Thật sự là Tạ Lăng không có cách nào giả bộ thâm tình chân thành với Ôn Tử Nhiên được, bảo anh diễn vai tra nam lừa tình ư?
“Các người tiếp tục đi.” Tạ thiếu gia ngồi xổm xuống bế con mèo đang cọ bên chân mình lên, quay người dứt khoát rời đi.
Không biết Tước Tước cố ý để bị đánh trúng có đau không...
“Tạ Lăng!” Đột nhiên Ôn Tử Nhiên gào lên, giọng nghẹn ngào, lộ ra ba phần khổ sở ba phần bi ai bốn phần không cam lòng, ánh mắt tràn ngập sự thống khổ.
Tạ Lăng kinh ngạc quay đầu lại, Ôn Tử Nhiên thật sự có kỹ thuật diễn mấy vai như này hả?
Ôn Tử Nhiên chạy hết tốc lực đến bên cạnh Tạ Lăng, cậu nắm lấy cánh tay Tạ lăng, vẻ mặt lên án: “Lăng Lăng, cậu thật tàn nhẫn!”
Phó Minh Thành đánh nhau không có võ đức gì cả! Thế mà dám đánh vào mặt!
“Cậu không màng tình nghĩa huynh đệ, thì đừng trách tôi ghê tởm cậu!” Ôn Tử Nhiên căm giận!
Đến đây đi, không phải sang cốt truyện 2 rồi sao! Bây giờ tôi chính là tiểu thiếu gia du ngoạn nhân gian bị dụ dỗ sau đó bị cậu tàn nhẫn vứt bỏ nên thành tiểu bạch hoa hắc hóa nè.
Con mèo quýt được Tạ Lăng ôm trong lòng khá nặng, làm anh ôm hơi mỏi, bây giờ còn bị Ôn Tử Nhiên kéo tay nữa, trọng lượng của mèo quýt đổ hẳn lên một bên cánh tay anh.
Anh nhướn mày, không kiên nhẫn quát: “Buông tay ra.”
Ôn Tử Nhiên tựa hồ bị những lời này tổn thương, hai tròng mắt đo đỏ, cơ thể run lên nhè nhẹ, “Cậu không thể làm như vậy với tớ... Là cậu trước...”
Tạ Lăng: “...”
Nếu không phải đã xem qua kịch bản của Ôn tử Nhiên trước, có lẽ lúc này anh sẽ thật sự cho rằng mình đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ với Ôn Tử Nhiên.
Anh nhớ lại cốt truyện số 2 của Ôn Tử Nhiên, bên trên có viết, [Lúc tôi biểu diễn, cậu chỉ cần dùng thái độ lúc bình thường đối xử với tôi là ok.]
... Thái độ bình thường?
Tạ thiếu gia tự hỏi một lúc, anh nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Nhiên đang cố tình diễn ra ánh mắt điên cuồng, chậm rãi rút tay lại: “Đừng làm phiền tôi.”
Lãnh khốc vô tình không mềm lòng.
“Lăng Lăng...” Ôn Tử Nhiên nhìn như muốn nắm lấy tay Tạ Lăng, lại cố ý túm trượt, sau đó vô lực ngồi bệt xuống.
Tốt lắm, Tiểu Ôn, kỹ thuật diễn của cưng không chê vào đâu được! Phỏng chừng lúc này nhất định đồng chí Tiểu Phó đã lâm vào trạng thái hỗn loạn mờ mịt rồi!
Đúng như Ôn Tử Nhiên phỏng đoán, Phó Minh Thành nhìn mà không hoàn toàn không hiểu được tình huống hiện tại. Không phải Lăng Lăng thích Ôn Tử Nhiên sao?
Chắc là thích mà, Lăng Lăng còn nói cho Ôn Tử Nhiên xưng hô thân mật nhất của bọn họ nữa. - ủng hộ đọc truyện trên tyt
Ánh mắt Phó Tước Tước buồn bã, hắn còn nhớ rõ, lúc hắn bước vào, Ôn tử Nhiên đã nói, “Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, anh cho rằng anh là ai chứ? Là một con Tước Tước mà Lăng Lăng nuôi ư?” Ôn Tử Nhiên hống hách nói, ánh mắt châm chọc, “A, gọi thế cũng đúng mà.”
Phó Minh Thành nghe thấy xưng hô “Tước Tước” từ miệng Ôn Tử Nhiên, không thể khống chế được sự trong cam lòng. Hắn nguyện ý trở thành Tước Tước của Lăng lăng, hắn cho rằng chỉ cần lúc Lăng Lăng rảnh rỗi thì đến nhìn hắn thì hắn sẽ thấy thỏa mãn, mà khi có một người khác có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Tạ Lăng, tùy ý bình phẩm mối quan hệ của hai người, sự ghen ghét đã cắn nuốt lý trí của hắn.
Bị Lăng Lăng nhìn thấy cảnh hắn đánh người, Lăng Lăng nhất định sẽ cảm thấy hắn không ngoan.
Sau khi Ôn Tử Nhiên liếc thấy ánh mắt đau thương cùng vẻ mặt hoảng hốt của đồng chí Tiểu Phó, biết hiển nhiên hắn lại lâm vào khủng hoảng bị vứt bỏ rồi. Má, lúc này còn khủng hoảng cục cớt! Mau đi theo cốt truyện cho tôi!
Đột nhiên cậu đứng lên, cố ý dùng đôi mắt đỏ au hung tợn liếc xéo Phó Minh Thành: “Đừng vội đắc ý, Lăng Lăng chỉ chơi đùa với anh thôi!”
Cậu trai buông lời hung ác, khóe miệng tím bầm, hai mắt cậu đỏ au, tư thái chật vật tinh thần suy sụp, nhìn ánh mắt Phó Minh Thành cất giấu sự đố kỵ không dễ phát hiện.
Phó Minh Thành sững sờ, Ôn Tử Nhiên đang đố kỵ... với một thế thân?
Trong mắt người trong cuộc, tiết mục khôi hài đã kết thúc, diễn viên chính Ôn Tử Nhiên tạm thời bị thương, phải về phòng xử lý vết thương đã, mà vai diễn phối hợp với cậu – Phó Minh Thành cũng đang chìm trong suy nghĩ kỳ quái.
Mà nhân vật trung tâm đằng sau cốt truyện – Tạ Lăng, lại đang trêu chọc mèo con.
Con mèo tam thể nhà ông chủ Vu hai ngày trước sinh được năm con mèo con, mèo con trắng có đen có, tam thể có mà bò sữa cũng có luôn, khiến người ta không khỏi nghi ngờ bố lũ mèo con là giống gì không biết.
Mèo con còn chưa mở mắt, chỉ biết rúc trong lòng mẹ kêu meo meo, mèo mẹ nằm trên đệm, dùng đuôi vỗ vỗ lũ mèo con như đang trấn an.
Mèo mẹ meow với Tạ Lăng một tiếng, dùng đầu cọ tay Tạ Lăng, sau đó đổi tư thế để nhân loại trước mặt nó dễ dàng quan sát mèo con của nó hơn.
Ông chủ Vu thấy thế, cảm thấy chua chát: “Đây là lần đầu Hoa Hoa sinh mèo con, ngay cả ta mà nó cũng không cho sờ...”
“Từ nhỏ nó đã được yêu thích vậy mà.” Ba Tạ cười tủm tỉm, “Tôi gọi nó là thuần thú sư.”
Tạ Lăng nghiêng đầu nhìn ba mình, mím môi không nói.
Hồi nhỏ anh bị ba lừa, thật sự cho rằng mình có dị năng đặc biệt, còn có ước mơ nuôi dưỡng một con chó săn để nó chở anh đi học mỗi ngày. Sau khi biết mình không có năng lực đặc biệt, Tạ thiếu gia đã khóc suốt hai ngày.
Đừng hỏi nữa, mất mặt lắm.
Con mèo con dưới tay anh là một con mèo tam thể giống mẹ nó, trên trán còn có hình trái tim, đệm măng cụt màu hồng nhạt. Tạ Lăng vươn một ngón tay sờ sờ đầu nó, mèo con thân cận vươn móng vuốt ôm lấy ngón tay Tạ Lăng, sau đó kêu meo meo.
Đáng yêu quá đi.
Đáng yêu như Tước Tước vậy.
Tạ Lăng nghĩ đến Phó Tước Tước, lực đạo ngón tay càng nhẹ hơn. Không biết trước kia Tước Tước trông như thế nào nhỉ?
“Ba.”
“Sao thế?” Giọng đồng chí Tạ Vinh Quang hơi to, khiến mấy con mèo con đang ngủ tỉnh giấc, mèo mẹ không vui dùng đuôi quất ông một cái.
Tạ Vinh Quang nhờ hào quang của con trai mà sờ được mèo mẹ, sau đó hỏi: “Muốn hỏi chuyện của Tiểu Phó? Ba cảm thấy, con vẫn nên chờ cậu ta khôi phục ký ức rồi tự mình hỏi thì tốt hơn.”
Người làm cha phải hiểu con trai mình nhất, con trai ông có hơi thích Tiểu Phó.
Nhà họ Tạ là nhà hào môn tương đối đặc thù, làm giàu quá nhanh, thành viên gia đình không phức tạp, lúc trước Tạ gia gia muôn phân sản nghiệp trong nhà thành hai, cho mỗi đứa con trai một nửa, nhưng kỳ thật Tạ Vinh Quang và Tạ Kiến Quốc đều không muốn tiếp quản Tạ gia, một người thì muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, một người thì muốn làm công nhân viên chức.
Tạ gia không có vụ sốt ruột tranh đoạt gia sản, thành viên gia đình cũng khá hòa thuận, dù có vì chuyện gì đó mà cãi nhau cũng có thể nhanh chóng làm hòa.
Nhưng đây là gia đình, giống với đại đa số nhà giàu khác, bên cạnh nhà giàu cũng là nhà giàu, nhà giàu cũng có ba bảy loại, thì Tạ gia là thuộc một đẳng cấp khác rồi. Từ nhỏ Tiểu Tạ Lăng đã thông minh, có thể dễ dàng nhìn ra người khác có thật lòng không. Anh giống Tạ Vinh Quang, tò mò với mọi thứ, cũng thích kết giao bạn bè, nhưng hầu hết những người tiếp cận Tạ Lăng đều có tâm tư thầm kín.
Hào môn lục đục với nhau, không chỉ là người lớn đấu đá nhau mà trẻ con cũng học theo đó, hoặc là nịnh nọt hoặc là lấy lòng, muốn chiếm được chút lợi lộc từ tay vị tiểu thiếu gia này.
Ôn Tử Nhiên là một trong số ít những người thật lòng trong vòng bạn bè của anh, mà cũng cùng tuổi nên Tạ Lăng yên tâm ở chung với cậu. Mà Ôn Tử Nhiên cũng chiều đứa em trai này, lúc còn nhỏ thậm chí còn muốn cất Tạ lăng vào túi để mang đi, cung phụng thằng bé như tổ tông luôn.
Đồng chí Tạ Vinh Quang nghĩ vậy, sắc mặc bỗng nhiên trở nên cổ quái, “Tiểu Ôn cho ba xem cái bản thảo kia giống như muốn tẩy não ba...”
Cẩn thận nhớ lại một chút, đứa nhỏ Tiểu Ôn này từ nhỏ đã thích Tạ Lăng, mà thái độ của Lăng Lăng nhà bọn họ với người ta không được tốt cho lắm, vừa lạnh lùng vừa bạo lực.
“Con thật sự không phải tra...”
“Bình thường đi ba.” Tạ Lăng ngắt lời ba mình, giọng bất đắc dĩ, “Ba thấy con giống bị điên rồi à?”
Tạ Vinh Quang:...
“Cũng phải.” Đồng chí Tạ Vinh Quang nghẹn ra hai chữ.
Người điên rõ ràng là Tiểu Phó.
Đồng chí Tạ Vinh Quang đứng dậy hoạt động gân cốt, vẻ mặt nóng lòng muốn thử xem: “Được rồi, con tiếp tục đi, ba cũng phải chuẩn bị lên sân khấu.”
“Lên cái gì cơ?” Trên đầu Tạ Lăng hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Đồng chí Tạ Vinh Quang vỗ ngực: “Tiếp theo là tiết mục chứng minh con là tra nam!”
Tạ Lăng:...
Tại sao ngài lại muốn tham gia náo nhiệt vậy? Ngoan ngoãn đứng làm quần chúng vây xem không được sao!
“Anh con nói sợ Tiểu Phó u mê con quá rồi, không muốn tin tưởng con là tra nam đùa giỡn tình cảm người khác, sau đó lại tự não bổ sẽ làm hỏng hết kế hoạch của anh con mất.” Tạ Vinh Quang giơ hai ngón tay, “Cho nên cố ý viết cho ba hai lời thoại.”
Tạ Lăng không khỏi hiếu kỳ: “Lời thoại gì ạ?”
“Đừng hỏi, xem ba biểu diễn đi.” Đồng chí Tạ Vinh Quang nghiêm mặt, từ chối công bố đáp án trước.
Chạng vạng, tuyết ngừng rơi, nhóm bảo tiêu cũng đã làm xong món cừu nướng nguyên con, lúc này ông chủ Vu cống hiến ba con cừu, hai con cho nhóm bảo tiêu, một con thì cắt sườn để làm sườn cừu nướng, thịt còn lại thì thái lát để lát làm món lẩu thịt cừu.
Bọn họ dọn ra một cái bàn lộ thiên, lò nướng ở ngay bên cạnh, lửa nướng thịt nóng hầm hập nên cũng không thấy lạnh lắm.
Phó Minh Thành vẫn theo thường lệ cắt thịt cho Tạ Lăng, nhưng hôm nay, trên bàn cơm còn có thêm một người nữa cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho Tạ Lăng.
“Lăng Lăng thích nhất món mì này, ca gắp cho cưng.” Giờ phút này Ôn tử Nhiên nào còn dáng vẻ chật vật như hồi chiều, vết bầm tím bên khóe miệng cũng mờ đi không ít, hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai này.
Cậu hơi cong môi, tư thái vênh váo tự đắc cùng khinh thường nhìn Phó Minh Thành, chỉ là trong lúc lơ đãng lộ ra vài phần cô đơn, hiển nhiên nội tâm cậu ta không bĩnh tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cậu cố ý khiêu khích nhìn Phó Minh Thành, sau đó dùng mắt chó con nhìn Tạ Lăng, ngài là anh tôi, ngài mau ăn đi, cho tôi chút mặt mũi đi cảm ơn.
Tay cầm đũa của Tạ Lăng hơi khựng lại, anh tránh miếng sườn cừu nướng được Phó Tước Tước cắt cho, gắp miếng mì của Ôn Tử Nhiên lên, bỏ vào miệng, toàn bộ quá trình không ngẩng đầu lên nhìn hai người đã gắp đồ ăn cho mình.
Cực kỳ lãnh khốc vô tình.
Ánh mắt Phó Minh Thành u ám, hắn mím chặt môi, ngón tay cầm đũa trắng bệch, như thể vừa chịu đã kích. Tạ thiếu gia dùng khóe mắt nhìn thấy cảnh này, lập tức ngồi thẳng lên, anh nhanh chóng nuốt miếng mì trong miệng rồi gắp miếng sườn cừu ăn, sau đó ánh mắt Phó Tước Tước lại sáng lên rồi.
Phó Minh Thành cẩn thận gắp thức ăn cho Tạ Lăng, trái tim Tạ thiếu gia mềm nhũn ăn tiếp.
Ôn Tử Nhiên sâu kín thở dài, cậu đẩy mắt kính, tinh quang nơi đáy mắt chợt lóe, đồng đội là đồng đội heo, vẫn cần phải nhờ Ôn thiếu đến gánh team!
Cậu ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho đồng chí Tạ Vinh Quang, sau đó nắm chặt tau, giọng nói hơi áp lực: “Tạ Lăng...”
Đồng chí Tạ Vinh Quang đã chuẩn bị từ trước, ông nhíu mày, lạnh đạm nói: “Nhiên Nhiên, con là anh trai, Lăng Lăng làm loạn thì cũng thôi đi, giờ con cũng muốn làm loạn với nó nữa à?”
“Tạ gia không thể mất đi người này.”
Dù gì cũng là người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, đồng chí Tạ Vinh Quang dùng khí thế đúng chỗ, trong uy nghiêm còn có che chở, trong che chở còn có uy hiếp!
Nói xong khóe miệng ông hơi nhếch lên, như không nín được cười.
Đừng đùa, ông đây diễn cũng tốt lắm đấy chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tử Nhiên: Không tỉ mỉ, lưu ra biên tác, bố cục hoàn mỹ!
Phó Tước Tước: (rơi vào trầm tư) Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.