Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 86: Chương 86




Lý Thước vào hậu viện tìm Lý Côn để lại không gian riêng cho Thẩm Châu Hi và Lý Vụ.

Thẩm Châu Hi nói xong việc phát cháo miễn phí lại tiếp tục: “Hiện giờ còn chưa đến mùa đông mà trong ngoài thành đã có rất nhiều người ăn không nổi cơm, giá gạo ở cửa hàng cũng mỗi ngày thay đổi.



Ta hỏi một bà lão ở ngoài thành, hiện tại giá cả bắp và hoa màu còn không phải quá đắt, chúng ta có thể bỏ tiền ra mua lương thực phụ rồi trộn cùng gạo để nấu cháo bố thí.



Nói như vậy thì phí tổn nấu mấy trăm cân cháo tạp cũng chỉ trong vòng trăm lượng bạc.”

“Ngươi có băn khoăn gì?” Lý Vụ hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ta lo lắng……” Thẩm Châu Hi chần chờ một lát, ánh mắt đảo quanh bốn phía xác nhận không có người nghe lén mới nói, “Ta lo lắng chúng ta công cao át chủ, cây to đón gió khiến tri phủ Tương Châu không vui.”

“Được lắm Thẩm Châu Hi ——” Lý Vụ đi tới, bàn tay to dùng sức xoa xoa đầu nàng, “Đầu của ngươi vẫn có vài thứ hữu dụng!”

“Ta bảo ngươi đừng xoa đầu ta mà ——” Thẩm Châu Hi kêu lên, “Ta đang nói chính sự với ngươi đó!”

“Ta đang nghe còn gì.” Lý Vụ buông tay nói, “Phát cháo thì có thể nhưng không phải bây giờ.”

“Vì sao?”

“Hiện tại mà phát cháo chỉ cho bọn họ ăn no, nhưng qua hai tháng nữa phát cháo có thể cứu sống được bọn họ.” Lý Vụ nói, “Ăn chán chê và ân cứu mạng, ngươi nói xem cái nào càng nặng hơn?”

Thẩm Châu Hi như suy tư gì đó.

Tuy nàng không quan tâm đến việc được báo đáp nhưng hiện tại quả thực không phải thời cơ tốt để phát cháo.



Lý Vụ nói đúng, quá hai tháng phát cháo mới có thể để càng nhiều người sống sót.

“Còn vấn đề ngươi nói thì hiện tại cũng không vội.



Nếu ngươi không thay đổi chủ ý thì mấy tháng còn lại này chúng ta sẽ nghĩ ra cách.” Lý Vụ dừng một chút sau đó dùng lời mang thâm ý mà nói, “Nói không chừng khi đó chính chúng ta đều không ăn nổi cơm, nào còn tâm tư mà lo lắng tới sống chết của người khác.”

Lời hắn nói khiến Thẩm Châu Hi lập tức lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta dự trữ nhiều lương thực một chút?”

“Trên nguyên tắc thì chúng ta đủ sức nuôi bốn người ăn uống thả cửa tới mùa xuân năm sau, nếu thêm cả hạ nhân thì chỉ cần tiết kiệm chút, một ngày hai bữa cũng đủ chắp vá tới khi ấy.”

Thẩm Châu Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy ít nhất bốn người bọn họ vẫn có thể chống tới mùa xuân sang năm cũng không thành vấn đề.

Ăn mặc cần kiệm thì cần kiệm, cùng lắm thì ngày nàng chỉ ăn một bữa.

Lý Vụ khom lưng lấy từ sọt tre một quả lựu chạm chạm vào giữa mày nàng.



Cảm giác lạnh băng dán lên mặt khiến Thẩm Châu Hi theo bản năng nhắm mắt nhíu mày.

“Ngươi làm cái gì thế?!”



“Dưa ngốc chạm vào dưa ngốc.” Lý Vụ cười một tiếng sau đó cầm quả lựu đi về phía hậu viện.

Thẩm Châu Hi sờ sờ cảm xúc còn lưu lại trên trán sau đó thở phì phì đuổi theo hắn.

“Ngươi đứng lại!”

“Ngươi bảo ta đứng thì ta phải đứng hả? Thế thì ngươi ngốc hay ta ngốc?”

“Kẻ nào nói người khác là dưa ngốc mới là kẻ ngốc!”

“Ấu trĩ muốn chết, ngươi đuổi được ta thì ta sẽ ——”

“Sẽ cái gì?”

“Sẽ lột thạch lựu cho ngươi.”

……

Một kiếm đi xuống nửa quả thạch lựu trên cọc gỗ lập tức bị phân thành hai.



Lý Vụ lại chém hai kiếm thế là cả quả thạch lựu biến thành bốn phần, nước quả màu đỏ chảy xuống nhuộm đỏ cả cọc gỗ.

“Kiếm pháp thật tốt! Thiên hạ đệ nhất kiếm cũng chỉ thế này!” Lý Thước dẫn đầu vỗ tay khen ngợi.

“Tốt cái rắm!” Lý Vụ mắng.

Hắn trực tiếp cắm thanh kiếm dính nước lựu màu đỏ vào vỏ sau đó đặt mông ngồi lên một tảng đá to bằng cái cối.



Lúc này hắn hùng hổ nói: “Tẩu tử của đệ yêu cầu một quả lựu được lột vỏ mà bên trong vẫn nguyên vẹn, mỗi hạt thạch lựu đều phải hoàn chỉnh.



Đây là ăn lựu hay ăn người? Lão tử luyện một tháng cũng chưa đạt tới tiêu chuẩn nàng yêu cầu.



Con mẹ nó…… lần sau mà còn chọc ta nóng nảy thì ta sẽ trực tiếp cho nàng gặm cả vỏ luôn!”

Lý Côn nhặt quả lựu trên cọc gỗ sau đó trực tiếp gặm cả vỏ, vừa gặm vừa nói: “Heo heo lắm chuyện…… gặm hạt heo heo……”

Lý Vụ một chân đá lên chân hắn mắng: “Bảo đệ đừng gọi châu châu nữa cơ mà, có phải đệ giả vờ điếc với lão tử không?”


“Đại ca là đại ca, Tam đệ là Tam đệ, heo heo là heo heo, vì sao không thể kêu heo heo, đệ……” Lý Côn phun một đống vỏ thạch lựu ra, mặt tủi thân làu bàu.

“Chỉ lão tử được gọi thế thôi.” Lý Vụ tức giận nói, “Đệ còn dám gọi nàng là châu châu thì lão tử ——”

Lý Vụ nói còn chưa dứt lời Lý Thước đã lập tức nghiêm túc nhìn về phía cuối con đường núi nói: “Đại ca, thực sự có heo tới.”

Lý Vụ nhảy xuống khỏi tảng đá, nhìn chung quanh rồi nói, “Mau chuẩn bị, tiền tới cửa kìa!”

Trong lúc nhất thời con đường núi vốn yên tĩnh ồn ào hẳn lên.





Người đang ngủ gật lập tức tỉnh lại, kẻ đi giải quyết nỗi buồn cũng vội trở về.



Đám đang tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau vung quyền chơi trò chơi cũng giải tán, ai nấy cầm vũ khí, mặt bịt khăn.

Theo tiếng vó ngựa của đoàn xe càng lúc càng gần, Lý Vụ ước lượng khoảng cách sau đó ra hiệu cho phía sau.

Lý Thước gật gật đầu mang theo mọi người sôi nổi nhảy xuống triền núi.

Đoàn xe dưới chân núi thấy có kẻ đột ngột xuất hiện nên lập tức đại loạn, từng tiếng “Hu” hỗn loạn vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Lý Vụ là kẻ cuối cùng chậm rãi trượt xuống đứng phía trước đối mặt với đoàn người.

“Các vị hảo hán, đây là……” Quản sự của đoàn xe tỏ vẻ trấn định mà hành lễ sau đó nói.

Lý Thước quát: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện hả? Gọi ông chủ của các ngươi ra đây.”

Quản sự nghẹn họng, ánh mắt nhìn mấy chục tráng niên cả người võ trang thì không thể không quay người trở lại đoàn xe.

Chỉ chốc lát sau một trung niên nam tử tai to mặt lớn, mặc cẩm y, bụng phồng ra như mang thai bảy tháng đi tới.

“Lý Vụ, đây là lần thứ tư ngươi chặn đường cướp hàng của ta trong tháng này rồi, rốt cuộc ngươi……” Trương lão gia còn chưa nói xong đã bị Lý Thước ném một con dao tới đánh gãy lời.

Con dao bay tới cắm bên xe hàng phía sau Trương lão gia phát ra một tiếng đinh.



Thân dao ngập ba tấc, cắm vào rồi còn run không ngừng.



Mặt Trương lão gia lập tức trắng như tờ giấy mà kinh hãi nhìn mấy kẻ trước mặt.

“Trương lão bản, nói lung tung sẽ mất mạng đó.” Lý Vụ nói, “Ngươi cũng chưa hỏi tên ta thì sao dám gọi loạn hả?”

Trương lão gia đành cười gượng, nhưng trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi: Lý lột da ngươi có đốt thành tro ta cũng có thể nhận ra! Ngươi cho rằng chỉ cần che mặt bằng cái khăn cũ rích kia thì người ta không nhận ra chắc? Diễn kịch à!


“Xin hỏi huynh đài tên họ là gì?” Trương lão gia ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, “Phải xưng hô thế nào?”

“Không tên không họ, ta chỉ là một thương nhân bình thường giống Trương lão bản thôi.”

Bình thường? Trương lão gia nhịn xúc động muốn chửi ầm lên sau đó cố duy trì nụ cười giả dối hỏi: “Xin hỏi huynh đài bán cái gì?”

Lý Vụ lấy ra thanh trường kiếm vừa mới chém thạch lựu sau đó nói: “Gần đây ta có được một thanh tuyệt thế bảo kiếm.”

Lý Thước nói tiếp: “Bảo kiếm này tên là đồ heo đao, do thợ giỏi thời xưa là Âu Dã Tử chế ra.



Có được đao này có thể hiệu triệu thổ phỉ sơn tặc trong thiên hạ, không kẻ nào dám nói không! Trương lão bản mua đao này thì không bao giờ lo lắng đi đường gặp phải bọn đạo chích nữa.





Chỉ cần gặp đám thổ phỉ đánh cướp, ngài cứ giơ đao này ra, kẻ nào không dập đầu thì chém luôn.



Có tốt không?”

Trương lão gia nhìn thanh kiếm cùng lắm chỉ có giá hai lượng bạc trong tay Lý Vụ thì nụ cười trên mặt sắp không giữ nổi nữa.

“…… Vùng này gió êm sóng lặng, lấy đâu ra trộm cướp?”

“Cái này ai nói được?” Lý Vụ nói, “Trương lão bản không mua thanh bảo kiếm này thì khả năng lúc sau sẽ gặp thổ phỉ đó.”

Trương lão gia: “……”

Không phải khả năng mà là chắc chắn.

Lời này quá mức mặt dày mày dạn lại đúng lý hợp tình.



Ông ta chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ thế này.



Cuối cùng Trương lão gia tức quá không nhịn được mắng: “Không bằng chúng ta ngửa bài đi, ngươi biết ta là ai và ta cũng biết ngươi là ai.



Ta muốn hỏi lão phu đến tột cùng đã đắc tội ngươi lúc nào? Một tháng ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào mà cản đường ta —— dù là kéo lông dê cũng không thể làm thế này được! Lão phu cũng có giao tình với tri phủ đại nhân đó, ngươi làm thế này không sợ Phạm đại nhân trách tội sao?”


Lý Vụ không trả lời mà chỉ cười nhạo, tay thưởng thức chuôi đao kia.

“…… Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ lão phu nói rất buồn cười sao?” Trương lão gia trầm mặt, “Lão phu biết sau lưng ngươi là ai cho nên mới nhân nhượng.



Nhưng ngươi ép quá chẳng lẽ là muốn cùng lão phu tới trước mặt Phạm đại nhân giằng co hả?!”

Lý Vụ vẫn không nói chuyện, hắn không chút để ý mà hếch cằm ý bảo Lý Thước ở bên cạnh mở miệng.

Lý Thước nói: “Trương lão bản, ông luôn mồm kéo tri phủ Tương Châu vào đây, chẳng lẽ ông cho rằng việc này là do Phạm đại nhân bày mưu đặt kế cho chúng ta làm sao?”

Trương lão gia chấn động, lúc này mới hiểu vì sao Lý Vụ lại mang theo thần sắc châm chọc kia.



Lúc này khí thế của ông ta lập tức yếu đi, chỉ cố gắng trấn định: “…… Tự nhiên không phải.



Phạm đại nhân là quan, các ngươi là……” Ông ta nuốt xuống một chữ cướp và nói, “…… Thương nhân.”

“Ý lão phu là…… Các ngươi làm buôn bán trên địa bàn Tương Châu thì cũng phải thông báo với Phạm đại nhân, không thể tùy ý làm bậy.”

“Lời này của Trương lão bản quả là mâu thuẫn, nếu ông có quan phủ phù hộ thì nên đi đường lớn thông suốt, sao lại tránh đường núi hẻo lánh này làm gì?” Lý Vụ hỏi.

Trương lão gia suýt nữa thì tức đến ngã ngửa!


Nếu không phải thằng nhãi Lý Vụ này lần lượt tìm cờ khấu trừ hàng hóa của ông ta trên đường cái quan mà ông ta lại chẳng có cách nào thì ông ta còn phải trèo đèo lội suối đi đường nhỏ chắc?

Ngay cả đường nhỏ cũng không tránh được tên Lý lột da khốn kiếp này!

“Thanh tuyệt thế bảo kiếm này lão phu có thể mua.” Trương lão gia cố nén giận nói, “Nhưng hôm nay ngươi cần phải giải thích nghi vấn của ta.





Vì sao thương lộ của lão phu tháng này lại không thông thuận như thế?”

“Trương lão bản quả nhiên sảng khoái!” Lý Vụ nói, “Các ngươi còn không mau đưa thanh tuyệt thế bảo kiếm này cho Trương lão bản đi?”

Một tên thủ hạ đón lấy trường kiếm kia sau đó đi về phía đoàn xe.



Mọi người trong đoàn xe không hẹn mà cùng khẩn trương.

Đối phương đi đến trước mặt Trương lão gia sau đó đưa trường kiếm ra.

“Ngươi còn chưa nói thanh kiếm này giá bao nhiêu bạc?” Trương lão gia nhìn Lý Vụ hỏi.

“Không cần bạc, vật báu vô giá tự nhiên không thể dùng bạc để đổi.” Lý Vụ nói, “Vị lão gia này vừa thấy chính là người có duyên với ta.



Chỉ cần ông để lại một xe hàng thì thanh bảo kiếm tuyệt thế này sẽ là của ông.”

Một xe hàng ư? Mọi người trong đoàn xe hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ là cửa hàng lương thực, trong thời kỳ giáp hạt mùa màng lại thất bát thế này thì mỗi một hạt gạo đều là bạc.

Chẳng lẽ Trương lão gia không rõ đạo lý này sao? Nhưng thế không bằng người ta nên ông ta cố nén cơn tức hộc máu xuống, nhận lấy thanh kiếm còn không bằng đồng nát sắt vụn kia.

“…… Cho bọn hắn!”

Chủ tử đã lên tiếng thì hạ nhân đương nhiên làm theo.



Quản sự và mấy người thì thầm sau đó đẩy một xe trong đống hàng ra ngoài.

“Hiện tại ngươi có thể nói cho ta nguyên nhân vì sao thương lộ của lão phu gần đây không thuận không?” Trương lão gia xanh mặt hỏi.

Lý Vụ phái người kiểm tra đồ trên xe kia sau đó cà lơ phất phơ nói: “Trương lão bản đúng là nhanh nhẹn, ta cũng không giấu diếm gì.



Ngươi muốn biết nguyên nhân thì về nhà tra xem Tứ cô nương nhà ngươi có đắc tội người nào không nên đắc tội không.



Chúng ta đi ——”

Lý Vụ ra lệnh một tiếng thế là gần 30 người theo hắn đi vào trong rừng, những người đi cuối dùng cung nỏ, vừa lui vừa nhắm vào đoàn xe đề phòng nhất cử nhất động.

Sau khi đám Lý Vụ biến mất trong rừng Trương lão gia mới rút trường kiếm ra.

“Cái này……” Quản sự nhìn thân kiếm đỏ tươi thì thất sắc.

“Bán thanh kiếm mới vừa giết người cho ta chẳng phải chính là lời cảnh cáo cuối cùng sao……”

Trương lão gia nhét kiếm vào vỏ, sắc mặt xanh trắng.

“Người đâu!”

“Có tiểu nhân.”

“Giục khoái mã trở về thành nhốt nghiệt nữ kia lại! Lão phu muốn đích thân thẩm vấn xem đến tột cùng nó đã làm cái gì!”