Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 225: Chương 225




“Xin hỏi ca ca, không biết công tử đột nhiên triệu kiến ta tới là vì chuyện gì thế? Ca ca tốt bụng có thể lộ chút thông tin cho ta không?”

Lý Thước cởi túi tiền bên hông xuống giao cho thị vệ trước mặt cùng với vũ khí lớn nhỏ.



Tên thị vệ kia mặt lạnh không thèm nhìn tới túi tiền của hắn, sau khi lấy vũ khí thì chẳng thèm nói gì đã đẩy hắn về phía trước.

“Công tử đang ở trong đình chờ ngươi.”

Lý Thước cầm lấy túi tiền tên kia không nhận, trong lòng càng thêm thận trọng cảnh giác.



Hắn vừa chậm rãi bước về phía trước vừa quét ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía.

Rừng trúc rậm rạp, lá trúc chen nhau, là nơi ẩn náu tuyệt hảo.



Lý Thước là người bắn cung giỏi, bởi vậy hắn quen thuộc sát khí của đầu mũi tên hơn bất kỳ ai.



Rừng trúc nhìn giống như yên tĩnh nhưng trong đống lá trúc mảnh dài và bụi cỏ tươi tốt đều giấu sát khí lạnh như băng.

Hắn rũ mắt quy củ đi tới trước đình hóng gió.



Một vết máu uốn lượn kéo từ thềm đá tới bên trong đình, giống như có thứ gì đó bị kéo từ trong đình vào rừng trúc.

Trúc xanh tượng trưng cho thanh nhã đạm bạc giống quân tử khiêm tốn nay lại thành nơi cất giấu bẩn thỉu, che giấu xác chết.



Thật giống như sen xanh gần bùn nhưng chẳng hôi tanh, có điều bùn nước kia lại là nơi giấu xác tốt nhất.



Thế nhân gò ép làm ra ẩn dụ, cũng làm bộ làm tịch để hùa theo cái thứ ngụ ý nhàm chán này.



Lại thêm những kẻ dùng thứ ẩn dụ này để phục vụ cho lòng riêng của mình khiến toàn bộ việc ẩn dụ này đều trở nên buồn cười.

Lý Thước cúi đầu quỳ gối trước đình sau đó cung kính thỉnh an người ngồi bên trong: “Ti chức Lý Thước tham kiến công tử.”

Trong phạm vi ánh mắt hắn có thể nhìn được chỉ thấy một cái móng tay cái vẫn vương sơn móng tay rơi trên mặt đất nhuộm máu.

Lý Thước nhanh chóng dời tầm mắt, trong đầu lập tức tự hỏi: Kẻ dùng sơn móng tay đương nhiên là nữ tử, mà nữ tử có thể được Phó Huyền Mạc tiếp kiến thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài người.



Nếu nói chủ nhân của cái móng tay này là ai thì khả năng chính là Dương Liễu đang mất tích.

Dương Liễu là gia kỹ Phó thị nuôi dưỡng.



Nàng ta là người cũ, được trọng dụng.





Nếu Phó Huyền Mạc quyết tâm bỏ nàng ta vậy nhất định vì nàng ta đã xúc phạm tới cấm kỵ của hắn.

Phó Huyền Mạc có rất nhiều cấm kỵ nhưng có thể khiến hắn không tiếc tự tổn hại lực lượng của mình cũng phải hả giận thì cũng chẳng khó đoán.

“Ngươi cũng tới rồi.” Phó Huyền Mạc mở miệng nói.

Trong đình chỉ có mình hắn.



Khuôn mặt kẻ này không gợn sóng, trong tay thưởng thức bát phiến giống như mọi việc đều bình thường.



Nhưng Lý Thước lại mắt sắc nhìn thấy vết nước chưa khô trong đình và cái bếp hơi nghiêng một chút.

Ngọn lửa nhảy lên trong bếp nhưng chẳng phát ra chút động tĩnh gì.



Lý Thước lập tức tưởng tượng ra có lẽ bếp này từng bị đổ nghiêng sau đó hấp tấp sửa lại sau đó ấm trà mới được đặt lên.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lòng hắn đã có trăm ngàn suy nghĩ.

“Không biết công tử triệu kiến ti chức vì việc gì?” Lý Thước cúi đầu hỏi.

“Ngươi cũng tới một thời gian rồi, cảm thấy thế nào?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“…… Nhận được sự quan tâm của công tử và chư vị quan trên nên mấy ngày nay ti chức cũng thu hoạch được nhiều điều bổ ích.”

“Chắc không phải chỉ có thế.” Phó Huyền Mạc cười nhạt nói, “Ta nghe nói ngươi ở trong quân như cá gặp nước, khéo léo đưa đẩy, chỉ qua mấy ngày đã lung lạc được lòng người, quả là tài năng.



Nếu tiếp tục để ngươi làm một tiểu tốt thì chẳng phải phí hoài ư?”

“Công tử quá khen.” Lý Thước cúi đầu càng thấp hơn.

Trong rừng trúc truyền đến tiếng sột soạt, bốn thị vệ nâng một cái quan tài quen thuộc đi ra.



Lý Thước nhận ra khối quan tài này, cũng biết bên trong là ai —— hắn từng đi theo khối quan tài này hơn nửa tháng từ Tương Châu tới Kiến Châu.

Lúc hắn dùng khóe mắt theo cỗ quan tài kia di chuyển thì Phó Huyền Mạc ở trong đình lại nhẹ giọng mở miệng: “Hôm nay ta đã biết một chuyện kỳ lạ.”

Lý Thước đã hiểu phần nào chuyện vừa xảy ra: Phó Huyền Mạc biết người trong quan tài không phải Việt Quốc công chúa.


Nhưng quan trọng nhất chính là hắn đã biết bao nhiêu?

Lý Thước thu lại ánh mắt và cúi đầu hỏi, “Chuyện gì làm công tử ngạc nhiên như thế?”

“Ta vừa mới biết Việt Quốc công chúa vẫn chưa chết.



Nếu Việt Quốc công chúa vẫn còn sống vậy vì sao nữ thi ở Thọ Bình thôn lại có được đồ tùy thân và sách do công chúa viết —— đây chẳng phải một chuyện kỳ lạ ư?”

“…… Quả nhiên là một chuyện kỳ lạ.” Lý Thước nói.

“Theo ý kiến của ngươi thì vì sao nông nữ này lại có được vật bên người của công chúa?”



“Có lẽ là do cơ duyên nên được công chúa ban tặng chăng?”

“Tặng đồ tùy thân đổi đồ ăn cũng đúng, nhưng tặng Thiên Tự Văn thì đổi được cái gì? Chẳng lẽ Việt Quốc công chúa quá độ thiện lương muốn giúp kẻ này học vỡ lòng sao?”

“…… Cũng có thể như thế.” Lý Thước đáp.

Phó Huyền Mạc nhìn bộ dạng cung kính của hắn thì nhẹ nhàng cười nhạo: “Nếu thế thật thì trên đời này đúng là nhiều sự trùng hợp, dù có thêm một hai chuyện cũng chẳng nói lên được cái gì.” Hắn nói, “Nếu ngươi biết chữ vậy hẳn cũng hiểu nhạc lý chứ?”

“Ti chức lớn lên trong thanh lâu nên có học qua một ít.”

“Vậy ngươi tới đàn một bản đi.”

Lý Thước ngẩng đầu nhìn người trong đình thì thấy thần sắc Phó Huyền Mạc nhàn nhạt, cả người nghiêng qua một bên nhường vị trí trước đàn.

Lý Thước thấy hắn không giống thuận miệng nói nên đứng dậy chậm rãi đi vào trong rừng.

“Ngươi có biết đây là đàn gì không?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“…… Ti chức tài hèn học ít, chỉ có thể nhận ra đây là đồng tranh được chế tác hoàn hảo từ gỗ đỏ, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.”

“Đây là cây đàn cổ được Thanh Bình đạo nhân của chùa Bạch Mã tạo ra 300 năm trước.



Sau khi qua tay nhiều người nó mới đến tay ta.



Vốn ta định đưa cho Việt Quốc công chúa làm quà.”

“Nếu như thế sao ti chức dám làm bẩn trân bảo thế này……”

“Không sao.” Phó Huyền Mạc nói, “Dù sao vật này cũng chẳng còn tác dụng nữa.”

Dưới sự kiên trì của Phó Huyền Mạc, rốt cuộc Lý Thước cũng đặt tay lên cây đàn cổ.



Tên kia thì vẫn thưởng thức bát phiến trong tay, không hề có ý định nhường nó cho hắn.


Lý Thước trầm mặc không nói gì mà dùng ngón tay kích thích dây đàn, tiếng đàn như nước chảy đột nhiên vang lên.



Hắn rũ mắt, tầm mắt cố định nhìn vào cây đàn đang phát ra tiếng động sắc bén, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như con rắn độc đang nhìn mình.

Dây đàn đập lên 10 đầu ngón tay của hắn, ban đầu là đau đớn, sau đó là tê dại.

“Ngươi tên là gì?” Phó Huyền Mạc bỗng nhiên hỏi.

Vấn đề này giống một cây châm chuẩn xác cắm vào lớp phòng bị của Lý Thước và chui vào thịt mềm.



Hắn vừa mới chần chờ thì dây đàn đã đập vào tay đau đớn xuyên tim.





Nhưng hắn không dám để Phó Huyền Mạc nhìn ra manh mối, không màng ngón tay đau đớn mà tiếp tục gảy đàn.

“Tiếng đàn của ngươi rối loạn,” Phó Huyền Mạc chậm rãi nói, “Hóa ra đây lại là một câu hỏi khiến ngươi phải kinh hoảng ư?”

“…… Ti chức chỉ hơi giật mình thôi.” Lý Thước nói, “Bởi vì lúc tham kiến công tử ti chức đã nói tên của mình rồi.”

“Ngươi tên là Lý Thước, nhưng trước đó ngươi tên là Lý Tước Nhi,” Phó Huyền Mạc nói, “Ta rất muốn biết trước cái tên Lý Tước Nhi thì ngươi có cái tên gì?”

“…… Vì sao công tử lại hỏi cái này?”

“Ta thấy ngươi hơi quen mắt, có lẽ chúng ta…… từng có liên quan gì đó cũng chưa biết chừng.”

Lý Thước lập tức cả kinh, dây đàn lại đập lên tay hắn, một giọt máu rơi trên mặt cây đàn.

“Công tử nói đùa, ti chức xuất thân ti tiện, dung mạo lại thô bỉ thế này…… Nếu trước kia từng có qua lại với công tử thì ắt ngài sẽ không quên.” Lý Thước nói.

“Nếu không có quan hệ với ta vậy chẳng lẽ liên quan tới Phó thị sao?”

Phó Huyền Mạc ngồi ngay ngắn ở một bên, tay áo trải ra, thần sắc bình tĩnh, nửa thật nửa giả mà nói làm người ta không biết hắn nghĩ cái gì.

Lý Thước thấp giọng đáp: “Công tử hiểu lầm ti chức rồi.”

Những giọt máu liên tiếp rơi xuống mặt đàn khiến nó loang lổ vết máu.



Đầu ngón tay Lý Thước bị dây đàn sắc bén cắt nát, tay đứt ruột xót, đau đớn làm cho trán hắn rịn đầy mồ hôi.



Nhưng Phó Huyền Mạc không cho ngừng nên hắn chỉ có thể tiếp tục.

“Lúc ở Thọ Bình thôn ta từng lệnh cho Lý Chủ Tông tìm một người tên Lý Vụ.” Phó Huyền Mạc nói, “Đã tìm được người này chưa?”

“……”


“Sao ngươi không nói gì?” Phó Huyền Mạc cất giọng nhẹ như mây mù, “Bởi vì ngươi đang tự hỏi đến tột cùng ta đã biết bao nhiêu phải không?”

Hàn quang chợt lóe, tiếng đàn tranh rít lên sau đó gián đoạn, một tiếng rên bật ra khỏi cổ Lý Thước dù hắn đã cắn chặt răng.



Trên tay hắn cắm một mảnh bát phiến hình bán nguyệt, đầu nhọn của nó chui vào tay hắn khiến máu đỏ tươi trào ra.

“Bí mật của Lý Vụ ta đã biết.” Phó Huyền Mạc nói, “Hiện tại ta muốn biết bí mật của ngươi.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì……”

Lý Thước phát ra tiếng rên rỉ, bởi vì Phó Huyền Mạc đã cầm bát phiến nghiến lên mu bàn tay hắn.



Lúc làm chuyện này tên kia vẫn giữ biểu tình nhẹ như mây trời.

Giống trúc, giống sen, giống hết thảy những thứ thanh tịnh.

“Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Yến Hồi vội vàng đi tới chắp tay nói.

Phó Huyền Mạc buông bát phiến, ánh mắt lạnh băng bồi hồi trên nửa gương mặt hoàn hảo của Lý Thước.

“…… Không cần phải gấp, ngươi có rất nhiều thời gian để bịa lời nói dối.” Hắn nói, “Ta có tin tưởng sẽ khiến ngươi phải há mồm.”

Phó Huyền Mạc đứng dậy xoay người đi về phía Yến Hồi.




Một khắc kia có vô số ám vệ lao từ trong rừng ra vây quanh Lý Thước.

“Ném vào trong ngục, đợi ta về sẽ định đoạt.” Phó Huyền Mạc lạnh mặt ra lệnh.

“Vâng.” Yến Hồi lập tức lên tiếng và quay đầu dặn thủ hạ mang Lý Thước đi.

“Phong tỏa tin tức bên ngoài, nói ta đột nhiên bị cảm, không tiện gặp khách —— đặc biệt là chỗ bệ hạ.” Phó Huyền Mạc vừa bước nhanh vừa lạnh lùng nói, “Phái người lập tức tới Phủ Châu mời cha ta về Kiến Châu tọa trấn.”



Yến Hồi do dự một lát mới nói: “…… Công tử đi chuyến này có cần bảo mật với lão gia không?”

“…… Trước khi ta đón được công chúa về thì việc này không được tiết lộ với bất kỳ ai.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Yến Hồi cúi đầu đáp.

……

Trời còn chưa tối Phó phủ đã đóng cửa không tiếp khách.



Chưa đến một canh giờ tin thiên hạ đệ nhất công tử đột nhiên bị cảm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Lý Thước ngồi trong góc nhà tù dựa lên bức tường đá lạnh băng và nhắm mắt dưỡng thần.



Bên tai hắn thường truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của ngục tốt ở nơi xa.



Tay phải bị thương của hắn đang đặt trên đầu gối, vết máu đỏ đen khô cạn vương trên đó.



Bóng tối u ám trong nhà tù vừa lúc che khuất nửa bên mặt bị hủy của hắn.



(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bóng tối hợp lại ẩn giấu vết sẹo đáng sợ kia.

Không biết qua bao lâu tiếng nói chuyện mới dần ngừng lại.



Một nam tử què chân, mặc vải bố mang theo thùng cơm đi tới.



Hắn ghé tới mỗi nhà tù đổ vào bát thứ đồ ăn nhìn đã muốn mửa.



Đến phiên Lý Thước tên kia múc hai muôi cơm nén thật chặt sau đó lại đưa một bát chứa đầy thịt cho hắn.

“Ân nhân, ta nghe bọn họ nói ngài bị hạ ngục mà ta còn không tin…… Sao ngài lại phải vào đây?” Nam tử kia hạ giọng hỏi.

Lý Thước như đã đoán được nên vẫn nhắm mắt và bình tĩnh hỏi: “Mẹ ngươi khỏe chưa?”

“Tốt, tốt lắm! May có đại nhân tốt bụng —— mẹ ta đã có thể xuống đất rồi!” Nam tử kia hơi kích động, vẻ mặt cảm kích nhìn Lý Thước.

“Ngươi từng nói ai có thể cứu mẹ ngươi thì ngươi sẽ làm trâu làm ngựa trả ơn cho người đó đúng không…… Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, nhưng ta cần ngươi giúp ta một việc.” Lý Thước mở mắt, ánh nhìn sắc bén liếc nam tử kia.

Nam tử lộ vẻ khó xử, sau một lúc do dự hắn mới cắn chặt răng nói: “Ân nhân yên tâm, ta sẽ về nhà đưa mẹ ta đi chỗ khác trốn.



Chờ bà ấy tới nơi an toàn rồi ta sẽ liều mạng cứu ngài ra ngoài!”

“Ngươi không cần phải cứu ta.” Lý Thước nói.

Tên kia sửng sốt.

“Đây là cơ hội ta vẫn chờ đợi từ lâu, rốt cuộc nó cũng tới.” Lý Thước nói.

“Ân nhân có ý gì……”

“Đương triều Tể tướng Phó Nhữ Trật sắp về Kiến Châu, chỉ cần ngươi đưa cái này tới trước mặt ông ta ——” Lý Thước lôi một cái khăn thêu đã cũ từ trong tay áo ra và dùng sức nhét cho nam tử kia rồi nói tiếp, “thì coi như ngươi đã trả ân tình cho ta.”