Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 266: Chương 266




Ngày thứ hai Thẩm Châu Hi lại mang theo Lý Côn tới phòng của tộc trưởng.



Đối mặt với việc nàng liên tiếp xuất hiện người của Nhung tộc cũng không lạ mà chỉ liếc nàng một cái rồi sẽ quay đầu làm việc của chính mình.

Lý Côn cũng đã ra vào phòng của tộc trưởng nhiều lần nên quen thuộc như nhà mình.



Không ai đón tiếp hắn cũng tự nhiên đi tới giá gỗ ở góc tường cầm lấy một vại mật ong sau đó hỏi cũng không hỏi đã vói tay vào đào mật ong ăn.

“Điêu Nhi……” Không hỏi đã lấy là trộm, Thẩm Châu Hi thấy thế thì nhịn không được nói.

“…… Hở?” Lý Côn ngước cái cằm dính mật ong sáng lấp lánh lên, không chút hoang mang chỉ nữ tộc trưởng đang ngồi trên giường đá và nói: “Đều có thể ăn, tự nhiên ăn…… bà ta nói.”

Nữ tộc trưởng quả thực cũng không có bất kỳ dị nghị nào với hành vi của hắn, coi như ngầm đồng ý.

“Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Đông Mĩ Tễ hồ nghi nhìn Thẩm Châu Hi tới sớm hơn so với dự đoán.

“Nghĩ kỹ rồi.” Thẩm Châu Hi nói, “Tuy chúng ta luyến tiếc để hắn lại đây nhưng nếu từ bỏ cơ hội lần này và tiếp tục để hắn ở bên cạnh chúng ta ngây ngốc cả đời…… cũng là ích kỷ.



Chúng ta có thể để hắn lại nhưng tiền đề là các ngươi phải chữa được chứng bệnh ngốc của hắn.”

Đông Mĩ Tễ truyền đạt lại những gì hắn hiểu cho mẹ hắn.



Nữ tộc trưởng đang ngồi xếp bằng trên giường đá, chân phải đầy cơ bắp khỏe mạnh co lại, tay cầm đao đá lo mài giũa một mảnh ngà voi nhỏ, thái độ hoàn toàn không để ý tới khách ở đối diện.

Nghe thấy lời Đông Mĩ Tễ nói thế là rốt cuộc bà ta cũng ngước đôi mắt như giếng cổ kia lên nhìn bọn họ.

“Bội Lư Ni.” Bà ta vừa gọi vừa hạ chân xuống và đứng dậy đi về phía Thẩm Châu Hi.

“Đi với ta.” Đông Mĩ Tễ vội vàng nói sau đó đuổi theo mẹ hắn.

Thẩm Châu Hi kéo Lý Côn lúc này đang ăn mật ong đến mê mẩn rồi nỗ lực đuổi theo nữ tộc trưởng.

Cả đám đi ra khỏi phòng, dưới sự dẫn đường của nữ tộc trưởng họ đi qua con đường chưa từng đi qua ở phía sau phòng bà ta.



Một đường này bọn họ thấy nhà gỗ ngày càng thưa thớt, mãi tới cuối chỉ còn đá núi với hình thù kỳ quái rơi ngang dọc trên mặt đát.



Vô số cọc gỗ được cắm nghiêng.





Trên đó có vết máu khô, cắm từng chiếc đầu lâu đã ố vàng.



Dưới con mắt nhìn chăm chú của vô số hốc mắt trống trơn Thẩm Châu Hi nỗ lực giả vờ trấn định nhưng sau lưng đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

Lý Côn thì ngược lại, đám đầu lâu kia với hắn chỉ giống đầu heo và đầu trâu bán ngoài chợ, chẳng những hắn có thể ngó lơ chúng mà còn có thể giơ bình mật ong lên ăn uống như không có gì.



Tố chất tâm lý này Thẩm Châu Hi có luyện 100 năm cũng không làm được.

Con đường gian nan cuối cùng cũng kết thúc khi bọn họ gặp một vách đá bóng loáng rộng mở.



Một bên vách đá là rừng rậm, đỉnh núi nhọn hoắt chỉ thẳng lên không trung.



Còn một mặt của nó lại trụi lủi không một ngọn cỏ, giống miếng đậu phụ bị dao thái.



Một cửa động đen nhánh đột ngột hiện ra trên vách đá cách mặt đất một khoảng kha khá.

Khói bụi màu xám quen thuộc phun ra từ cửa động, Thẩm Châu Hi khiếp sợ phát hiện bộ dạng và hình thái của đám sương kia giống hệt chướng khí chiếm cứ Thôn Thiên Động!

Nữ tộc trưởng dừng lại khi còn cách vách đá một khoảng sau đó bà ta đặt ngón trỏ và ngón cái trong miệng và huýt sáo một cái.



Sau một lúc lâu khói bụi dần tan đi dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Châu Hi.



Một cái thang tre được ném từ cửa động xuống.

Nữ tộc trưởng là người đầu tiên bám vào thang và nhanh nhẹn trèo lên.



Tiếp theo là Đông Mĩ Tễ, cuối cùng còn lại Thẩm Châu Hi và Lý Côn.



Nàng đang khó xử nhìn cái thang không đáng tin cậy kia thì Lý Côn đã khom lưng vác nàng lên vai trong tiếng thét hãi hùng của nàng.

“Ôm chặt mật ong, ngươi, ngồi vững.” Hắn nhét bình mật ong vào lòng nàng và ung dung nói.

Thẩm Châu Hi theo bản năng làm theo, tay ôm chặt lấy cổ áo hắn.

“Nếu không để ta tự……”



Không đợi Thẩm Châu Hi nói xong Lý Côn đã túm lấy thang kia và nhanh chóng trèo lên.



Thẩm Châu Hi không dám nói nữa để tránh cho hắn phân tâm, nhưng sợ hãi khiến nàng túm lấy áo hắn thật chặt.

Cũng may Lý Côn chỉ bò một lúc đã xong đoạn đường, sau khi hắn bò lên cửa động thì ngồi xổm trên mặt đất cho Thẩm Châu Hi bò xuống.



Nữ tộc trưởng đã đi vào một cửa động trên vách đá, chỉ còn Đông Mĩ Tễ ở cửa đợi.

Thẩm Châu Hi nghe thấy trong không khí loáng thoáng có mùi thuốc vì thế nàng đoán đây là thuốc giải chướng khí để người đi vào có thể thuận lợi vượt qua.

Dưới sự dẫn đường của Đông Mĩ Tễ hai người đi vào cửa động tối tăm.



Trong sơn động này nhiều lối rẽ, không khí ướt át âm trầm lại còn có tiếng vang sột soạt không biết từ đâu truyền tới khiến Thẩm Châu Hi sởn tóc gáy, cơ bắp cả người không nhịn được căng lên.

Rốt cuộc bọn họ cũng thấy nữ tộc trưởng đứng lặng bên cạnh cửa một hang đá, bên cạnh là một bà lão tóc bạc, chân trần.



Bà ta không mặc áo, trên cổ đeo đầy chế phẩm từ ngà voi.



Nhìn thấy bà ta Đông Mĩ Tễ lập tức cung kính nói khẽ với Thẩm Châu Hi: “Vu y, chúng ta, có thể trị bệnh.”

Bà lão nhìn thấy Lý Côn thì run rẩy đi về phía hắn, trang sức trên người cũng theo đó vang lên leng keng vọng khắp sơn động.

Bà ta vươn bàn tay nhăn bèo nhèo ở trước mặt Lý Côn.



Lúc này Thẩm Châu Hi mới hoàn hồn và vội vàng kéo Lý Côn cúi người để cái tay như chân gà của bà ta có thể sờ tới đầu hắn.

Bà lão vừa thấp giọng ngâm xướng cái gì đó nàng không hiểu vừa sờ toàn bộ đầu Lý Côn.



Thẩm Châu Hi nín thở nhìn chằm chằm hành động của bà ta, thở cũng không dám thở mạnh.

Sau một lúc lâu bà lão ngừng tay không sờ khắp đầu Lý Côn nữa mà chăm chú sờ một chỗ, miệng niệm cái gì đó.

Đông Mĩ Tễ giải thích: “Vu y nói tà linh từ nơi này đi vào.”

Lý Côn không thoải mái mà nghiêng nghiêng đầu muốn thoát khỏi tay bà lão kia.





Hắn không vui lẩm bẩm: “Sao cứ sờ ta…… Đại ca nói…… nam nhân không thể tùy tiện để người ta sờ đâu……”

Thẩm Châu Hi chỉ quan tâm một vấn đề: “Vu y có thể trị sao?”

Đông Mĩ Tễ nói hai ba câu với bà lão kia sau đó quay đầu tự tin gật đầu nói với nàng: “Vu y nói, đuổi tà huyết, có thể trị.”

“Trị thế nào?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Có nguy hiểm không?”

Đông Mĩ Tễ không giải thích được nguyên do mà chỉ lặp lại một câu “Hút tà huyết ra thì tốt rồi”.



Thẩm Châu Hi không có biện pháp nào khác nên chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa, đồng thời tin vu y một lần.

Dưới yêu cầu của vu y nàng để Lý Côn nằm lên giường đá còn bà ta thì đi ra ngoài một lát.



Lúc trở về bà ta cầm theo một con nhuyễn trùng to mọng ướt át.



(Hãy đọc thử truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Con sâu kia cực kỳ quái lạ, trước giờ Thẩm Châu Hi chưa từng thấy con sâu này bao giờ, đầu nó chính là một cái miệng rộng hình tròn.



Chỉ thấy cái miệng kia không ngừng khép mở nuốt thảo dược ở bên cạnh vào trong thân thể.

Trước kia Thẩm Châu Hi sờ phải đuôi chuột thì vừa khóc vừa nôn cả đêm, nhưng hiện tại nàng đã có thể cố nén ghê tởm đứng ở đây nhíu mày không né tránh.

Bà lão đi tới trước giường đá, ánh mắt vẩn đục nhìn một lượt Thẩm Châu Hi và Lý Côn sau đó dùng giọng khàn khàn nói cái gì đó.

“Vu y nói, hút tà huyết ra.” Đông Mĩ Tễ giải thích.

“Có thể có nguy hiểm không?” Thẩm Châu Hi nhìn con nhuyễn trùng đáng sợ kia thì trong lòng càng thêm thấp thỏm.

“Sẽ không, yên tâm.” Đông Mĩ Tễ cực kỳ tự tin.

Bà lão dùng một tay lột tóc Lý Côn ra để lộ vết sẹo dữ tợn mà vừa rồi bà ta mới sờ sờ sau đó đặt con nhuyễn trùng lên đó.



Ai biết Lý Côn bỗng nhiên giãy giụa, hắn cầm lấy tay bà lão khiến con nhuyễn trùng rơi xuống đất sau đó hắn ngồi dậy, cả giận quát: “Làm gì vậy, ngươi ấy?!”

“Điêu Nhi, đệ đừng nhúc nhích, đây là đại phu chữa bệnh cho đệ……” Thẩm Châu Hi vội vàng đặt tay lên vai hắn trấn an.

“Ta đâu có bị bệnh!” Lý Côn thở phì phì nói, “Bà ta lấy sâu cắn ta!”

“Con sâu kia có thể trị……” Thẩm Châu Hi dừng một chút mới nói, “Có thể khiến đệ trở nên thông minh.



Chẳng lẽ Điêu Nhi không muốn biến thành người thông minh như đại ca sao?”


Lý Côn nghe thấy lời này thì biểu tình hơi buông lỏng nhưng hắn vẫn hồ nghi hỏi: “Cắn một cái là có thể thông minh giống đại ca sao?”

“Có thể.” Thẩm Châu Hi ôn nhu dỗ hắn, “Điêu Nhi có muốn thử không?”

“…… Thông minh nhiều không?” Lý Côn bắt đầu có chút thay đổi.



“Đệ sẽ thông minh như bản thân đệ trước đây.”

“Lúc trước? Ta? Thông minh?” Lý Côn lộ vẻ mặt nghi hoặc.

“Điêu Nhi lúc trước còn thông minh hơn đại ca ấy.” Thẩm Châu Hi hồi tưởng lại những lời Lý Vụ ngẫu nhiên nói ra với nàng và bắt đầu vẽ ra một Lý Côn hoàn toàn khác với bây giờ, “Đệ chẳng những khỏe phi thường mà còn biết bày mưu, tính cách trầm ổn, không hoảng loạn.



Người khác đối tốt với đệ thì đệ vĩnh viễn ghi trong lòng, nếu đối xử không tốt thì đệ cũng chỉ cười cho qua.



Đệ là người khoan dung, thiện lương, dũng cảm, gặp chuyện luôn đứng ra bảo vệ những người nhỏ yếu hơn mình……”

Thẩm Châu Hi nói tới đây thì mắt đã ngấn lệ nhưng vẫn cố nén xúc động nói: “Đệ còn có lý tưởng lớn…… Đệ muốn thi Võ Trạng Nguyên.



Mà ta tin với năng lực này thì đệ nhất định sẽ được như ý nguyện.



Chờ đệ thi đậu Võ Trạng Nguyên rồi có thể làm đại tướng quân sau đó áo gấm về làng cưới Tiểu Nhụy……”

Không biết vì sao Lý Côn lại bắt đầu kích động, hắn vung tay, gần như căm tức phẫn nộ nhìn Thẩm Châu Hi và hét lớn: “Ta không!”

“Điêu Nhi……” Thẩm Châu Hi sửng sốt và bị bộ dạng xưa nay chưa từng có của hắn dọa sợ.

“Ta không! Ta không!” Lý Côn gào thét và nhảy xuống giường đá, đẩy bà lão đang muốn nhặt con nhuyễn trùng kia lên sau đó hung hăng đạp lên con sâu to mọng kia trước khi mọi người kịp hoàn hồn.

Chất lỏng màu đỏ tươi lẫn xanh sền sệt văng khắp nơi, bà lão kia thét một tiếng thảm thiết và bổ nhào vào bãi thịt nhão rên rỉ không ngừng.



Nữ tộc trưởng nhíu mày nhìn Lý Côn, Đông Mĩ Tễ cũng giật mình nhìn Lý Côn cả người run rẩy đứng đó.



Hắn trừng mắt nhìn Thẩm Châu Hi đang ngây người với biểu tình phẫn nộ và thương tâm.

“Điêu Nhi……” Thẩm Châu Hi mờ mịt và bất an, không biết mình đã nói sai cái gì.

Nàng thử đi một bước về phía Lý Côn nhưng hắn cũng lập tức lui về phía sau một bước.

“Ta không!” Hắn hét lớn một tiếng và xoay người chạy ra khỏi thạch thất không quay đầu lại.

“Điêu Nhi!” Thẩm Châu Hi gọi to và đuổi theo, nhưng qua mấy chỗ ngoặt là bóng dáng chạy như điên trước mặt đã biến mất.

Chưa tới một lúc Đông Mĩ Tễ cũng đuổi theo giữ chặt lấy Thẩm Châu Hi và nói: “Cẩn thận, lạc đường, có độc vật, sẽ chết!”

“Vậy Lý Côn thì sao?!” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Ta tìm!” Đông Mĩ Tễ nói luôn, “Ta tìm, ngươi không lo lắng!”

“Chúng ta cùng nhau tìm!” Thẩm Châu Hi lập tức nói.

Đông Mĩ Tễ thấy nàng kiên quyết thì chỉ đành đồng ý.