Tạ Tinh phát hiện ra cậu trai lạnh lùng chưa từng hé lời kia không hề bị câm!
Chỉ đơn giản là do cậu ta lạnh lùng mà thôi.
Sau khi anh tiễn em trai đáng yêu của mình đi thì lại bắt đầu tiếp tục lải nhải bên tai cậu trai lạnh lùng.
“Hóa ra cậu có thể nói chuyện à? Tại sao lúc trước lại không nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ tôi nói nhanh quá cậu không trả lời được sao? Thật ra chỉ cần cậu trả lời là tôi sẽ dừng lại mà… Phải rồi, cậu đánh nhau giỏi quá, là được luyện tập từ nhỏ hay sao? Về sau vẫn sẽ theo đuổi con đường này chứ? Còn nữa…”
Một khi Tạ Tinh đã nói chuyện thì không thể dừng lại, anh nói tới nỗi miệng khô khốc, cổ họng muốn bốc khói nhưng vẫn chưa chờ được câu trả lời của cậu trai lạnh lùng. Nói xong một lúc, như không thể chịu nổi nữa, anh ta nghẹn lời, tha thiết nói với Phó Minh Thành: “Cậu để ý tôi một chút có được không? Lần đầu tiên tôi cảm thấy nói chuyện cũng thật quá mệt mỏi đấy.”
“Cậu ấy là em trai của cậu à?”
Tạ Tinh vò đầu bứt tóc: “Đúng vậy, cậu hỏi cái này làm gì? Không phải đang nói về lựa chọn trong tương lai, mục tiêu của cuộc sống hay sao? Em trai tôi ấy à…”
Phó Minh Thành lại ngắt lời: “Hai người thân nhau lắm sao?”
“Không…” Anh hai họ Tạ không cam tâm, cố gắng tìm cách quay lại chủ đề trò chuyện ban nãy, “Cậu thích hải quân, không quân, hay là lục quân?”
Phó Minh Thành: “Sau này em ấy có quay lại nữa không?”
Tạ Tinh, người bị ngắt lời từ nãy tới giờ, cảm thấy bản thân mình như người bị thắt cổ mà vẫn có thể thở, cứ nói nửa vời như vậy thực sự rất khó chịu!
Ánh mắt của anh trở nên quái dị: “Tôi hiểu rồi, cậu không muốn nói chuyện với tôi bởi vì tôi không đẹp bằng Lăng Lăng có đúng không?”
Quả nhiên trên thế giới này ai cũng nhìn mặt mà sống!
Phó Minh Thành mím môi không trả lời, giống như đang ngầm thừa nhận lời Tạ Tinh.
Tạ Tinh: “......”
Những người yêu thích vẻ ngoài đẹp đẽ của người khác thật đáng sợ!
Đồng chí Tiểu Phó rũ mắt nhìn đất, hắn cảm thấy vui vẻ khi được gặp Tạ Lăng nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót.
Lăng Lăng không nhận ra hắn….
Cũng đúng thôi, vốn dĩ hắn với người ta đâu có quen biết gì nhau…
Về sau cũng sẽ không có cơ hội quen biết.
Đây là lần đầu tiên Phó Minh Thành mới lớn cảm nhận được sự khác biệt giữa khoảng cách giai cấp. Lăng Lăng là mặt trăng trên bầu trời còn hắn chỉ là một hạt bụi ở dưới đất, mặt trăng được bao quanh bởi những vì sao, còn hạt bụi chẳng đáng được nhắc tới.
Đôi mắt đen ẩn sau mái tóc dài của Phó Minh Thành trở nên u ám, hắn nhìn mặt đất, mím môi rồi đột nhiên quay người rời đi.
Tạ Tinh ở phía sau vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền mắng: “Này, sao cậu lại đi, tôi vẫn còn chưa nói xong đâu!”
Những ngày huấn luyện ở quân đội cực kỳ buồn chán, nhưng mà ngày nào tinh thần của Tạ Tinh cũng cực kỳ phấn chấn. Không giống với những gì các huấn luyện viên đã nói chuyện với nhau, không phải anh ta sẽ rời đi sau vài ngày, mặc dù không theo kịp được tiến độ, nhưng anh lại rất kiên trì ở lại tận một năm, sau đó cha mẹ không chịu được nữa mới bắt anh ta trở về để học đại học.
Cha mẹ Tạ Tinh đã gửi tối hậu thư tới cho anh, vốn Tạ Tinh muốn trao đổi phương thức liên lạc với Phó Minh Thành nhưng anh trai lạnh lùng chính là anh trai lạnh lùng, hắn chẳng thèm quan tâm tới anh.
Đôi mắt của anh trai họ Tạ đột nhiên lóe lên, “Cậu thêm tôi vào danh sách bạn bè đi, trở về tôi cũng sẽ bảo Tạ Lăng kết bạn với cậu.”
Tạ Tinh: Tên nhóc này!
“Phó Vân Thành đúng không?....”
Dù sao đi nữa, Tạ Tinh cũng dùng điện thoại gõ tên của đồng chí Tiểu Phó, anh vừa mới ghi xong, anh trai lạnh lùng lại nói: “Phó Minh Thành.”
“Ai cơ?”
Tạ Tinh gãi mặt, thế mà một năm nay anh đã gọi nhầm tên của anh trai lạnh lùng này sao? Hừ, rõ ràng là khẩu âm của thầy huấn luyện nói quá trầm rồi!
Trong lòng anh nghi vực nhưng rất nhanh đã hỏi sang chuyện khác: “Minh là Minh nào vậy?”
Phó Minh Thành: “Minh trong khắc cốt minh tâm.”
“Ồ, cũng được đấy, khốc càng thêm khốc*.”
khốc* ý là lạnh lùng
Tạ Tinh do dự một chút, anh cho rằng có lẽ khốc ca* tầm tuổi mới đang học trung học, nên anh thuận miệng khen hắn một câu rồi thêm vào ghi chú.
Thời điểm Tạ Tinh tới thì là lặng yên không một tiếng động, nhưng đến khi anh rời đi thì lại rất ồn ào, không chỉ có cha mẹ của anh mà còn có một anh trai khác và Tạ Lăng cũng tới nữa.
Tạ Tinh vỗ vỗ đầu em trai mình, theo bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên lại thấy anh trai lạnh lùng đang đứng ở một góc.
Ây, anh trai lạnh lùng luôn miệng nói muốn anh mau rời đi, nhưng có lẽ thật sự không muốn chia tay với anh chút nào, Tạ Tinh cảm động không thôi.
Anh trai họ Tạ hướng về một phía vẫy tay, Tạ Lăng cũng nhìn về hướng anh trai mình đang vẫy tay nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
“....” Tạ Tinh nói không nên lời.
Nhìn ánh mắt vô tội của em trai mình, anh lại nói: “Anh có một người bạn tốt, hắn hơi sợ người lạ.”
Tạ Lăng: “Ồ.”
Tạ Tinh là người biết giữ lời, anh đã dùng phương thức liên lạc của em trai mình để đổi lấy của Phó Minh Thành. Bây giờ tất nhiên anh phải thực hiện lời hứa, anh thuận tay lấy được điện thoại của Tạ Lăng, sau đó mở ra thêm tên của bạn tốt lạnh lùng vào, vài giây sau, điện thoại của anh trai lạnh lùng đã reo lên.
[Tôi đã thông qua yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện.]
Sau đó Tạ Tinh nhanh nhẹn xóa lịch sử trò chuyện trong hộp thoại.
Tạ Lăng: “Anh làm cái gì đấy?”
Tạ Tinh: “Bấm linh tinh thôi.”
Tạ Lăng cũng không quá để ý tới hành động nhỏ này của anh trai mình, nhưng ở bên kia anh trai lạnh lùng Phó Minh Thành đã cẩn thận ghim hộp thoại trò chuyện của cậu lên đầu tiên.
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ gửi một tin nhắn nào, hoặc người bên kia sẽ chẳng bao giờ trả lời hắn, cho dù như vậy thì hắn cũng đã rất vui rồi.
Cuộc sống của Phó Minh Thành ở trại huấn luyện chỉ có hai công việc lặp đi lặp lại đó là huấn luyện rồi ngủ, ngủ rồi huấn luyện. Vốn nghĩ rằng cuộc sống của hắn sẽ luôn diễn ra như vậy, nhưng một ngày nọ, Phó Tuyết Khuynh lại xuất hiện.
Khuôn mặt của người phụ nữ lạnh lùng vô cảm, ánh mắt âm u, bà ta nhìn Phó Minh Thành giống như đang nhìn một vật đã chết.
“Không phải mày muốn đổi tên sao? Tao đã đổi tên cho mày rồi đấy.”
Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu vừa như bố thí vừa như diễu cợt, giống như đang nói: Mày cho rằng đổi tên là có thể thoát khỏi tao hay sao?
“Đi thôi.” Vẻ mặt Phó Tuyết Khuynh thờ ơ.
Hai vệ sĩ phía sau bà ta ngay lập tức bước lên muốn bắt người, nhưng chính bọn chúng lại là người bị hạ gục, “con mồi” đã hạ gục tay sai của thợ săn, nó cảnh giác nhìn người thợ săn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới tấn công.
Phó Tuyết Khuynh mỉm cười chẳng hề ngạc nhiên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn tê dại nhói đau từ dưới lưng truyền tới đại não Phó Minh Thành. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy một khẩu súng gây mê đã áp sát lấy lưng của mình từ bao giờ. Trước khi mất ý thức, hắn thấy Phó Tuyết Khuynh đang bước lại gần, bà ta cười khẩy vỗ vào mặt hắn, đôi môi đỏ mọng không ngừng đóng mở nói.
“Quá non.”
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, hắn mới phát hiện ra bản thân mình đang ở trong một chiếc xe địa hình đen như mực, hai tay bị trói ở sau lưng chẳng thể nhúc nhích. Phó Minh Thành muốn di chuyển nhưng hắn phát hiện ra mình đã mềm nhũn, cũng chẳng còn lại bất kỳ chút sức lực nào.
“Đừng dãy dụa nữa, tao đã cho mày uống thuốc mê.”
Phó Tuyết Khuynh ngồi ở ghế phụ nâng mắt lên, giọng lạnh lùng.
“Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?”
Âm thanh của người thanh niên bị trói khàn khàn, thái độ chẳng có chút hoảng hốt nào, lại cực kỳ bình tĩnh, giống như đã hoàn toàn cam chịu số phận, từ bỏ phản kháng. - ủng hộ đọc truyện trên tyt
Phó Tuyết Khuynh ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén nhưng cũng không thể che dấu được hết sát ý trong đó.
Bà ta tùy ý sờ cổ tay, “Ánh mắt này của mày rất giống ánh mắt của ta nhìn Vinh Thâm Niên lúc đó, quả nhiên ông ta đã cắn câu.”
“Lúc đó, ta vừa mới trốn về nước, muốn tìm người có thể bảo vệ mình, lúc đầu vốn dĩ ta đã muốn tìm đến Tạ Vinh Quang, đúng rồi, đó chính là cha của Tạ Lăng.”
Người phụ nữ tỏ ra vui mừng, “Nhưng mà yên tâm đi, nếu ta mà thành công thì có lẽ bây giờ mày đã có thể cùng Tạ Lăng xưng huynh gọi đệ rồi.”
Giọng nói của Phó Tuyết Khuynh không giống đang che giấu bất cứ thứ gì, tất cả những ác ý đều đổ dồn hết lên người Phó Minh Thành.
“Ý đồ với Tạ Quang Vinh không thành công nhưng Vinh Thâm Niên lại rất dễ cắn câu, ông ta nhìn thấy mặt ta đã chịu không nổi, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy là muốn lên giường với ta, nhưng càng quá dễ dàng có được, ông ta sẽ không bao giờ trân trọng, vì vậy ta đã dùng ánh mắt này để nhìn hắn, sau đó…”
Phó Minh Thành lập tức chịu không nổi nữa hét lên: “Đừng nói nữa! Im miệng!”
Phó Tuyết Khuynh càng nói đôi mắt càng hưng phấn, giống như biểu tình của con trai đã làm bà ta hài lòng: “Tại sao lại không nói nữa chứ? Không phải mày muốn biết rõ thân thế của mình sao? Không phải muốn biết quá khứ của cha mẹ mày sao? Không muốn biết rốt cuộc mày dơ bẩn như thế nào sao?”
Câu cuối cùng, âm thanh của bà ta hạ xuống nhưng Phó Minh Thành nghe rõ không sót một chữ nào.
“Đừng nói nữa…”
Phó Tuyết Khuynh nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai, cảm thấy vô cùng nhàm chán, bà ta nhìn móng tay rồi cầm lấy cái dũa móng ở bên cạnh, bắt đầu dũa lại nó.
Gương mặt bà ta để lộ ra, cuộc chơi đấu tranh tâm lý này đối với bà ta quá nhàm chán, bà ta không muốn chơi nữa.
Quá yếu ớt.
Bên ngoài cửa xe, mưa rất lớn, đã có nhiều xe ô tô dừng lại, nhưng xe của họ chỉ đi chậm lại một chút.
Phó Tuyết Khuynh là một người rất biết tính toán mọi chuyện, cho dù là mang súng đặc công hay là dụng cụ để sửa xe, bà ta đều chuẩn bị trước tất cả. Bởi vì lần duy nhất tính sai là ở Mexico, cái giá phải trả chính là tính mạng của cha và Vu Đào, cái giá phải trả quá đắ cho nên bà ta không dám phạm bất cứ sai lầm nào nữa.
Chiếc xe địa hình trên đường đi tới một thảo nguyên, sau đó dừng lại trước một trang trại nhỏ, Phó Tuyết Khuynh tự mình cầm ô đi xuống, gõ cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt rất dịu dàng, dường như không hợp với thảo nguyên vừa thô bạo vừa ngông cuồng này chút nào.
“Vu Hiểu.” Phó Tuyết Khuynh nói.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ trước mặt rồi lại nhìn những người đàn ông đứng phía sau bà ta, rồi nhìn đến cậu thanh niên đang bị trói hai tay ra sau, vừa định hỏi gì đó thì cậu thanh niên kia đã vùng ra, những người bảo vệ lập tức tóm lại ngay.
“Đã đến nơi này rồi mày còn muốn chạy đi đâu nữa?”
Phó Tuyết Khuynh lạnh lùng nói.
Phó Minh Thành vẫn chưa lấy lại được sức, thuốc đã khiến cho cơ thể hắn trở nên vô lực và yếu ớt, hắn cũng không biết vừa nãy bản thân mình đã lấy được sức lực ở đâu ra, hắn thôi không vùng vẫy nữa.
“Đây là con trai tôi.”
Phó Tuyết Khuynh nói.
“Tôi không phải!”
Phó Minh Thành hét lên rồi thê thảm gục đầu xuống.
Người chủ nông trại đã sắp xếp ổn thỏa cho họ, Phó Minh Thành sớm cũng đã biết Phó Tuyết Khuynh muốn làm gì mình.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ này vẫn luôn giấu một cái gai ở trong lòng, bà ta vẫn còn phải báo thù cho cha và người yêu mình, bà ta định đưa Phó Minh Thành đến Mexico. Trùm buôn ma túy sớm đã biết hết tất cả mọi người ở trong đội của mình, chỉ riêng có đứa con này chưa bao giờ xuất hiện, trùm buôn ma túy chắc chắn không thể biết hắn là ai.
Bà ta định dùng Phó Minh Thành làm mồi nhử, bên kia thảo nguyên, đi hết dãy núi kia là tới được phía Tây của biên giới, người của bà ta đã chờ sẵn ở đó.
Phó Tuyết Khuynh đã có kế hoạch sẽ gửi hắn tới đó sau khi tạnh mưa.
Cơn mưa xối xả kéo dài rất lâu, có lẽ cả một tháng trời cũng chưa kết thúc. Trong khoảng thời gian này, Phó Minh Thành đi lang thang không mục đích trong trại nuôi ngựa. Nhưng nơi này quá nhỏ, nhỏ đến mức hắn đi một vòng cũng đã có thể đi hết rồi, cũng không thể chạy ra ngoài. Cũng có thể Phó Minh Thành đã ý thức được bản thân mình sắp chết nên hắn rất hưởng thụ cảm giác vừa đơn độc vừa đau khổ này.
Hắn mặc bộ quần áo mà Vu Hiểu đưa cho, bắt đầu học được cách cho ngựa ăn, nướng cừu, học… Tóm lại, hắn muốn được vui vẻ trong quãng đời cuối cùng này.
Có một con ngựa nhỏ tên là Phi Nguyệt, hình như nó bị suy dinh dưỡng hoặc bị ốm, nó luôn co ro một góc ở trong chuồng, ông chủ Vu nói rằng có lẽ nó sẽ không sống được lâu. Phó Minh Thành nhìn con ngựa này, dường như thấy được chính bản thân mình trong đó.
Yếu đuối và đáng thương.
Hắn bắt đầu cho Phi Nguyệt ăn, có lẽ cách cho ngựa ăn đặc biệt nên tình trạng của Phi Nguyệt dần được cải thiện, lông của nó dần trở nên mềm mại, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
Nó sống.
Và rồi, trời đã tạnh mưa.
Phó Minh Thành biết điều gì đến cũng sẽ đến.
Lúc này ông chủ Vu nói với Phó Tuyết Khuynh: “Nhà họ Tạ tới đây, đừng gây phiền phức cho tôi.”
Tạ gia là một gia đình giàu có đứng đầu cả nước, lúc ra ngoài sẽ mang theo rất nhiều người, nếu lúc này Phó Tuyết Khuynh làm ra chuyện gì cũng sẽ mang tới cho Vu Hiểu rất nhiều phiền toái. Phó Tuyết Khuynh cũng rất yêu quý em trai ruột của Vu Đào nên đành phải hoãn lại kế hoạch.
Trại ngựa của Vu Hiểu không lớn nhưng ngựa được nuôi rất tốt, tính tình của Vu Hiểu cũng rất tốt, mà đồng chí Tạ Quang Vinh cũng là người thích kết bạn, ông cũng có khá nhiều bạn bè, mà gần đây, bạn của Tạ Quang Vinh có ý định rủ ông tới đây để đua ngựa. Tình cờ Tạ Quang Vinh lại có thời gian rảnh nên đã đồng ý mang theo vợ con mình tới chơi.
Cũng thật mỉa mai khi nói rằng lí do Tạ Quang Vinh quen biết với Vu Hiểu là do một tay Phó Tuyết Khuynh làm ra.
Sau cơn mưa, thảo nguyên rất tươi mới và đẹp, Tạ Quang Vinh rất thích vẻ đẹp này.
Tạ Lăng cũng rất thích những chú ngựa và cừu con ở nơi này nên cậu đã tới và xoa đầu từng con một. Đột nhiên, cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Tạ Lăng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một thanh niên sống ở thảo nguyên với làn da ngăm đen.
Người thanh niên đứng trong một góc tối, đôi mắt bị mái tóc hơi dài che mất, cả người hắn giống như đang hòa vào bóng tối.