Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 41: Chương 41




Thẩm Châu Hi đặt mông ngồi trên mặt đất, nàng không rảnh lo mặt đất bẩn cùng đám đá vụn nữa.

“Ta không đi được, ta không đi nữa, ta muốn chết!” Thẩm Châu Hi khóc lóc nói.

Lòng bàn chân truyền đến từng cơn đau, đá trên núi cộm chân, nàng cũng đã sớm tới cực hạn.



Nếu không phải quay đầu xuống còn khổ hơn lên thì nàng đã không chút do dự dẹp đường xuống núi.

Con đường đáng giận này sao lại dài thế, núi này sao cao thế, mà tên Lý Vụ khốn kiếp này lại còn lừa nàng!

Thẩm Châu Hi đau chân, lòng cũng đau, nàng tủi thân dùng ánh mắt lặng lẽ chất vấn Lý Vụ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lý Vụ đi tới trước mặt nàng mà ngồi xổm xuống, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngươi đã vất vả leo lên tới đỉnh thì sao lại chết được? Lúc này mà chết không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Không đáng tiếc!” Thẩm Châu Hi giận dỗi trả lời.

“Trên sườn núi người nhiều nên không có đồ gì để hái.



Sâu trong rừng lại nguy hiểm, có khả năng gặp phải gấu.



Đỉnh núi lại khác, có gió, người ít nên nhiều đồ hơn.



Ngươi có khát không? Ta biết một chỗ có quả dại cực ngọt, để ta mang ngươi đi.”

“Ta không đi, ta đau chân, một bước ta cũng đi không được.” Thẩm Châu Hi nức nở nói: “Ta…… A —— ngươi làm cái gì!”

Lý Vụ nắm lấy chân phải của nàng sau đó chưa đợi nàng kịp phản ứng hắn đã cởi giày thêu của nàng ra.



Thẩm Châu Hi kinh hoảng thất sắc, nàng sợ tới mức dùng sức rụt chân lại nhưng Lý Vụ nắm rất chặt.



Nàng gấp đến độ dùng chân trái đá lên tay hắn, ai ngờ chân trái cũng bị hắn túm luôn.

“Không phải chân ngươi đau hả? Để ta xem thế nào.” Lý Vụ nói xong thì tự nhiên mà lột tất của nàng ra.

“Ngươi, ngươi —— đồ lưu manh! Đồ háo sắc! Đồ siêu lừa đảo!” Mặt Thẩm Châu Hi đỏ bừng, nàng tức giận mắng to.

“Mắng đi, mắng to một chút.



Mấy lời đó của ngươi đến đứa nhỏ 6 tuổi ở Ngư Đầu trấn cũng không thèm sợ.



Về sau có cơ hội để Phàn Tam Nương dạy ngươi mắng người.” Lý Vụ không để bụng nói.

Thẩm Châu Hi nói hết những lời mắng chửi nàng biết một lượt nhưng Lý Vụ vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn chân nàng.



Ánh mắt hắn như con sói đuôi to đói một ngày nhìn thấy miếng thịt tươi ngon.

Thế là nàng cũng không nhịn được nhìn chân mình một cái.

Nàng đã bao giờ leo núi lâu như vậy đâu? Ngón cái và ngón út đều đỏ lên, cực kỳ bắt mắt trên tổng thể bàn chân trắng nõn, nhìn cực kỳ đáng thương.



“Còn tốt.” Lý Vụ nói.

“Tốt chỗ nào!” Thẩm Châu Hi tức giận đến độ lại đá hắn một chút.

Chân nàng vẫn nằm trong tay Lý Vụ vì thế nàng chỉ có thể đạp một cái nhẹ như bông lên ngực hắn, không giống tức giận mà giống làm nũng.

“Còn may chưa bị nổi bọt nước.” Lý Vụ vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhàng xoa chân cho nàng: “Xoa xoa một lát thì tốt rồi.”

Tên rắm thối này coi như còn có chút lương tâm.



Thẩm Châu Hi vừa thút tha thút thít vừa không tình nguyện mà nghĩ.

Bàn tay Lý Vụ còn to hơn chân nàng, một tay là đủ bao hết cả bàn chân kia.



Lúc này được mát xa nên nàng quả nhiên thấy thoải mái hơn.



Lúc ở trong cung nàng cũng được cung nữ mát xa cho vì thế lúc đầu nàng còn không cảm thấy có gì không đúng, sau đó không hiểu sao lực chú ý của nàng lại phóng đến màu da của Lý Vụ.



Màu da hắn là màu tiểu mạch do phơi nắng, còn nàng lại có làn do trắng nõn do ở trong cung không đi đâu.



Hai màu sắc đối lập dán ở bên nhau khiến ý thức về việc nàng đang được một nam nhân xoa chân cho lập tức mãnh liệt hơn.

Lý Vụ ngẩng đầu nhìn gương mặt nóng lên của nàng.



Í, là ảo giác à? Sao ánh mắt hắn ôn nhu thế.

“Còn đau không?”

Không khí bỗng ái muội khiến Thẩm Châu Hi như đứng đống lửa như ngồi đống than.



Nàng không được tự nhiên mà tránh tầm mắt của hắn sau đó nhỏ giọng nói: “Không……”

Nàng còn chưa nói dứt lời thì bỗng nhiên kêu thảm thiết: “Lý Vụ! Lý Vụ! Đồ lừa đảo, Lý khốn kiếp, ngươi —— a!”

Thẩm Châu Hi vừa ngứa vừa đau mà kêu thảm thiết liên tục, hận không thể lăn lộn trên mặt đất.



Lý Vụ túm lấy bàn chân của nàng, bàn tay phải của hắn nắm thành quyền dán lên lòng bàn chân của nàng, không ngừng dùng xương bàn tay ấn lên các huyệt đạo.

Đối với tiếng kêu thảm thiết của nàng Lý Vụ không hề dao động mà chỉ lãnh khốc nói: “Phải thông những chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn, hiện tại đau một chút nhưng lát nữa ngươi sẽ thấy thoải mái —— mà ngươi bé miệng thôi, người khác nghe thấy còn tưởng ta trộm mang heo lên núi để mổ.”


Thẩm Châu Hi vẫn nước mắt lưng tròng, nàng khó chịu, sống không bằng chết.



Sau một chén trà nhỏ cuối cùng Lý Vụ cũng buông chân nàng ra.

“Thế nào? Có phải thấy thoải mái hơn nhiều không?” Lý Vụ hỏi.

Thẩm Châu Hi không nói gì, chỉ rơi lệ không ngừng.

Phụ hoàng, mẫu phi, vì sao các người lại ném một mình hài nhi ở nhân gian này chịu tội chứ?

Lý Vụ đi tất, mặc giày vào cho nàng sau đó ngồi xổm xuống trước mặt duỗi tay lau nước mắt cho nàng.

“Bỏ bàn tay vừa mới sờ chân thối của ngươi ra!” Thẩm Châu Hi sợ tới mức giật mình, sau đó vội né tránh tay hắn.



“Tay ta thối là vì sờ chân thối của ngươi đó.” Lý Vụ tức giận nói, hai tay chống nạnh sau đó dùng tay áo thô lỗ lau mặt cho nàng: “Sao đến chân mình ngươi cũng chán ghét thế hả?”

Lúc mặt Thẩm Châu Hi sắp bị hắn xoa nát rồi hắn mới thả ra.

“Đứng lên xem có phải khá hơn nhiều không.”

Lý Vụ vươn tay ra nhưng Thẩm Châu Hi vẫn ghi hận hắn lúc trước ấn chân nàng rõ đau thế là nàng tự chống mặt đất và đứng lên.

Bàn chân rơi trên mặt đất lúc này quả thực tốt hơn lúc trước nhiều.



Thẩm Châu Hi cảm thấy thực thần kỳ nhưng miệng lại cố tình không nói gì.



Nàng lặng thinh vỗ bụi đất trên quần áo.



“Còn tức giận không?” Lý Vụ hỏi.

Thẩm Châu Hi không đáp lời, cũng không nhìn hắn mà chỉ cẩn thận tìm xem trên quần áo mình còn vết bẩn hay không.

“Ta thừa nhận ta không nên dối gạt ngươi tới đây.



Nhưng ngươi xem, không phải ngươi cũng lên tới nơi rồi à?” Lý Vụ nói: “Ta không lừa ngươi thì sao ngươi bò lên được chỗ này, lại làm sao có trái cây ngọt và mật hoa ngon lành mà ăn hả?”

“Ta còn chưa ăn được cái gì đâu!” Thẩm Châu Hi tức giận vèo một cái đáp trả.

“Được, được —— lão tử lập tức đi tìm cho ngươi, đừng xụ mặt nữa.”

Thẩm Châu Hi khẽ hừ một cái.

Lý Vụ nhấc chân đi vào trong rừng cây rậm rạp, vừa đi vừa quay đầu dặn: “Mau theo sát, cẩn thận lạc thì ngươi chờ mà gặp gấu.”

“Ta mới không sợ.”

Ngoài miệng Thẩm Châu Hi cứng rắn nhưng bước chân lại không nhịn được nhanh hơn.

“Đúng rồi, ngươi làm gì mà sợ.




Nếu gặp gấu ngươi cứ gào lên như vừa rồi ấy, gấu cũng bị ngươi dọa chạy mất dép.” Lý Vụ nói.

Hắn đang đánh rắm, hắn đang đánh rắm.



Thẩm Châu Hi yên lặng tự thôi miên bản thân, không thèm so đo với hắn.

Trong rừng cỏ dại trải rộng, ngay cả trên tảng đá cũng có rêu xanh thật dày.



Thẩm Châu Hi đi bên trên nhẹ nhàng hơn con đường núi trụi lủi lúc trước nhiều.



Nàng cực kỳ tò mò với cảnh tượng lần đầu nhìn thấy, những vất vả khi leo núi đều bị nàng ném ra sau đầu.





Lúc này nàng chỉ lo nhìn đông nhìn tây không ngừng.

Lý Vụ thường giới thiệu cho nàng về đống cây cỏ, dây leo và nấm dại rồi dặn nàng cái nào ăn được, cái nào độc.



Dù hắn không giới thiệu thì lúc nàng thấy cái gì đó cũng sẽ hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Vụ đi về phía nàng chỉ rồi bẻ một nhánh cây từ trong bụi cây rậm rạp.



Thứ kia giống măng, có từng đốt màu đỏ vằn.

“Đây là hoa trúc hoa, có thể ăn sống, vị chua ngọt, ngươi nếm thử xem.” Lý Vụ đưa cho nàng mảnh hoa trúc hoa hắn đang cầm.

Thẩm Châu Hi cẩn thận lắc lắc đầu không dám cắn.



Lý Vụ lại không thèm để ý mà tiện tay bỏ vào miệng mình cắn răng rắc một tiếng.

“Hoa trúc hoa có thể nấu ăn cũng có thể làm thuốc.



Sau khi hái về phần non để xào, phần rễ thì nấu trà lạnh giúp thanh nhiệt.” Lý Vụ nhai hai ba miếng đã ăn xong phần non của cây hoa trúc hoa sau đó ném phần già qua một bên.



Hắn ngồi xổm xuống bẻ hoa trúc hoa, miệng nói: “Tay nghề làm trà lạnh của Chu tẩu không tồi, mang về để tẩu ấy làm cho mà uống.”

Thẩm Châu Hi cũng ngồi xổm xuống học theo hắn mà thử bẻ một cây hoa trúc hoa.

“Chúng ta không mang rổ thì có thể hái bao nhiêu.”


“Có người mang giỏ cho chúng ta rồi.”

“Ai mang giỏ cho chúng ta vậy?” Thẩm Châu Hi sửng sốt.

Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền đến từ con đường núi bọn họ vừa đi lúc nãy.



Lý Vụ không hề ngẩng đầu lên đã nói: “Tới rồi đó.”

Lý Côn và Lý Thước theo con đường mòn đi tới.



Lý Thước thấy Thẩm Châu Hi ngẩng đầu nhìn thì lập tức tươi cười vung tay vẫy vẫy và gọi: “Tẩu tẩu! Đại ca!”

Trên lưng Lý Côn là một cái giỏ to bằng trúc, một bước của hắn bằng ba bước của nàng thế nên chỉ loáng cái đã đi tới trước mặt hai người.



Hắn buông giỏ, hai mắt sáng lên mà nhìn hoa trúc hoa.

“Cây trúc, xào thịt.



Hái nhiều chút, hái nhiều vào.”

Lý Thước cũng đi tới trước mặt Lý Vụ ngồi xổm xuống giúp bẻ hoa trúc hoa.

Thẩm Châu Hi thì bẻ một lúc đã mất hứng thú nên đứng dậy nhìn quanh bốn phía.




Lý Vụ phát hiện nàng rời đi thì ngẩng đầu dặn: “Đừng đi xa.”

“Ta chỉ xem loanh quanh.” Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã thấy một bụi cây nở hoa màu tím lông xù.



Nàng thấy tò mò nhìn một lúc mới quay đầu gọi Lý Vụ: “Lý Vụ, đây là cây gì thế?”



Lý Vụ buông hoa trúc hoa trong tay ra rồi đi về phía nàng.



Còn chưa đi đến trước mặt nàng hắn đã nhận ra cái cây kia.

“Bội lan.” Hắn nói: “Ngươi có thể hái một chút mang về phơi khô bỏ vào gối đầu hoặc làm túi thơm mang theo bên người.”

Nghe nói có thể làm thành gối thơm thế là ánh mắt nàng sáng lên.

“Phải hái thế nào? Ngắt chỗ nào thì được?”

Lý Vụ dứt khoát ngồi xổm xuống tự tay hái một cành hoa làm mẫu.



Thẩm Châu Hi hiểu rồi thì cũng ngồi xuống hái.

Hái bội lan dễ hơn hái hoa trúc hoa, chỉ một lát hai người đã hái được rất nhiều hoa.

Lý Vụ dừng động tác, nhìn Thẩm Châu Hi đang ở trong tư thế muốn nhổ sạch đống bội lan thế nên hắn nói: “Cái này đủ cho ngươi làm một cái gối đầu và mấy cái túi thơm rồi đó.”

“Ta còn muốn đưa cho người khác chứ.” Thẩm Châu Hi hái đến hăng say, không cả ngẩng đầu lên.

“Đưa ai?”

Thẩm Châu Hi buông bội lan, bẻ đầu ngón tay tính toán: “Ta muốn làm một cái gối bội lan đưa cho Chu tẩu tử, lại làm mấy cái túi thơm để lần sau tụ hội sẽ đưa cho Tang Nương, Tùy Nhụy, Cửu Nương……”

Lý Vụ âm dương quái khí hỏi: “Có phải ngươi tính thiếu ai đó không?”

“Có sao?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cũng nên tặng cho cả Chu đại nương sao? Nhưng nữ hồng của ta không tốt lắm, chỉ có thể nhờ Chu tẩu tử.



Nếu làm nhiều quá thì ta ngượng không dám nhờ……”

“Lão tử là người chết sao?”

“Đương nhiên không phải.” Thẩm Châu Hi giật mình nói.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lý Vụ yên lặng không nói gì, ánh mắt u oán.



Lúc này đột nhiên đầu óc Thẩm Châu Hi sáng lên, nàng rốt cuộc cũng hiểu ý hắn.

“Nếu ngươi muốn……” Thẩm Châu Hi khó xử nói: “Đến lúc đó ta cũng sẽ làm một cái cho ngươi.”

“Muốn cái gì? Túi thơm Chu tẩu tử làm hả?” Lý Vụ kéo một nhánh bội len xuống rồi xẵng giọng: “Không thèm!”

Hắn đột nhiên cáu cái gì vậy? Thẩm Châu Hi không hiểu ra sao cả, nàng nhìn hắn nhưng Lý Vụ lại tức tối đứng dậy đi về phía đám Lý Thước ở cách đó không xa.

Không thể hiểu được!

Thẩm Châu Hi quyết tâm không để ý tới tên rắm thối này mà tập trung vào việc hái bội lan.



Chỉ một lát bụi cây trước mặt nàng đã trụi lủi, Thẩm Châu Hi nhìn quanh lại phát hiện một bụi bội lan ở chỗ sườn núi gần đó.

Nàng xách váy, cẩn thận bước xuống sườn núi.

“Ai nha!”

Không biết nàng giẫm phải cái gì đó mềm oặt thế là cả người lảo đảo, cứ thế ngã oạch xuống.

“Thẩm Châu Hi!” Giọng Lý Vụ vang lên từ phía sau.

Thẩm Châu Hi nhe răng trợn mắt xoa mông, may triền núi này không cao nên nàng ngã cũng không quá nghiêm trọng.



Chỉ đáng thương cho cái mông của nàng cứ thế an tọa trên đống đất đá lổn nhổn.

“Ta không……”

Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã hét lên: Trước mặt nàng, dưới triền núi là một thi thể nam tử vết máu loang lổ, cổ tay áo lộ ra một đoạn cổ tay không biết bị con gì gặm chỉ còn xương trắng.