Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 88: Chương 88




Mấy ngày tiếp theo Thẩm Châu Hi giảm bớt cơm tối của Lý Quyên thế là con hổ con lập tức nóng nảy.



Cả ngày nó đều phát ra tiếng ngao ngao khàn khàn đáng thương.

Lý Vụ mắt lạnh nhìn quả dưa ngốc Thẩm Châu Hi ngày ngày “giảng đạo lý” với con hổ con.



Rốt cuộc có một ngày con hổ nhỏ gặm cây mẫu đơn màu xanh của Thẩm Châu Hi nát nhừ và bị nàng nhốt lại dưới cơn giận dữ.



Lúc này Lý Vụ biết thời cơ của hắn đã tới.

Lý Thước gỡ then cài cửa, Lý Côn nín thở đẩy cửa ra, Lý Vụ một chân chặn con hổ con đang có ý định vượt ngục sau đó xách cổ nó lên.

“Thẩm Châu Hi nuôi heo à…… sao lại nặng thế này!”

Lý Vụ hùng hổ ném con hổ con vào bao tải, trong đó có một con gà nên ít nhất một canh giờ nữa con hổ này hẳn sẽ không nháo.

“Đại ca, đệ đi với huynh.” Lý Thước nói.

“Đệ cũng đi……” Lý Côn nói.

“Các đệ ở lại thay ta lừa gạt một chút.” Lý Vụ nói, “Ta mang nó vào trong núi ném sau đó sẽ về.



Nếu tẩu tử của các đệ hỏi thì bảo ta tới Phạm phủ.”

Dặn dò xong Lý Vụ mang theo bao tải lén lút rời khỏi nhà.

Bên kia Thẩm Châu Hi đang ở cửa hàng gà nướng Tùy Ký cùng Tùy Nhụy đọc thư Cửu Nương gửi tới từ Ngư Đầu trấn.

Cửu Nương không biết chữ, tuy đã nhờ Chu tú tài viết thay nhưng giữa hàng chữ vẫn lộ ra ngữ khí của nàng ấy.



Nàng ấy nũng nịu mắng, nửa thật nửa giả trách bọn họ bỏ nàng ấy lại một mình ở Ngư Đầu Trấn thật là tịch mịch.

Theo thư gửi tới còn có hai hồ lô rượu nhỏ, bên trong là nửa cân Mộng Tiêu Tửu mà Cửu Nương mới ủ ra.



Thẩm Châu Hi sợ mùi rượu bay ra nên không dám vạch nắp rượu mà chỉ tới gần ngửi ngửi đã thấy mùi rượu nồng nàn.

Lý Vụ tất nhiên sẽ thích.

Thẩm Châu Hi không chút suy nghĩ đã quyết định đưa bầu rượu này cho Lý Vụ.

Có rượu còn chưa đủ, Thẩm Châu Hi quyết định trên đường về nhà sẽ mua một cây giò heo kho.





Chờ Lý Vụ về nhà nhìn thấy hai thứ này nhất định sẽ cực kỳ vui.



Chỉ hy vọng hắn không vui tới độ hứng chí làm một áng thơ thiên cổ nữa là được.

Nhận được thư của Cửu Nương nên cả Thẩm Châu Hi và Tùy Nhụy đều vui vẻ, nhưng trong đó vẫn có chút u buồn: Chuyện lương thực tăng giá không chỉ xảy ra ở Tương Dương mà ngay cả ở Kim Châu và Ngư Đầu huyện cũng đã xuất hiện.

Tình hình thiếu lương thực giống như ngày càng lan ra.

“Trước mùa xuân các ngươi nhất định phải tiết kiệm lương thực, có thể ra ngoài mua thì mua, đừng động đến lương thực tồn……” Tùy Nhụy có kinh nghiệm chưởng quản gia đình nên không quên dặn dò Thẩm Châu Hi khi tiễn nàng ra cửa.

Thẩm Châu Hi liên tục gật đầu sau đó hỏi nàng ấy có đủ đồ ăn qua mùa đông không.

“Nhà chúng ta bán hàng ăn sao có thể không tồn chút lương thực chứ?” Tùy Nhụy hào phóng nói, “Ngươi mà thiếu đồ ăn thì tới nhà ta —— nhưng đừng nói với Lý Vụ, tên kia quá giảo hoạt, nói không chừng sẽ cố ý không cho ngươi ăn cơm để ngươi tới nhà ta ăn chực mỗi ngày.”

Thẩm Châu Hi dở khóc dở cười: “Hắn sẽ không làm thế.”



“…… Tình nhân trong mắt ra Tây Thi.” Tùy Nhụy không phục mà lầu bầu một tiếng.

Thẩm Châu Hi tạm biệt Tùy Nhụy, trên đường về nàng ghé qua một quán ăn.



Nàng nhìn cái rổ không lắc lư trên quầy rồi hỏi chủ quán lúc này đang uể oải ỉu xìu: “Chưởng quầy, còn giò heo kho không?”

Chưởng quầy ngước mắt nhìn túi tiền bên hông của nàng rồi nói: “Giò heo kho năm lượng một cây.”

“…… Có cắt nửa cây không?”

Chưởng quầy không nói chuyện mà trực tiếp đứng dậy chui vào phía sau cửa hàng.



Một lát sau ông ta dùng lá sen gói một cây giò heo kho mang ra.



Ông ta trầm mặc đứng trước quầy dùng dao sắc chặt một cái chém cả cây giò heo thành hai nửa.

“Chưởng quầy, sao ông không đặt đồ ăn trên mặt quầy?” Thẩm Châu Hi hỏi.

Chưởng quầy lời ít mà ý nhiều nói: “Sợ bị cướp.”


“Ban ngày ban mặt thế này mà còn có người dám cướp sao?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.

Chưởng quầy ngước mắt nhìn nàng rồi nói: “Đã đói đến hôn mê thì còn có việc gì không làm được đây?”

Tình huống của Tương Dương đã tệ tới mức này rồi sao……

“Quan phủ có đối sách gì không?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.

“Có thể có đối sách gì?” Chưởng quầy châm chọc hỏi, “Sống được thì sống, không sống nổi thì chết.





Mấy lão gia đội mũ cánh chuồn sao có thể nhớ tới sống chết của bá tánh chứ.”

Ông ta bao nửa cái giò heo kho lại, dùng một sợi thừng mảnh buộc cho nàng.

“Qua hai ngày nữa ngươi cũng đừng tới đây, ta không bán giò heo kho nữa.”

Thẩm Châu Hi kinh hãi: “Vì sao?”

“Không còn heo nữa.” Chưởng quầy lắc lắc đầu thở dài, “Ngươi đi cửa hàng thịt nhìn xem, heo dê cũng giống người, đều đói tới da bọc xương rồi.”

Thẩm Châu Hi mang tâm tình u ám ra khỏi cửa hàng.



Dọc đường đi nàng nhìn người đi đường phần lớn đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt chết lặng.



Có một lão phụ cả người đầy mụn vá dựa trước cái cửa thấp bé, tầm mắt vẩn đục nhìn theo bao lá sen trong tay nàng.



Mấy đứa nhỏ gầy như củi đang chạy đuổi nhau trên đường, đứa bị đuổi theo kia nắm chặt trong tay một nửa củ khoai lang dính bùn đất.

Nàng cảm thấy nửa cây giò heo kho trong tay mình càng thêm nặng nề.

Lúc về tới ngõ nhỏ của nhà mình nàng thấy một đội nha dịch đi tới, người cầm đầu thấy nàng thì lập tức hành lễ.

“Lý phu nhân tới thật đúng lúc, Phạm đại nhân tới gọi người đến nghị sự, mong phu nhân truyền lời của đại nhân mời Lý gia mau chóng tới Phạm phủ một chuyến.”

“Vì chuyện nạn đói sao?” Thẩm Châu Hi buột miệng hỏi câu này.

Nha dịch cầm đầu kinh ngạc liếc nàng nói: “Hẳn là không phải.”


Trước mắt còn có chuyện gì quan trọng hơn so với nạn đói ư?

Thẩm Châu Hi đè nặng nỗi tức giận sau đó khách khí tiễn đám người kia đi.

Nàng về đến nhà đưa giò heo kho và bầu rượu cho tỳ nữ sau đó nói: “Chờ lão gia về thì hâm nóng rượu rồi cắt móng heo mang lên.”

Thẩm Châu Hi đi vào hậu viện định thả Lý Quyên hồi lâu bị cấm cửa ra.



Ai biết nàng mới vừa đi tới cửa thì Lý Thước và Lý Côn đã từ một đầu khác của hành lang đi tới.

“Tẩu tử.” Lý Thước hỏi, “Tẩu về lúc nào thế?”

Thẩm Châu Hi thả bàn tay đang cầm then cửa xuống.

“Ta vừa trở về.” Nàng hỏi, “Lý Vụ đâu?”



“Đại ca bị gọi tới Phạm phủ rồi, cơm trưa chỉ có ba người chúng ta ăn thôi.”

“Hắn đi Phạm phủ ư?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi, “Hắn đi lúc nào?”

Lý Thước giống như nhìn ra hồ nghi trong lòng nàng nên dừng một lát sau đó mơ hồ đáp: “…… Thời gian cụ thể thì đệ không nhớ rõ nhưng cũng được một lúc rồi.



Tẩu có việc tìm huynh ấy sao?”

Lý Thước nói Lý Vụ đi Phạm phủ, nhưng nàng mới gặp người của tri phủ bên ngoài cơ mà.



Vậy hắn căn bản không tới Phạm phủ, vậy hắn đi đâu?

Lòng nàng dâng lên dự cảm bất an, nàng bỗng nhiên rút then cửa mở cánh cửa căn phòng nhốt Lý Quyên ra.

“Tẩu tử ——” Lý Thước còn chưa kịp nói thì Thẩm Châu Hi đã nhìn thấy căn phòng trống rỗng thế là hắn đành nuốt lời còn lại vào.

Nghĩ tới tung tích khác thường của Lý Vụ nên Thẩm Châu Hi lập tức hiểu ra.

“Hắn mang Lý Quyên đi đâu rồi?” Thẩm Châu Hi đi ra khỏi phòng, ánh mắt tức giận trừng lên nhìn hai kẻ trước mặt.

“Tẩu tử……”

“Nói cho ta, hắn mang Lý Quyên đi đâu rồi!”

Lý Thước nhìn Thẩm Châu Hi trợn mắt tức giận thì trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Đại ca đưa nó về nơi nó nên ở.”

Thẩm Châu Hi xoay người đi ngay!


Lý Vụ nhất định là lên núi rồi!

“Tẩu tử không biết đại ca đi đâu, ngài đừng tùy tiện……” Lý Thước đuổi tới.

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm Châu Hi ngăn một đứa nhỏ đang chơi ngựa tre ở cửa nhà và hỏi: “Muội có thấy chồng ta đi hướng nào không?”

Ngày thường đứa nhỏ hay được nàng cho đồ ăn vặt linh tinh nên vừa nghe thấy thế đã cười hì hì chỉ tay bán đứng hành tung của Lý Vụ.

Đi bên trái là cửa đông, đi bên phải là cửa tây, chỉ có hai cửa này mới dẫn tới ngọn núi.



Nếu Lý Vụ muốn thả Lý Quyên thì chỉ có hai cửa này mới thích hợp.



Đứa nhỏ chỉ bên trái vậy khẳng định là hắn đi cửa đông.

Thẩm Châu Hi xác định phương hướng rồi thì không chút do dự đi về phía cửa đông.



Lý Thước và Lý Côn theo sát phía sau, Lý Thước biết lúc này có khuyên cũng không được nên hắn không nói một câu mà đi theo nàng.

Thẩm Châu Hi đón một chiếc xe bò, Lý Thước và Lý Côn cũng lên theo.



Sau khi giao tiền xe của ba người thì xe bò kia lập tức thẳng tiến cửa đông.

“Tẩu tử, đại ca cũng vì tốt cho ngài.” Lý Thước nói, “Nó trước sau vẫn là mãnh thú, với nó mà nói thì chúng ta đều là đồ ăn.





Huống chi hiện tại lương thực khan hiếm, chúng ta nuôi mình còn khó, nó càng ngày sẽ càng ăn nhiều, sẽ có một ngày chúng ta không nuôi nổi nó.”

Thẩm Châu Hi im lặng thật lâu không nói chuyện, chờ xe bò dừng lại ở cửa đông, lúc thủ thành kiểm tra nàng mới thấp giọng nói: “…… Ta biết.”

Nàng biết, con mèo không lớn được mà nàng nhặt về vô cùng có khả năng chính là con hổ con giống Lý Vụ nói.

Nàng biết có một ngày nàng và Lý Quyên sẽ phải chia xa.

Nàng biết nhưng vẫn khổ sở vì chia lìa đột ngột này.



Phụ hoàng, mẫu hậu nàng không bảo hộ được, Bạch Đoàn và Lý Quyên đệ nhị nàng cũng không bảo vệ được.

Thẩm Châu Hi chỉ cảm thấy vô lực và thất bại.

Liệu có một ngày nàng và ba anh em Lý Vụ cũng sẽ chia lìa không? Nàng sẽ tiếp tục trở về làm Việt Quốc công chúa bề ngoài thì ngăn nắp nhưng bên trong lại cô liêu trống trải.



Trong cung cấm rộng lớn nàng sẽ chỉ biết lầm bầm lầu bầu với một con mèo.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ấy là nàng đã thấy ngực nghẹn lại, giống như có một bàn tay khổng lồ đang túm chặt lấy cổ nàng.

“…… Ta chỉ muốn nhìn nó một cái.” Nàng lẩm bẩm nói.

Xe bò qua cổng thành, tới dưới chân núi thì nó thả ba người xuống.



Thẩm Châu Hi xách váy, biểu tình kiên nghị bò lên con đường núi nàng không muốn đi nhất.



Hai anh em Lý Thước và Lý Côn cũng đi theo phía sau.



Lý Côn la hét muốn bắt gà rừng về nướng, Lý Thước ở một bên hắt cho hắn một gáo nước lạnh:

“Núi này sắp bị người ta kéo trọc lóc rồi huynh còn đòi gà rừng cơ đấy? Sợ là lông gà cũng sớm không còn đâu.”

Ba người bò lên núi được một đoạn lại vẫn không thấy bóng dáng Lý Vụ đâu.



Ngọn núi này không lớn không nhỏ, nếu Lý Vụ muốn thả Lý Quyên thì tuyệt đối sẽ không chọn chỗ có người hái thuốc hoặc có thợ săn tới lui.



Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm con đường mòn lầy lội mà tìm kiếm, quả nhiên nàng tìm thấy một hàng dấu chân mới tinh.

Lý Thước ngồi xổm xuống nhìn một lúc lâu mới gật đầu nói: “Là cỡ giày của đại ca.”

Ba người theo dấu chân đi sâu vào trong rừng.

Một mảnh lá khô bị nhẹ nhàng dẫm nát.

Trong rừng rậm che trời, mọt con hổ vằn dịch bước chân, lặng yên đuổi theo bọn họ.