Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 238: Chương 238




Giống như một tiếng sét vang lên giữa trời quang khiến thần trí người ta vỡ nát.



Thẩm Châu Hi đờ người không nhúc nhích, miệng như dính vào nhau không sao phát ra tiếng động gì.



Chỉ có tầm mắt kinh sợ của nàng là không thể nhúc nhích mà nhìn bóng ma bao phủ nửa đời trước của nàng đang đứng trước mặt.

Bóng ma này từng tan biến trong ngắn ngủi, thái dương chói mắt từng xua đuổi nó.



Nhưng hôm nay bóng ma lại ngóc đầu trở lại và bao phủ lên đỉnh đầu nàng.

Cả người nàng lạnh lẽo, thậm chí cảm giác được sợi dây vô hình đang móc vào tứ chi của mình.

“Hi Nhi……”

Phó Huyền Mạc thấy nàng mãi không mở miệng thì duỗi tay sờ lên đầu vai nàng.



Sợ hãi nảy lên trong lòng Thẩm Châu Hi, nàng theo bản năng không chút nghĩ ngợi né tránh bàn tay phải thon gầy của hắn.



Sau đó nàng cúi đầu, tim đập nhanh như trống, cứ thế chạy về phía Thôn Thiên Động dày đặc chướng khí.

……..

Nhưng nàng còn chưa chạy được vài bước đã bị người ta túm lấy cánh tay kéo về.



Phó Huyền Mạc dùng thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, nhưng chỉ có Thẩm Châu Hi mới biết cái tay kia túm chặt thế nào, sức lớn ra sao.

“…… Điện hạ muốn đi đâu? Ta mang theo ngựa xe và người hầu, bất kể điện hạ muốn đi đâu bọn họ đều có thể góp sức.”

Thẩm Châu Hi cố lấy toàn bộ dũng khí, dùng giọng nói nhỏ bé yếu ớt đáp lại hắn: “Ta muốn đi Thiên Nhận Khanh……”

Phó Huyền Mạc nhìn nàng, trên mặt không lộ vui buồn, qua một lúc hắn mới mở miệng nói: “Được.”

Thẩm Châu Hi mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn hắn.

“Người đâu.”

Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng gọi một tiếng thế là trong rừng lập tức có quân sĩ đông đảo đi ra.



Bọn họ mặc giáp trụ của Đại Yến, tay cầm trường đao hoặc cung tiễn.



Bọn họ là bộ binh, còn trong rừng lúc này vẫn có kỵ binh lẳng lặng đứng đó chờ hiệu lệnh.

Một khắc trước khi bọn họ hiện thân Thẩm Châu Hi chưa từng nghĩ rằng trong rừng này lại giấu nhiều người như thế.



Và nàng hoàn toàn không hay biết gì hết!

Đây là Phó gia quân khiến kẻ địch nghe thấy đã vỡ mật sao?

Lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi khác, đó là nỗi sợ của Việt Quốc công chúa và Tương Châu phu nhân khi đối đầu với kẻ địch.

Yến Hồi phấn chấn đi tới trước mặt Phó Huyền Mạc quỳ một gối nói: “Yến Hồi nghe lệnh.”

“Tuyển tráng đinh trong phạm vi trăm dặm, ba ngày cần phải có đủ, kẻ nào kéo dài thời gian, né tránh…… xử tử giống kẻ trốn lao dịch.”

“Sao ngươi lại muốn tuyển tráng đinh?” Thẩm Châu Hi kinh hoảng hỏi.

“Vì công chúa.” Phó Huyền Mạc nhìn nàng, gằn từng chữ một nói, “Nếu công chúa muốn đi Thiên Nhận Khanh thì thần sẽ vì ngài mở đường, san núi, xây cầu —— ắt sẽ có cách để công chúa được như ý nguyện.”

“Không thể!” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra.



“Vì sao?”

“Những cách ngươi nói quá hao tài tốn của!”

Phó Huyền Mạc trầm mặc nhìn nàng.



Ánh mắt đầy thâm ý của hắn khiến dũng khí của Thẩm Châu Hi lại chui vào vỏ ốc.

Hắn hỏi: “Đây không phải điều công chúa muốn sao?”

Thẩm Châu Hi giống bị người ta đánh trực diện, nghẹn họng ngơ ngẩn không biết nói sao.

“Nếu công chúa không muốn tới Thiên Nhận Khanh nữa thì mời ngài lên xe.



Mưa ướt sẽ khiến ngài cảm lạnh, trên xe có trà nóng, cơm canh, chăn đệm đầy đủ.



Công chúa chỉ cần ngủ vài giấc là đã có thể về nhà.



Bệ hạ nhớ thương công chúa đã lâu, nếu có thể sớm gặp lại ngài thì hẳn bệ hạ sẽ rất vui vẻ.” Phó Huyền Mạc không nhìn Thẩm Châu Hi nữa mà cất giọng lạnh lẽo, “…… Còn không mau mời công chúa lên xe?”



Lúc này Yến Hồi quỳ cả hai chân, trán không hề do dự chạm lên mặt đất lầy lội nói: “Mời công chúa lên xe!”

Tướng sĩ ở bốn phương tám hướng đều quỳ xuống và liên tiếp hô: “Mời công chúa lên xe!”

Giọng nói đầy khí phách của bọn họ âm vang trong rừng núi, giống như sóng biển đánh lên người nàng.

Trong trời đất giống như chỉ còn nàng và Phó Huyền Mạc đứng đối diện.

Sắc mặt nàng tái nhợt, như lục bình trôi nổi trong gió mưa.

Vô số Phó gia quân “mời” nàng lên chiếc xe ngựa xa hoa kia.



Phó Huyền Mạc thì ngồi đối diện nàng, thần sắc đạm nhiên, bình tĩnh cùng nàng nói tới tin tức ở Kiến Châu, kinh đô và vùng lân cận.



Hắn còn an ủi nàng rằng trong biệt cung có ngự trù mang tới từ kinh thành, nàng không cần lo lắng ăn uống không quen.

Dường như nàng vẫn là nàng trong Thúy Vi cung hai năm trước, giống như thời gian này chẳng có gì thay đổi.



Hắn hoàn toàn không nhắc tới việc nàng không trở về cung, vì sao lại tới Thọ Châu này, vì sao lại muốn tới Thiên Nhận Khanh, và vì sao lại búi tóc phụ nhân.

Hắn tự nhiên đến cực điểm, ngược lại càng khiến Thẩm Châu Hi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thấp thỏm lo âu.

Nhất định hắn đã biết hết.

Cái gì hắn cũng biết nhưng vẫn làm bộ không biết gì.

Phó Huyền Mạc hiện tại khiến nàng càng sởn tóc gáy hơn bất kỳ lúc nào trước đây.


Mưa tháng bảy tới nhanh mà đi cũng nhanh, nó cứ thế lặng lẽ rơi nhưng vừa mới thấm ướt mặt ô đã tùy hứng rời đi.



Bầu trời ngoài cửa sổ xe lại trong xanh, hoàng hôn cũng lập lòe ở cuối con đường.

Gần 3000 binh lính Thẩm Châu Hi mang theo như rắn mất đầu khi cả nàng và phó tướng đều nằm trong tay Phó Huyền Mạc.



Cuối cùng bọn họ đành hợp nhất với đội ngũ và cùng quay về Kiến Châu.

“…… Công chúa đang nghĩ cái gì thế?”

Phó Huyền Mạc cất giọng khiến Thẩm Châu Hi đột nhiên thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài.





Nàng đờ người, mắt không nhìn hắn mà chỉ nhỏ giọng nói: “Không có gì……”

Bên cạnh lặng yên một lát.

“Công chúa thay đổi rất nhiều.”

Thẩm Châu Hi gian nan dời ánh mắt về phía hắn.



Nhưng vừa nhìn nàng đã ngẩn người.

Phó Huyền Mạc không còn bộ dạng nghiêm chỉnh như nàng vẫn quen thuộc.



Lúc này hắn tự nhiên không hề phòng bị dựa lên vách xe, con ngươi sâu thẳm không gợn sóng cứ thế nhìn nàng, mọi cảm xúc đều bị che giấu trong xoáy nước đen nhánh kia.

“…… Ta thay đổi ư?” Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn hỏi, “Bề ngoài hả?”

“Không chỉ có bề ngoài.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.

Hắn không nhiều lời mà Thẩm Châu Hi cũng không hỏi nhiều.



Nàng không sao ngồi yên được, đôi tay cứ thế vô thức lôi kéo quần áo.



Thôn Thiên Động đã cách xa nàng, Thiên Nhận Khanh cũng rời xa.



Chẳng lẽ nàng cứ thế khoanh tay chịu chết sao?

Ánh mắt của nàng vô thức chuyển động trong xe tìm kiếm thứ có thể dùng làm vũ khí.

Nhưng có vũ khí thì cũng thế nào?

Mặc dù nàng có thể thoát khỏi xe ngựa thì chẳng lẽ nàng có thể chạy được thiên la địa võng bên ngoài sao? Chẳng lẽ một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng còn có thể bắt cóc Phó Huyền Mạc và chạy thoát được chắc?

Lý Vụ còn đang ở nơi xa chờ nàng, vậy làm sao nàng có thể buông tay trở về làm một vị công chúa cẩm y ngọc thực chứ?!

Sau khi màn đêm buông xuống đoàn xe dừng lại dựng trại nghỉ ngơi.



Thẩm Châu Hi ngây người trong lều không ra ngoài.



Thức ăn được nha hoàn mang vào đều bị nàng cầm lấy sau đó nàng xốc góc lều và chôn đồ ăn xuống đất.



Chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, đến tiếng chim tước cũng hoàn toàn biến mất thì nàng mới vén rèm cửa, cẩn thận xác nhận quanh đó không có người và rón rén đi ra ngoài.

Nàng cố gắng phân biệt phương hướng, sau đó không chút do dự xách váy chạy.

Ngoài tiếng lửa ngẫu nhiên tí tách ở cây đuốc cắm ngoài mỗi lều trại thì doanh địa lúc này lặng ngắt như tờ.



(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thẩm Châu Hi dẫm lên cái bóng của chính mình và không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng bước.



Nàng nhanh chóng chạy ra cửa doanh địa.

Lúc đi tới cửa doanh địa nàng phát hiện vọng lâu ở hai bên không có một bóng người.



Cả cửa lớn to như thế không có ai canh gác cả.



Thẩm Châu Hi cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng giờ khắc này nàng không muốn từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới có.



Nàng cứ thế tiếp tục chạy ra cửa.

Trong lúc vội vàng nàng thấy một bóng dáng cao lớn trước cửa và đột nhiên dừng lại.



Gió đêm lạnh lẽo luồn lách theo xương cốt thấm vào tim nàng.

Phó Huyền Mạc an tĩnh đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng cao lớn thẳng tắp như cây ngọc.



Con ngươi đen kịt của hắn vẫn nhìn nàng không nhúc nhích, không có khiếp sợ, không có thất vọng hay phẫn nộ.



Trong đó hoàn toàn không có cảm xúc bình thường nào của một con người.



Hắn giấu bản thân quá tốt, thậm chí tới chút độ ấm cũng không có.

“Công chúa muốn đi đâu?”

Qua một hồi trầm mặc thật lâu cuối cùng hắn cũng mở miệng.



Giọng nói lạnh lẽo kia càng lạnh hơn dưới sự trợ giúp của ánh trăng khiến Thẩm Châu Hi như thấy mình đang rơi vào hồ băng.



Nàng nói không nên lời, nhưng điều đó đương nhiên chẳng ảnh hưởng gì tới Phó Huyền Mạc.

“Công chúa muốn đi chỗ nào Ve Vũ nguyện đi theo ngài.”

Hắn chậm rãi đi về phía nàng còn Thẩm Châu Hi thì không nhịn được lùi về sau.


“Từ khi nào công chúa lại trở nên xa lạ với ta như thế?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Châu Hi vẫn tiếp tục lùi về sau mãi tới khi không thể lùi được nữa.



Nàng vấp phải giá sắt để một chậu lửa nên lảo đảo một bước, cánh tay truyền tới cảm giác nóng bỏng.



Tàn lửa tứ tán bay ra cùng tro tàn, có vài hòn than đỏ hỏn loang loáng chuẩn bị rơi xuống vạt váy của nàng.



Đúng lúc này một bàn tay nắm lấy nhẹ nhàng lôi kéo cả người nàng ——

Khoảng cách lúc này giữa Thẩm Châu Hi và Phó Huyền Mạc chỉ còn trong gang tấc.



Đôi mắt sâu thẳm của hắn ở ngay trước mặt nàng.

“Hi Nhi……” Phó Huyền Mạc rũ mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm Châu Hi và cất giọng như nước ngầm lạnh băng lẳng lặng chảy xuôi trong không khí, “Vì sao nàng lại sợ ta?”

Thẩm Châu Hi còn muốn lùi về phía sau nhưng tay lại bị Phó Huyền Mạc nắm chặt nên chẳng thể động đậy được.

“…… Vì sao nàng lại sợ ta?” Phó Huyền Mạc tới gần nàng và lặp lại câu hỏi.

Ánh sao ảm đạm, trăng lạnh cao ngạo treo trên màn trời như biển khơi và nhìn xuống vạn vật bên dưới.



Thẩm Châu Hi giật giật môi, dũng khí và sợ hãi trong thân thể nàng đánh xé lẫn nhau.



Rốt cuộc dũng khí cũng áp đảo nỗi sợ nên nàng bật thốt ra lời phảng kháng đời này nàng chưa từng dám nói.


“Bỏ ra……”

“Nàng nói cái gì?”

Phó Huyền Mạc không nghe rõ giọng nói như muỗi kêu của nàng thế là hắn dán tới gần.

Giờ khắc này sợ hãi và dũng khí trong lòng Thẩm Châu Hi đều có cùng mục tiêu: Thoát khỏi Phó Huyền Mạc.

“Ta nói —— buông ta ra!”

Cảm xúc của Thẩm Châu Hi lúc này lớn hơn lý trí.





Nàng không hề nghĩ ngợi đã rút trâm vàng trên búi tóc và dùng sức đâm về phía kẻ đang dần dán sát vào người nàng.

Phập ——

Trời đất yên tĩnh.

Thời gian giống như ngừng trôi.

Trong nháy mắt Thẩm Châu Hi đâm trâm vàng thì đến chính nàng cũng không nghĩ đầu trâm sắc bén của mình có thể dễ dàng xuyên qua xiêm y cắm vào máu thịt trên người Phó Huyền Mạc.



Máu đỏ tươi từ đầu trâm tràn ra, chỉ một lát đã nhuộm đỏ bả vai hắn.



Một dòng máu tươi theo cây trâm chảy lên tay nàng khiến nó như bị bỏng.

Nàng đột nhiên run lên, theo bản năng nhìn về phía Phó Huyền Mạc.

Hắn không né không tránh, cứ vậy đứng thẳng dưới ánh trăng.



Trong đôi mắt sâu thẳm kia không hề có chút dao động nào, hoặc có lẽ có nhưng chẳng kẻ nào nhìn thấy được.



Máu tươi từ đầu vai của hắn không ngừng trào ra, đến bàn tay cầm trâm vàng của Thẩm Châu Hi cũng run lên nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.

“Ngươi…… vì sao ngươi không né……” Thẩm Châu Hi lắp bắp.

“Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”

Phó Huyền Mạc duỗi tay cầm lấy bàn tay cầm trâm vàng của nàng.



Thẩm Châu Hi muốn rút cây trâm ra để trốn chạy nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy.



Hắn nắm lấy tay nàng chậm rãi đâm sâu hơn trong ánh mắt không thể tin được của nàng.

Thậm chí Thẩm Châu Hi có thể cảm nhận được rung động khi đầu trâm đâm thủng máu thịt.



Cảm giác dị dạng này khiến nàng càng run rẩy hơn.

“Nếu công chúa muốn mệnh của ta thì tự mình tới lấy đi.” Phó Huyền Mạc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Mệnh của ta đã sớm là của ngài.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Châu Hi đã dùng sức rút trâm vàng cắm trong người hắn, máu tươi từ vai hắn trào ra.

Phó Huyền Mạc mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Châu Hi cầm cây trâm kia run rẩy lùi về phía sau vài bước và nói: “Người bị thương là ta, sao công chúa lại sợ hãi như thế?”

“Người phá vỡ vách núi…… có phải ngươi hay không?” Thẩm Châu Hi nghẹn ngào hỏi.

“Vách núi ư?” Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng lặp lại.

“Nếu không phải ngươi…… thì sao ngươi lại xuất hiện ở Thọ Châu……”

Nhớ tới Lý Vụ đang ở đáy vực, sống chết không rõ thế là dũng khí dần dâng lên trong người Thẩm Châu Hi.



Nàng dùng sức nắm lấy cây trâm kia và nỗ lực xua tan xúc động muốn rơi nước mắt.



Nàng không hề chớp mắt nhìn Phó Huyền Mạc đứng cách đó không xa.

“Là ngươi khiến Lý Vụ sống chết không rõ…… Là ngươi…… hại phu quân của ta ……”

Sau khi nàng dứt lời thì bóng đêm lẫn trong ánh trăng lại rơi vào yên tĩnh.

Phó Huyền Mạc chỉ trầm mặc nhìn nàng, cách mấy bước ngắn ngủi mà hắn lại như đang nhìn nàng từ khoảng cách thật xa.



Ánh trăng chen vào giữa hai người, giống một giải ngân hà không thể nào vượt qua được.

“Nếu công chúa còn có hoài nghi ——”

Phó Huyền Mạc mở miệng, giọng bình tĩnh chậm rãi nói: “Vậy không bằng để Bạch Nhung Linh tới giải thích ngọn nguồn cho công chúa đi.”