Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 235: Chương 235




Cấm quân phá vây vào phủ Tể tướng và nhanh cóng phá tan phản loạn huyên náo ở Kiến Châu do đám chỉ huy ở đó cầm đầu.



Đám tướng sĩ tham dự phản loạn bị nhốt vào đại lao chờ xử chém, còn kẻ xúi giục là Lý Thước lại không biết tung tích.

Thiên hạ đệ nhất công tử ngày đêm chạy về Kiến Châu nhưng lại chỉ thấy cả phủ là màu trắng.



Một ngày kia mọi người vây bên ngoài phủ Tể Tướng đều thấy vị công tử anh tuấn ấy bước xuống xe ngựa với khuôn mặt trắng bệch.

Tể Tướng quyền khuynh triều dã bị giết hại trong nhà, hung thủ đến giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.



Chuyện không thể tưởng tượng này lại xảy ra dưới chân thiên tử.



Người tới phúng viếng nối liền không dứt, trước cửa Phó phủ ngựa xe như nước.



Nhưng người tới tuy nhiều lại chẳng có ai bất bình thay Phó tướng.

Cái chết của Phó Nhữ Trật nói là do một bên gây ra thì không đúng, phải nói là do áp lực của nhiều nơi dồn lại.

Để tỏ vẻ thương tiếc vị đại thần đắc lực này nên tân đế trẻ tuổi đã tự mình tới an ủi.



Hoàng đế uống một chén trà với trụ cột hiện tại của nhà họ Phó, lại đánh một ván cờ, than thở bốn năm lần sau đó khoan thai khởi giá trở về biệt cung kim bích huy hoàng.

Ngày thứ hai, thái phó ẩn cư nhiều năm rời núi trở thành Tể Tướng mới của Đại Yến.



Những chính sách dân sinh trước đây Phó Nhữ Trật vất vả thi hành lúc này đều tan thành mây khói.

Trước cửa Phó phủ bỗng nhiên lặng lẽ tới độ có thể giăng lưới bắt chim.



Đám quan lại lúc trước khóc lóc thương tâm lôi kéo Phó Huyền Mạc trước linh đường lúc này giống như chưa từng xuất hiện, cứ thế biến mất.

Phó phủ chưa từng quạnh quẽ như bây giờ.

Phương thị giống một pho tượng đá ngồi trên giường La Hán trong phòng không nhúc nhích, chỉ có bàn tay lần tràng hạt là ngẫu nhiên vang lên tiếng động nhỏ.

Yên lặng ngoài cửa sổ bị một loạt tiếng bước chân dồn dập phá tan, sau đó vẫn cứ ồn ào mãi.



Qua một lúc lâu Ngưng Vũ vội vàng đi tới nâng cánh tay Phương thị dậy và nhẹ giọng nói: “Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội……”

“Bên ngoài ồn ào cái gì thế?” Phương thị hỏi.

“Cái này……” Ngưng Vũ sửng sốt, trong giọng nói có chút do dự.

“Ai bị bệnh sao?” Phương thị lại hỏi.

Ngưng Vũ biết phu nhân ngửi được mùi thuốc trên tay mình nên nàng ta theo bản năng rụt tay về lau vài lần trên vạt váy.

“Là ai bị bệnh?” Phương thị lại hỏi.



Ngưng Vũ do dự một lát rốt cuộc mới nói: “…… Là công tử ngã bệnh.



Phu nhân không muốn nghe tin tức của công tử nên nô tỳ không quấy rầy ngài.”

Phương thị trầm mặc thật lâu, biểu tình trên mặt trước sau không thay đổi.

“…… Hắn bệnh từ lúc nào?”

“Chạng vạng hôm nay.” Ngưng Vũ nói, “Công tử chủ trì việc tang lễ nên mấy ngày chưa từng chợp mắt.



Hơn nữa lúc gác đêm ngài ấy bị cảm lạnh, vì thế lúc chạng vạng cứ thế ngã bất tỉnh trên đệm hương bồ.”

Phương thị vẫn chẳng nói gì, Ngưng Vũ chỉ có thể xem mặt đoán ý mà nói tiếp: “Đại phu của Hồi Xuân Đường đã tới xem qua và nói là vất vả lâu ngày thành tật, hơn nữa trong lòng buồn bực ứ đọng.



Ông ta còn nói……” Nàng ta dừng một chút mới ấp a ấp úng, “Còn nói nếu cứ thế này thì tổn thương đến thân thể rất lớn, chỉ sợ sẽ thành bệnh nặng.



Công tử cần phải thư thả thảnh thơi mới tốt……”

Ngưng Vũ đợi một lúc vẫn thấy Phương thị ngoảnh mặt làm ngơ.



Nàng ta cũng biết tính chủ của mình nên chỉ im lặng không nhắc tiếp.

Phương thị tắm gội xong thì nằm trên cái giường rộng.



Ngưng Vũ đi đến trước bàn muốn thổi tắt ngọn nến nhưng bà ta bỗng nói: “Để nến đi.”

Ngưng Vũ sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía giường.



Người kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có giọng nói như nước lặng truyền tới.

“Để đèn sáng đi…… như thế tốt xấu cũng có cái để nhớ nhung.”

Ngưng Vũ để nến lại và nặng lẽ ra khỏi phòng.

Phương thị nằm trên giường trằn trọc, vất vả lắm mới ngủ được nhưng lại mơ thấy đêm đó máu me đầm đìa.



Bà ta tỉnh lại, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách.



Qua một lúc lâu bà ta mới mờ mịt mở to đôi mắt vô thần, trong lòng vẫn cảm giác như mình còn ở trong mộng.

Tiếng mưa rơi bên tai mãi không ngừng, càng ngày càng rõ ràng, cơn buồn ngủ cũng vì thế mà rời xa.



Cuối cùng bà ta ngồi dậy, mò tìm giày thêu bên giường và thử vài lần mới đi xong.

Bà ta đỡ mặt tường lạnh băng sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng.



Tiếng mưa rơi không ngừng, liên miên không dứt, giống như tiếng ve kêu ngày hè.



Trong lúc bất giác bà ta đã tới bên ngoài viện của con trai mình.



Sau khi lấy lại tinh thần bà ta dừng bước, mặt lộ vẻ giãy giụa rồi xoay người quay về.



Nhưng mới được hai bước bà ta lại ngừng lại vì những tiếng mưa rơi như tiếng ve kêu.

Sau khi ngây người một lúc lâu bà ta xoay người tiếp tục đi vào trong sân viện đen nhánh.



Dù sao thì trời tối hay không với bà ta cũng chẳng khác gì nhau.



Vì bà ta vẫn luôn bước đi trong bóng tối không chút ánh sáng.

Bà ta từng ngây thơ mờ mịt, lòng mang tràn đầy khát khao gả cho nam nhân quyền thế nhất nước.



Khi ấy bà ta từng có những ngày ngọt ngào, có rung động.



Nhưng tuổi tác càng lớn, đường nét càng khác với người kia thì thời gian tốt đẹp lúc trước dần lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Bà ta từng hận nữ nhân ở trong thâm cung nhưng cuối cùng hận ấy cũng tan thành mây mù.



Nữ nhân kia cướp đi trái tim của chồng bà ta nhưng cũng chẳng tránh được kiếp lục bình trên thế gian này.



Người đó tự nhốt mình trong tuyệt vọng và bức điên bản thân.

Đến cuối cùng, thậm chí bà ta còn thấy đồng cảm với nữ nhân kia.




Bởi vì bà ta cũng từng có được một phần tình yêu chân thành sâu nặng nhất.



Có một người lặng lẽ chờ đợi bà ta trong mưa gió cô độc nhiều năm.



Trong lúc ấy trái tim người đó chưa từng chứa thêm một người nào khác.

Cả đời chỉ yêu một lần, không phải bà ta thì không thể là ai khác.

Bà ta cũng từng có được một người như thế, đó là kiêu ngạo, cũng là vinh hạnh duy nhất trong cuộc đời u ám này.

Chỉ tiếc người ấy đã không còn.



Phương thị sờ soạng ngồi vào mép cái giường duy nhất trong phòng, tay do dự run rẩy sờ má người trên giường.

Nhiệt độ nóng cháy khiến tay và tâm bà ta đều như bỏng lên, khiến nước mắt cố nén bao lâu này không nhịn được lại nhỏ xuống.

“Ngươi còn có buồn bực ứ đọng ư?” Phương thị nhếch miệng nở một nụ cười thảm đạm, “Ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa……”

Giọng bà ta run rẩy như sương mù tan nhanh trong bóng tối.

Thứ không sao tiêu tan được chỉ có yêu và hận.

“Nếu ngươi biết ông ấy là ai…… liệu ngươi có giết ông ấy không?” Phương thị dán lên khuôn mặt nóng bỏng của người trên giường, nước mắt lăn dài ——

Cũng chỉ có lúc này bà ta mới có thể ôm lấy đứa con trai vì không biết sự thật mà phạm phải sai lầm tày đình này.

“Nói cho ta…… ngươi sẽ không làm thế……”

Bà ta nhắm chặt mắt nhưng vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống gối ngọc xanh biếc.



Nước mắt theo gối lăn tới mái tóc đen của Phó Huyền Mạc.

“…… Mẫu thân?”

Hắn như có cảm giác nên chậm rãi mở hai mắt rồi cất giọng khàn khàn mang theo chút mê mang và vui vẻ.

Giọng hắn cô độc vang lên trong phòng vắng.



Bên giường vẫn còn hơi ấm sót lại nhưng trong chỉ còn mình hắn ở đây.

Hắn ngẩn ra một lúc mới nghiêng đầu nhìn màn mưa rơi ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn này tái nhợt như ánh trăng sau cơn mưa.

Rốt cuộc phải tới lúc nào……


Mưa mới tạnh……

……

Ngày ấy đưa tang Phó Huyền Mạc cố chống đỡ thân thể bệnh tật tới tiễn cha mình.

Hắn tự mình thả một nắm đất cuối cùng xuống quan tài.

Thiên hạ đệ nhất công tử khuôn mặt tái nhợt, giống như mảnh ngọc Lam Điền giá trị liên thành nay xuất hiện một vết nứt.



Dù nó vẫn đẹp nhưng đã không còn hoàn mỹ nữa.



(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Mà đúng cái phần không hoàn mỹ này lại khiến hắn lộ ra chút yếu ớt thuộc về con người, khiến người ta không nhịn được sinh ra thương cảm.

Một ngày kia không biết bao nhiêu thiếu nữ tâm tư mẫn cảm đỏ mắt vì thương cho vị thiên hạ đệ nhất công tử này trong hai năm vừa mất hôn thê vừa mất cha.



Cũng có không ít người đọc sách ngưỡng mộ hắn nên tức giận mắng triều đình vô tình vô nghĩa.

Người đi trà lạnh hay không chỉ có người bưng trà biết.

Lúc tân đế bằng mặt không bằng lòng với Phó thị và liên hiệp với Tể Tướng mới bí mật thương nghị chuyện diệt trừ nhà họ Phó và vây cánh thì Tương Châu truyền đến tin tức mới.



Trấn Xuyên quân bất mãn với triều đình đã lâu, nay lấy cớ Trấn Xuyên tiết độ sứ bỏ rơi nhiệm vụ, không rõ hành tung nên triều đình thu lại quân quyền và bổ nhiệm tiết độ sứ mới.



Phó tướng Ngưu Vượng cầm đầu đám tướng sĩ tâm phúc của tiết độ sứ trước dẫn dắt 5 vạn quân Trấn Xuyên vào rừng làm cướp, chiếm cứ Kim Châu mới vừa trải qua tai ương lũ lụt.

Thiên hạ tuy về cơ bản đã bình an nhưng vẫn còn náo loạn.

Một đợt này chưa dứt đã tới đợt khác.

Nhưng những chuyện này Phó Huyền Mạc lại như chẳng để ý gì.



Ngày ấy tiễn linh cữu của cha xong hắn ngồi trong phòng của Phó Nhữ Trật uống say một ngày.



Hắn đánh cây đàn cha hắn để lại, rồi đánh một ván cờ, sau đó tự tay bỏ đồ của ông ta vào trong một cái rương gỗ đàn hương, cẩn thận lưu giữ.

Sáng sớm ngày thứ hai hắn đi tới trước cửa phòng của Phương thị.

Sau khi cung kính thỉnh an hắn nhìn cánh cửa đóng chặt và nói tới việc mình muốn khởi hành đi Dương Châu.



Hắn không hy vọng xa vời cánh cửa này sẽ mở ra, mà trên thực tế nó quả thật cũng chẳng mở.

Nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ sau đó xoay người rời đi.



Ai biết lúc này bên trong lại truyền tới giọng nói lãnh đạm của Phương thị: “Bình an trở về.”

Phó Huyền Mạc sửng sốt quay đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa kia vẫn đóng chặt, lời dặn dò vừa rồi giống như ảo giác mà hắn đã đợi từ lâu lắm.

Hắn đứng trước cửa một lát mới xoay người rời đi.

……

Đoàn người của Thẩm Châu Hi đang trên đường về Dương Châu.



Trong lúc ấy các nàng hội hợp với 2500 quân Trấn Xuyên còn lại, rốt cuộc lúc tới Lư Châu thì bọn họ đã hoàn toàn hợp thành đội quân ban đầu.

Lúc Bạch Nhung Linh đang mơ giấc mơ có thể mang Thẩm Châu Hi an toàn về Dương Châu thì một sự kiện đột ngột diễn ra.



Hắn thấy đoàn người dạo quanh đỉnh núi ở Lư Châu sau đó lại quay lại đường cũ.

Vừa phát hiện ra sự thật này hắn đã tức muốn hộc máu tới tìm Thẩm Châu Hi và chất vấn nàng vì sao không giữ lời hứa.

“Ta không tuân thủ lời hứa lúc nào?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.

“Ngài đã đồng ý về Dương Châu sao bây giờ lại đổi ý?” Bạch Nhung Linh cả giận hỏi.

“Ta đồng ý về Dương Châu nhưng đâu có nói là về lúc nào.” Thẩm Châu Hi đúng lý hợp tình nói.

“Ngài ——” Bạch Nhung Linh tức giận đến độ mũi nhăn dúm dó lại.

Hắn nhìn thế nào cũng thấy người trước mặt chính là phiên bản nữ của Lý Vụ.



Nhưng sao biểu muội ngoan ngoãn hiểu chuyện và nghe lời của hắn sao lại biến thành Lý Vụ bản nữ thế? Chẳng lẽ đây là lấy chó theo chó, gả vịt theo vịt sao?

“Ta nghĩ mãi rồi và cảm thấy ngươi nói rất có lý.



Ta ở lại khả năng không thể giúp được gì.” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt chân thành tha thiết nói, “Nhưng ta vẫn muốn ở lại, ít nhất cũng phải giao hơn 2000 người này cho Lý Vụ, sau đó ta mới có thể cùng ngươi về Dương Châu.”

“Hơn hai ngàn người thì có tác dụng gì?!” Bạch Nhung Linh buột miệng thốt ra.

“Hơn hai ngàn người diệt phỉ sao lại vô dụng?” Thẩm Châu Hi hỏi lại, “Nếu gần 3000 quân chính quy cũng không thể diệt được phỉ trại này thì chẳng phải bọn họ có tới mấy vạn ư? Thế thì ta càng muốn đưa hơn 2000 người này cho Lý Vụ!”

“Ta, ta không biết làm sao để nói rõ với ngài —— dù sao ngài cứ về Dương Châu với ta là được rồi!” Bạch Nhung Linh nói.

Hắn tức giận đến dậm chân, thái độ kiên quyết.

Nhưng thái độ của Thẩm Châu Hi cũng thực kiên quyết.

“Ta sẽ không bỏ lại Lý Vụ.”

“Ta phải về Thọ Châu.”