Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 213: Chương 213




Ánh trăng ảm đạm treo trên đầu cành, làn gió chết chóc lạnh lẽo như đang lan tỏa trong không khí.

Trên khu đất trống trước thôn Thọ Bình xuất hiện 6 cỗ thi thể thiếu nữ với gương mặt trắng bệch đến ảm đạm như mấy tầng lụa trắng.



Bất kể là gương mặt hay thân thể bọn họ đều không giống người bình thường, ngay cả quần áo trên người cũng giống như đã bị vùi trong đất một thời gian dài nên khó có thể nhận ra được.

Có hơn nửa số người ở đây đều không tự chủ mà dời ánh mắt.



Bọn họ là binh lính, không phải người chôn xác ở nghĩa trang vì thế việc thấy những thi thể khô khốc với mái tóc đen lúc nhúc dòi trắng quả thực khiêu chiến năng lực thừa nhận của cả đám.

Đến cả binh lính quen với máu me còn phải rời mắt đi ấy thế mà cái kẻ xuất thân sĩ tộc như Phó Huyền Mạc lại nhìn không chớp mắt.

Hắn chậm rãi đến gần một khối thi thể, ánh mắt lướt qua khuôn mặt rữa nát ở các mức độ khác nhau của các nàng cùng hình dáng thân thể.

Mọi tiếng động đều lặng yên, ngay cả gió cũng rất nhẹ, đêm mùa đông như một ngôi mộ tịch mịch.

Lý Vụ và Lý Thước đứng hai bên, ánh mát giao nhau trong đêm tối.

Bạch Nhung Linh ở bên cạnh nhìn người ta lôi thi thể ra thì đã nôn hai lần.



Lúc này hắn hoảng hốt đi đến bên cạnh Lý Vụ, vừa cố ép bản thân không nhìn đám nữ thi vừa nhẹ giọng thều thào: “Cái nào là ngươi chuẩn bị thế?”

“…… Đều không phải.” Lý Vụ giật giật môi, nhẹ giọng nói.

Sắc mặt Bạch Nhung Linh lập tức biến đổi, hai mắt trợn tròn, không thể tin được Lý Vụ lại chuẩn bị hấp tấp vội vàng như thế mà đã dám giao chiến.

Ối giời ơi!

Cái thuyền giặc này như bị thủng đáy ấy, hiện tại hắn đổi sang con thuyền xa hoa lộng lẫy của Phó Huyền Mạc có còn kịp không?

Lý Vụ không để ý đến ánh mắt trợn lên của hắn mà quay sang Phó Huyền Mạc lúc này vẫn đang phân biệt đám nữ thi.

Thời gian gấp rút nên hắn chỉ kịp lấy cái hộp sắt và cuốn Thiên Tự Văn mà Thẩm Châu Hi viết cho hắn —— theo tính cách của Lý Vụ thì đừng nói cuốn Thiên Tự Văn mà Thẩm Châu Hi viết, ngay cả mông giấy của nàng hắn đều không muốn nhường cho thiên hạ đệ nhất cẩu.



Chẳng qua thời gian gấp gáp hắn không có thời gian chuẩn bị thi thể.

Không biết những chuẩn bị gấp gáp của hắn có thể lừa gạt được Phó Huyền Mạc hay không?

Một tiếng động vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Một quân sĩ lập tức lộ ra gương mặt lo sợ và quẫn bách đến đỏ bừng —— tiếng động vừa rồi đúng là truyền tới từ bụng hắn.





Bọn họ đã đi một ngày một đêm, không được chợp mắt thì cũng thôi đi nhưng đến miếng cơm bát cháo hay một ngụm nước cũng chưa cho được vào bụng.



Một ngày một đêm này bọn họ không phải vội vàng tìm kiếm dấu vết của Việt Quốc công chúa thì lại vội vàng khai quật thi thế của Việt Quốc công chúa.

Yến Hồ nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì một giọng nói khác đã vang lên.

“Đứng hết ở đây làm gì, các ngươi đã gặp Việt Quốc công chúa chưa?” Lý Vụ cà lơ phất phơ nói, không hề bị bầu không khí đang cứng lại ở nơi này ảnh hưởng, “Có nước thì đi uống nước, có cái gì ăn thì đi mà ăn đi, nếu không có thì nhắm mắt ngủ một lát.



Đừng có để tới lúc về Tương Dương lại ngã từ trên ngựa xuống thành bánh nhân thịt.”

Các tướng sĩ nghe vậy thì như trút được gánh nặng, cả đám sôi nổi đi tới chỗ ngựa của mình sau đó lấy túi nước cùng lương khô.

Yến Hồi thấy thế thì cũng không nói thêm gì mà chỉ thầm nghĩ tiết độ sứ mới nhậm chức này đúng là ngu, không biết trong hoàn cảnh nào thì nên nói cái gì.

Cũng trong lúc đó Phó Huyền Mạc chợt dừng bước trước mặt một thi thể.





Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, mặc xiêm y màu đỏ, nhìn qua thì mức độ thối rữa cũng tương tự các thi thể khác nhưng Phó Huyền Mạc lại chỉ dừng chân trước thi thể này.

Lý Vụ không nhịn được ngừng thở, yên lặng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phó Huyền Mạc.

Hắn bước qua mấy làn váy đầy nước bùn, dừng lại bên cạnh nữ thi đi đôi giày cũng màu đỏ và khom lưng lấy từ cổ tay áo của nàng ta một chiếc khăn tay.



Trong đó có khâu mấy đồ linh tinh và một chiếc chìa khóa nhỏ rỉ sét.

Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng dùng sức thế là sợi chỉ đã mục ruỗng lập tức đứt, chiếc chìa khóa màu đã rỉ đến đỏ loang lổ rơi xuống lòng bàn tay trắng nõn của hắn.

“Lấy cái hộp kia tới.”

Yến Hồi lập tức đón lấy cái hộp trong tay Lý Thước và tự mình đưa tới trước mặt Phó Huyền Mạc.

Phó Huyền Mạc đưa chìa khóa cho hắn thế là Yến Hồi cầm trong tay, lau lên người vài lần để xóa vết rỉ sét sau đó cắm vào ổ khóa.

Chiếc chìa khóa đã bị rỉ sét không ít nên hắn cố vài lần vẫn không thể hoàn toàn đút chìa vào ổ khóa.



Phó Huyền Mạc ở bên cạnh nhìn chăm chú khiến hắn càng thấy áp lực hơn.



Hắn cắn chặt răng, đột nhiên dùng sức một cái thế là chìa khóa đã thành công cắm vào ổ khóa.

Hắn dừng lại một chút và nhìn Phó Huyền Mạc theo bản năng nhưng tên kia hoàn toàn không có biểu tình gì.

Yến Hồi thật cẩn thận xoay chìa khóa ——



Cách một tiếng, tường kép lập tức bắn về phía trước.

Đúng rồi! Hắn vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên mà nhìn về phía Phó Huyền Mạc, cái hộp sắt trong tay nháy mắt nặng tựa ngàn quân.

Tất cả mọi người ngừng lại.

Bất kể kẻ đang ăn lương khô, uống nước hay nhắm mắt nghỉ ngơi lúc này đều không hẹn mà cùng yên lặng nhìn về phía Phó Huyền Mạc.

Lý Vụ đứng thẳng người, biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt hắn đã biến mất, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng vẫn không nhúc nhích kia.

Phó Huyền Mạc vươn tay lấy một cái hoa tai từ trong tường kép ra.

“Bạch Nhung Linh ——” hắn bỗng nhiên mở miệng gọi.

Bạch Nhung Linh sợ tới mức giật mình một cái: “Có ta!”

“Ngươi đến xem đây có phải là cống vật của Bạch gia không?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.

Bạch Nhung Linh vội vàng tiến lên.



Cái thứ trong tay Phó Huyền Mạc cực kỳ quen thuộc với hắn, bản thân hắn đuổi tới Tương Châu cũng vì đôi hoa tai này.



Sau đó hắn bị Lý Thước lục soát thế là hoa tai và ngọc trâm đều biến mất.



Hiện tại thứ Phó Huyền Mạc cầm trong tay chính là một cái trong đôi hoa tai đó.

Bạch Nhung Linh nhìn chăm chú sau đó khẳng định: “Không sai! Đây là một chiếc hoa tai trong số cống phẩm Bạch gia ta chuẩn bị làm hồi môn cho công chúa.”

“…… Ngươi xác định?” Giọng Phó Huyền Mạc âm trầm.


“Ta xác định, bởi vì ——” Bạch Nhung Linh lấy từ trong tay áo ra một túi tiền rồi lại lấy từ túi tiền một vật đưa cho Phó Huyền Mạc.



Đó chính là chiếc hoa tai còn lại.

Hai chiếc hoa tai giống nhau như đúc và tỏa sang lấp lánh dưới ánh trăng ảm đạm.

“Ta đã yêu cầu thợ thủ công giàu kinh nghiệm của Bạch gia xem qua, cũng hỏi một cung nữ may mắn thoát chết trong ngày hoàng cung bị tấn công và khẳng định ngày đó Việt Quốc công chúa thực sự đeo đôi hoa tai này chờ gả ra!” Bạch Nhung Linh liều mạng nghĩ tới việc hắn dùng tên của mình đòi hai mươi vạn hộc lương thực, rồi lại tưởng tượng cảnh tổ phụ biết được chuyện này sẽ dùng gia pháp gì với mình thế là nước mắt thảm thiết lập tức trào ra một cách chân thành.



Hắn mang vẻ mặt bi thương mà nhào tới cỗ thi thể kia rồi gào, “Biểu muội, chúng ta tới chậm rồi!”



Bạch Nhung Linh tới trước mới chợt nhớ ra mình vừa đụng vào một khối thi thể đã hư thối mấy tháng rồi.



Mùi hôi thối xông thẳng vào mũi và giòi bọ đang mấp máy trên thi thể khiến da đầu hắn tê dại, Bạch Nhung Linh lập tức dùng sự nhạy bén nhất đời này để dịch khỏi cỗ thi thể kia và dập đầu thật mạnh lên bùn đất lạnh băng rồi gào: “Trời xanh quả thực không có mắt mà!”

Hắn bị mùi hôi của thi thể trước mắt hun đến rơi lệ không ngừng, với vẻ mặt bi thương kèm theo nước mắt nước mũi giàn dụa kia thì dù có nói cha mẹ hắn vừa qua đời cũng không quá.

Nhưng mặc kệ hắn gào thê thảm thế nào thì ánh mắt mọi người đều nhìn nơi khác.

Thiên hạ đệ nhất công tử nổi danh thiên hạ nên Việt Quốc công chúa cũng thường xuất hiện trong lời đồn đãi nơi đầu đường ngõ xóm.

Nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng —— Bạch gia công tử chưa từng gặp Việt Quốc công chúa thế nên tình cảm này có thể sâu đậm thế nào chứ? Người thật sự bi thương chỉ có Phó Huyền Mạc, vị thanh mai trúc mã lại có hôn ước với nàng kia thôi.

Nhưng bất kể người khác suy đoán như thế nào thì Phó Huyền Mạc vẫn trước sau không hề thay đổi biểu tình.



Hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn cỗ thi thể mặc xiêm y đỏ trên mặt đất giống như vẫn không thể liên hệ cỗ thi thể này và Việt Quốc công chúa.

Quả thực Phó Huyền Mạc đang tự hỏi khối thi thể hư thối trên mặt đất và gương mặt tươi cười trong trí nhớ kia có liên hệ nào không.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, không màng tay áo rũ xuống dính bẩn mà vươn tay luồn dưới người nữ thi sau đó bế thi thể đi tới chỗ xe ngựa.



Yến Hồi kinh hoảng kêu một tiếng “Công tử!”

Giòi bọ từ thi thể liên tục rơi xuống nhưng hắn coi như không thấy, không hề quan tâm mà ôm thi thể đi về hướng xe ngựa.

“Công tử! Để thuộc hạ làm, để thuộc hạ làm ——” Yến Hồi hoảng loạn đuổi theo.


Phó Huyền Mạc không nói một lời đã vòng qua Yến Hồi lúc này mang vẻ mặt nôn nóng mà ôm nữ thi kia lên xe ngựa trong không khí lặng ngắt như tờ.

Nước bùn và nước chảy từ thi thể làm bẩn tay hắn.



Nhưng hắn chẳng quan tâm, chỉ dùng một cái khăn mới tinh ở trong xe lau nước rơi xuống từ mái tóc nữ thi kia.

Thi thể hư thối đã lâu nên chỉ cầm chạm nhẹ là da thịt đã bong tróc rơi hết ra.



Phó Huyền Mạc cầm khăn tay bị nhuốm đầy máu sau đó không chớp mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ của nữ thi, trước mắt lại hiện lên lần cuối cùng hai người gặp mặt.

Nàng tự mình tiễn hắn đến tận cửa cung, mắt đẫm lệ trong ánh hoàng hôn đang buông xuống, khuôn mặt nàng rực rỡ lấp lánh sánh ngang với trang sức trên người.



(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Đôi mắt hạnh ngây thơ không biết thế sự kia như ngân hà trên cao chảy ngược, cao quý kỳ ảo, không dính bụi trần.

Hắn từng cho rằng lần sau gặp mặt chính là đại hôn của hai người.

Hắn cho rằng, vẫn chỉ có hắn luôn cho rằng như vậy.


“Chẳng lẽ Tham Tri đại nhân chưa từng phạm phải bất kỳ sai lầm nào ư?”

Đời này hắn hối tiếc nhất chính là đã đánh giá nàng quá thấp.

Hắn không nghĩ tới trái tim thiện lương của nàng lại khiến cho một tử sĩ như Ngọc Sa không tiếc phải chết cũng muốn bảo vệ nàng an toàn.





Dù trước đó hắn đã nhắc vài lần là hắn đã có sắp xếp, không được làm chuyện trái mệnh lệnh.

Hắn đã đánh giá thấp nàng.

Không nghĩ tới một đóa hoa sinh ra trong nhà kính như nàng lại có thể mai danh ẩn tích cắm rễ ở nơi dân gian cằn cỗi.

Mọi tính toán tỉ mỉ, từng bước mưu toan đều đổ sông đổ bể khi nàng chạy ra khỏi cung.



Từ lúc ấy mọi chuyện bắt đầu chệch ra khỏi quỹ đạo.

Cuối cùng chúng hoàn toàn sụp đổ trong một khắc này.

“…… Quay về thôi.” Phó Huyền Mạc nhẹ nỉ non.

“Vâng!” Yến Hồi vội vàng lên tiếng.

“Lý đại nhân ——” Phó Huyền Mạc bỗng nhiên gọi.

Lý Vụ không chút hoang mang đáp: “Tham Tri đại nhân có gì dặn dò?”

“Ngươi đã từng nghe thấy cái tên Lý Vụ chưa?”

Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu nhưng lại khiến ba người ở đây đều ngừng thở.



Lý Vụ và Lý Thước còn có thể trấn định nhưng Bạch Nhung Linh thì sợ tới độ tim như nhảy vọt ra ngoài.

Lý Vụ nhìn chằm chằm một bên mặt của hắn và mặt không đổi sắc nói: “Chưa từng nghe thấy, kẻ đó là ai thế?”

Gió lạnh thổi vào qua cửa sổ xe như những mũi dao quét qua người hắn, không chỗ nào không đau.



Hắn nhìn mọi chuyện đều rõ ràng, duy chỉ có lúc đối mặt với một người nào đó là hắn vẫn chưa thể nhìn thấu lòng mình.

Cho dù nàng có ở bên hay không thì chỉ cần nhớ tới tên nàng hắn sẽ bị như chia thành hai nửa.



Hắn từng cho rằng thứ chẻ đôi hắn chính là hận, nhưng sau đó lại phát hiện hận kia mọc hoa, nối liền mỗi chỗ nứt trong lòng hắn.

Từng đóa hoa mọc lên tỏa ánh sáng ấm áp nhưng hiện tại tất cả chỉ còn lại tro tàn.

“Lý Vụ…… là kẻ đánh cắp trân bảo của ta.”

Cái khăn tay nhuộm máu trong tay Phó Huyền Mạc dần dần biến dạng, bàn tay hắn nắm chặt tới nỗi khớp xương nổi gồ lên trắng bệch.

“Hắn cũng từng ở Thọ Bình thôn, ta muốn ngươi tìm ra hắn —

Ánh trăng như sương chiếu lên người ngồi trong xe ngựa.



Hắn dùng giọng nói trầm thấp gằn từng chữ một: “Ta sẽ nghiền xương hắn thành tro.”