡng thành Trạng Nguyên, về sau còn tham khảo nuôi dạy con cái nữa." 

"Hahaha cậu hỏi sai người rồi, muốn nghe truyền thuyết dưỡng thành Trạng Nguyên thì phải đi hỏi học thần chứ." 

...

Chủ trì đang dọn dẹp microphone, thấy thế thì mỉm cười đưa microphone cho anh: "Anh Dư, nói vài lời gì đó ha?" 

"Yêu cầu quái quỷ gì vậy.... Thôi được rồi."

Dư Duy cầm chiếc microphone, một tay khoác lấy bả vai của Ôn Biệt Yến, quay sang đám người chen chúc xô đẩy nhau thử giọng vài câu rồi bắt đầu nói, giọng điệu lười nhác pha lẫn với chút ý cười: 

"Nói gì đi hả? Ok."

"Mấy cậu muốn nghe tôi nói gì đây? Cục cưng của tôi nói gì mấy cậu còn chẳng thèm nghiêm túc nghe, mặt mũi của tôi định để đi đâu đây?" 

"Truyền thuyết dưỡng thành Trạng Nguyên? Làm gì có chuyện đó, thà rằng đi tìm một em người yêu siêu siêu giỏi như cục cưng của tôi thì hơn. Nếu cậu cảm thấy bản thân mình không xứng với đối phương, muốn nỗ lực hơn nữa để tiến đến gần em ấy thì chả phải động lực đấy sao?" 

Nói tới đây, không biết anh lại nghĩ đến cái gì mà khóe miệng khẽ cong cong lên, gương mặt lộ rõ vẻ khoe khoang kiêu ngạo.

Ôn Biệt Yến nhìn phát đã biết anh lại nổi tính thiếu đòn rồi. 

Quả nhiên, cậu thấy anh mỉm cười, cất cao giọng: "Thực ra có nói cũng vô ích mà thôi, mấy cậu sẽ chẳng có nổi loại may mắn như tôi đâu." 

Anh thực sự quá đỗi may mắn rồi, may mắn vì có được một em người yêu vừa xinh vừa ngoan lại vừa giỏi như cậu.