Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 42: Chương 42 :




“Nhưng mà Lăng Lăng, cậu phải nghe tớ giải thích, rõ rang là do anh ta mang tâm lý tự ti nên dẫn đến trốn tránh thực tại mà!” Ôn Tử Nhiên ở với mẹ từ nhỏ, mưa dầm thấm lâu nên vẫn có chút hiểu biết về tâm lý.

Ôn Tử Nhiên nói năng khí phách lắm: “Chuyện này có trốn tránh cũng vô dụng! Nếu không kích thích một chút thì anh ta sẽ chỉ mãi đắm chìm vào trong logic của riêng mình, không thể thoát ra!”

Nghe có vẻ hợp lý đấy, mợ anh cũng nói có thể dùng sự kích thích thích hợp với anh ấy.

“Cậu yên tâm đi, vì hạnh phúc hôn nhân của cậu, anh đây nguyện ý hy sinh bản thân mình!”

Ngữ khí Ôn Tử Nhiên đầy chân thành, thái độ nhiệt tình, nghiêm nhiên ra dáng người anh trai tốt.

Tạ Lăng trầm mặc, sau đó nói: “... Cậu muốn làm gì?”

“Đừng hỏi, cậu chỉ cần phối hợp với tớ thôi là được.” Ôn Tử Nhiên nghiêm túc nói, “Mấy ngày tiếp theo, mặc kệ tớ có làm gì với cậu, cậu nhất định phải khống chế được bản thân, ngàn vạn lần đừng có động thủ làm tổn thương anh cậu.”

Anh cậu không muốn đập mặt đi xây lại đâu.

Tạ Lăng cảm thấy để Ôn Tử Nhiên tự đạo diễn chuyện này thì không đáng tin cho lắm, anh theo bản năng nhìn về phía ba mình, muốn xin sự trợ giúp.

Giờ phút này đồng chí Tạ Vinh Quang lại đang cầm điện thoại, hai ngón tay cái gõ gõ màn hình, vừa nhìn liền biết là đang buôn chuyện, hai giây sau, ba Tạ ngẩng đầu lên nói với Tạ Lăng: “Ba vừa hỏi ý kiến mợ con rồi! Có thể kích thích! Mau bắt đầu đi! Ba không chờ được nữa...” Đồng chí Tạ Vinh Quang hơi khựng lại, “Khụ, không chờ được muốn chữa khỏi cho Tiểu Phó!”

Tạ Lăng:...

Ngài đây rõ ràng là muốn xem náo nhiệt!

Tạ Vinh Quang: “Không tin ba con thì thôi, chẳng lẽ con không tin mợ con sao?”

Tạ thiếu gia hơi lay động, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ba Tạ: Yay!

Ông chủ Vu thấy thế, nhẹ nhàng gắp cho Ôn Tử Nhiên một miếng thịt, bộ râu xồm xoàm cũng không che được dáng vẻ đầy từ ái của ông: “Ăn nhiều một chút.”

Bây giờ mà không tranh thủ ăn đi, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu.

Ôn Tử Nhiên nắm tay quyết tâm: “Con nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, không cô phụ niềm tin của mọi người!”

Phó Minh Thành bị đuổi ra ngoài, có hơi uể oải, thế nhưng hắn rất nhanh phấn chấn trở lại. Tương lai phía trước còn rất dài, hắn cũng có đủ thời gian để khiến trong mắt Lăng Lăng chỉ có một mình hắn.

Cứ vô dụng mãi thế này cũng được, hắn cũng có thể vĩnh viễn làm thế thân của Ôn Tử Nhiên mà bồi bên cạnh Lăng Lăng.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Lăng Lăng thôi là được.

Nhóm bảo tiêu vẫn còn đang vò đầu bứt tai rối rắm xem nên bỏ cừu vào lò nướng như thế nào, anh đội trưởng đội bảo tiêu thấy Phó tổng ra ngoài, lập tức chạy đến tìm kiếm sự trợ giúp.

Phó Minh Thành nghĩ một lát, có lẽ hắn nên học hỏi thêm kỹ năng này để lấy lòng Lăng Lăng. Hắn nhấc chân bước đến bên cạnh lò nướng, trấn định xách giá nướng lên, sau đó —— cụp...

Nhóm bảo tiêu hoan hô: “Phó tổng giỏi quá!”

Phó Tước Tước:... Cũng không hẳn đâu mà.

“Việc nhỏ.” Chim hoàng yến họ Phó nào đó tùy tiện đáp, đáy mắt lộ ra vài phần mờ mịt, động tác vừa rồi giống như là phản xạ có điều kiện của ký ức cơ bắp...

Lúc Tạ Lăng ra ngoài đã thấy Tước Tước của anh đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào lò nướng, vẻ mặt còn hơi nghiêm túc.

“Nhìn gì vậy? Học xong rồi à?” Tạ Lăng kéo tay Phó Tước Tước, cười hỏi.

Ánh mắt của Phó Tước Tước lập lòe, tựa hồ là đang chần chờ, cuối cùng hắn lắc đầu, thành khẩn nói: “Anh sẽ nhanh chóng học xong thôi.”

Tạ Lăng trìu mến nhìn Phó Tước Tước: “Không cần phải học mấy thứ này, anh chỉ cần ngoan ngoãn thôi là được.”

“Ừm, anh rất ngoan.” Ngoan ngoãn làm thế thân.

Phó Tước Tước rũ mắt, hàng mi dài khẽ run, vẻ mặt lập tức trở nên uể oải.

Ý anh không phải như thế này...

Nhìn ra Tước Tước đang hiểu sai ý, Tạ thiếu gia đau đầu đỡ trán, vốn dĩ anh định giải thích một chút, nhưng nhớ đến kế hoạch của Ôn Tử Nhiên, cuối cùng anh vẫn không nói gì cả.

Cảnh tuyết rơi trên thảo nguyên cực kỳ xinh đẹp, ngân trang tố khỏa, khắp nơi đều là một màu trắng thuần khiết. Bởi vì tuyết rơi nên không có ai đi ra ngoài, Tạ Lăng dẫm lên nền tuyết trắng, anh vươn tay đón được một bông tuyết, hà hơi làm bông tuyết tan chảy.

Ở Ninh Thành hiếm khi có tuyết lớn như vậy, hồi còn bé Tạ Lăng cực kỳ thích đắp người tuyết, thế nhưng tuyết cứ vừa rơi chạm đất liền tan, không đủ để đắp thành người tuyết luôn ý. Khi đó đồng chí Tạ Vinh Quang vẫn còn là một người ba ngốc, vừa thấy con trai mình muốn nặn người tuyết, ông còn muốn dùng tuyết nhân tạo để dỗ con trai vui vẻ. Nhưng vẫn là Tiểu Tạ Lăng cực kỳ có nguyên tắc, chỉ muốn chơi tuyết thật, nên ba Tạ mới tiếc nuối mà tử bỏ.

Khi Tạ Lăng trưởng thành rồi, mùa đông đồng chí Tạ Vinh Quang sẽ đưa Tạ Lăng đi đến thành phố có tuyết lớn, không để cho con trai mình phải tiếc nuối nữa.

Thế nhưng, kế hoạch đi chơi đã được lên lịch trước vẫn luôn không vui bằng một niềm vui bất ngờ. Vốn dĩ kế hoạch chỉ có cưỡi ngựa thôi, nhưng bây giờ đi nặn tuyết cũng khong tồi.

Năng lực hành động của Tạ thiếu gia là siêu cường, anh đi tìm bảo tiêu muốn lấy bao tay, ngồi luôn ở cửa bắt đầu nặn quả cầu tuyết lớn. Anh vừa lăn một quả cầu tuyết siêu to chuẩn bị lăn đến khoe với Tước Tước, ngay sau đó, trên cổ anh bỗng được choàng thêm một chiếc khăn quàng cổ.

“Bên ngoài lạnh như vậy, không biết mặc nhiều quần áo thêm à?”

Tạ Lăng nhíu mày, hoang mang quay đầu lại, Ôn Tử Nhirn mặc áo gió đứng bên cạnh anh, đang nhíu mày quàng khăn cổ cho anh.

Ôn Tử Nhiên lăn lộn trong đám tuấn nam mỹ nữ ở giới giải trí mà còn có thể dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm, đủ để nhìn ra khuôn mặt cậu ta đẹp nhường nào, lại còn cao nữa, 1m89, cộng thêm với luyện tập hàng này nên body vai rộng eo thon chân dài cơ bụng tám múi, mà giờ còn vào vai kẻ tâ, cơ nữa, nhìn không khác gì nhân mô cẩu dạng, hơn nữa cậu ta còn cố ý đeo gọng kính dây vàng, nên nhìn càng thấy văn nhã bại hoại.

Ôn Tử Nhiên hơi rũ mắt, đôi mắt sau cặp kính tràn ngập ý cười: “Ngẩn người gì thế?”

Tạ Lăng:...

Cậu chôm gọng kính này ở đâu ra vậy?

“Cậu có lạnh không?” Tạ Lăng nhìn trên nhìn dưới Ôn Tử Nhiên một vòng, khẽ nhướn mày.

Mí mắt Ôn Tử Nhiên giật giật:… Lạnh, anh cậu sắp lạnh chết ồi đây này!

Trước đây, cứ mỗi khi đông về là cậu đều tận lực tránh phải hoạt động bên ngoài, nhưng cũng có những trường hợp bất khả kháng không thể tránh được thì cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống chọi, đối với chuyện chỉ khoác mỗi cái áo gió mỏng tang giả vờ đứng giữa băng thiên tuyết địa, cậu vẫn có điều tâm đắc.

Cậu đã dán tận hai mươi cái miếng dán ấm người đó!

Ôn Tử Nhiên điều chỉnh vẻ mặt: “Em trai trưởng thành rồi, biết quan tâm đến anh trai. Tớ thì không lạnh, nhưng ngược lại là cậu đó, tai lạnh đến nỗi đỏ hết cả lên rồi kìa, tớ đau lòng.”

Tạ thiếu gia khó hiểu: “Cậu bị điên à?”

“Tạ Lăng, cậu phối hợp chút đi! Cậu có muốn để Phó Minh Thành khỏe hơn không hả!” Ôn Tử Nhiên nghĩa thấy Phó Minh Thành đang đi tới, cậu cắn răng hạ giọng nói.

Ôn Tử Nhiên giơ tay sờ tai Tạ Lăng, ánh mắt dịu dàng như nước: “Để anh che tai cho cậu.”

Rõ rang là cậu đang muốn hấp thụ nhiệt lượng trên người tớ thì có! Tạ thiếu gia cả người viết đầy chữ bất mãn, nhưng nghĩ đến Tước Tước, anh vẫn cố gắng nhịn xuống.

Ôn thiếu gia có vô số cô bạn gái cũ, mỗi một đoạn tình cảm đều rất oanh liệt. Dựa theo cách nói của Ôn thiếu gia mà nói, thì mỗi một đoạn tình cảm ấy cậu đều dành toàn bộ tâm ý cho người kia. Chẳng qua là do hạn sử dụng tình cảm của cậu ta quá ngắn, tâm ý cũng vơi đi rất nhanh, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, ở phương diện nào đó cậu cũng rất có mị lực đấy chứ.

Thấy Phó Minh Thành đến gần, cậu tỏ vẻ bất mãn mà ngước mắt lên: “Anh chăm sóc cho Lăng Lăng như vậy đó hả? Anh có biết Lăng Lăng không được bị cảm lạnh hay không?”

“Là do tôi sơ sót, anh họ.” Vẻ mặt Phó Minh Thành bình tĩnh, tựa hồ không thèm để ý đến tình cảnh này.

Ôn Tử Nhiên thầm nghĩ, tố chất tâm lý biến thái quả nhiên rất cường đại, đến nước này rồi mà vẫn còn có thể nói ra hai chữ ‘anh họ’, quả nhiên không thể khinh thường!

“Lăng Lăng muốn đắp người tuyết đúng không, anh giúp cậu đắp, Lăng Lăng chỉ cần nghỉ ngơi thôi là được.” Ôn Tử Nhiên tự nhiên khoác tay lên vai Tạ Lăng, giọng điệu thân math, trực tiếp ngó lơ luôn Phó Minh Thành đang đứng cạnh bên.

“Nhưng mà hôm nay thì không được, Lăng Lăng mau nghe lời về phòng nghỉ ngơi đi, bên ngoài tuyết lớn lắm, nếu bị ốm thì làm sao bây giờ.” Ôn Tử Nhiên lạnh đến độ sắp đông cứng luôn rồi, muốn rời chiến địa sang nơi khác, “Anh không muốn Lăng Lăng bị bệnh.”

Phó Minh Thành nhìn hai con người đang khăng khít thân mật trước mắt, ánh mắt càng thêm u ám, hắn nắm chặt tay, sau đó lại vô lực buông ra. Hắn đã sớm biết rằng, Lăng Lăng thích người này, mà trong lòng Lăng Lăng thì hắn cứ vĩnh viễn thua kém người này. Thế nhưng bọn họ cũng vĩnh viễn không thể ở bên nhau, cho nên không nhất thiết phải khổ sở vì chuyện này.

Hắn nghĩ, nếu hắn tự mình hiểu lấy thì bây giờ hẳn là nên xoay người bỏ đi, chừa lại không gian cho hai người họ mới phải. Thế nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy cơ chứ? Hắn mới là bạn đời hợp pháp của Lăng Lăng.

“Có phải Lăng Lăng mệt rồi không? Chúng ta về phòng trước đi.” Phó Minh Thành duỗi tay phẩy đi lớp tuyết đọng trên vai Tạ Lăng, sau đó kéo Tạ Lăng về phía mình.

Tuy bên ngoài trời đỏ tuyết, nhưng kỳ thật tiết trời cũng không lạnh lắm, bằng không Phó Minh Thành cũng sẽ không để cho Tạ Lăng chạy ra ngoài chơi đâu, hơn ai hết, hắn là người để ý đến cơ thể của Lăng Lăng nhất.

Không giống với người nào đó, chỉ được cái nói mồm chứ không hành động thực tế, đúng là hoa ngôn xảo ngữ mà.

Hắn né qua tầm mắt Tạ Lăng, nhìn về phía Ôn Tử Nhiên. Ánh mắt người đàn ông như lưỡi dao sắc bén, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Nhiên, cực kỳ hung tàn.

Ôn Tử Nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn lại hắn, không thèm sợ!

Đến đây đi, làm phong ba bão táp mãnh liệt vào!

“Sao tay lại lạnh thế này?” Tạ Lăng nắm lấy tay Phó Minh Thành, đau lòng muốn chết, “Lạnh như thế mà không nói với tôi, mau về phòng đi.”

Phó Minh Thành lập tức thu ánh mắt về, vẻ mặt dịu ngoan: “Anh thấy em đang chơi vui vẻ nên đợi một lát, anh không sao, chỉ cần Lăng Lăng vui vẻ là đủ rồi.”

Ôn Tử Nhiên nhướn mày, phắc, thế mà còn cầm cả kịch bản trà xanh! Đồng chí Tiểu Phó này đẳng cấp đấy, đáng tiếc anh lại đụng trúng bậc thầy trà xanh là tôi đây!

“Lăng Lăng, vừa nãy chú Vu có nói mèo nhà chú ấy vừa sinh mèo con, đang ở trong phòng Tiểu Ôn đó, anh đưa cậu đi xem nhé, không phải cậu thích động vật nhỏ nhất sao.” Ôn Tử Nhiên lại ôm lấy Tạ Lăng, thái độ cực kì kiêu ngạo, không đợi Tạ Lăng đồng ý đã trực tiếp lôi anh đi luôn.

Đối phó với trà xanh ấy à, phương pháp tốt nhất chính là làm lơ hắn luôn!

Tạ Lăng quay đầu nhìn về phía Phó Minh Thành, Tước Tước nhà anh đang đứng trên nền tuyết trắng, nhìn vừa đáng thương vừa bất lực, bước chân anh chậm lại, không muốn nghe thêm lời Ôn Tử Nhiên làm tổn thương trái tim Tước Tước nữa.

Nhất định là sẽ có biện pháp trị liệu ôn hòa hơn mà.

Ôn Tử Nhiên nhìn ra Tạ Lăng đang do dự, vội gia tăng lực đạo, cậu cúi đầu ghé sát vào tai Tạ Lăng, thì thầm: “Cục cưng, ổn định nào! Cậu tin tớ đi, kích thích vừa rồi tuyệt đối có hiệu quả, cậu ngàn vạn lần đừng để cho thất bại trong gang tấc ngay lúc này.”

“Để tớ nói với anh ấy mấy câu, chứ không anh ấy cứ đứng mãi ở đây mất.” Tạ Lăng thoát khỏi Ôn Tử Nhiên.

Tước Tước của anh quật cường lắm, nếu anh mà không lên tiếng, Tước Tước sẽ đứng bất động luôn ở đây chờ anh trở về thôi. Băng thiên tuyết địa, lỡ như thật sự bị lạnh mà sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ.

Phó Minh Thành nhìn Tạ Lăng rời khỏi cái ôm của người nọ mà đi về phía hắn, đôi mắt u ám sáng ngời, đong đầy sự vui mừng thuần túy,

Tạ Lăng giơ tay chạm lên mặt Tước Tước: “Lạnh mà còn không mau về phòng đi?”

“Chờ Lăng Lăng đón anh về.” Phó Minh Thành nắm lấy tay Lăng Lăng, hắn rũ mắt, thấp giọng nói, “Anh rất ngoan.”

Trái tim Tạ thiếu gia mềm nhũn: “Đi thôi đi thôi.”

Ôn Tử Nhiên đứng yên tại chỗ chờ đợi, cố chịu đựng cái rét buốt mà kiên cường nhập vai. Cậu nhìn chằm chằm vào hai con người đang tay trong tay kia, vừa định mở miệng trào phúng, người đàn ông vẫn đang mang vẻ mặt thuận theo Tạ Lăng lại đột nhiên quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt u ám ẩn chứa gió lốc mãnh liệt, hàn ý trong ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả tuyết băng.

Ôn Tử Nhiên:…

Gia hỏa này, vừa biến thái vừa trà xanh, quả nhiên không đơn giản!