Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 197: Chương 197




Đương nhiên Thẩm Châu Hi không thể để hắn đi hỏi Lý Thước được.



Nếu để người khác biết chuyện này thì nàng lấy mặt mũi đâu đi gặp người khác đây?

Nàng đắm chìm trong nỗi sợ hãi mình sẽ mang thai, lại giận chó đánh mèo mà đánh đầu vịt, sau đó đuổi con vịt béo ra khỏi phòng.

Lý Vụ đứng ngoài cửa thật lâu mới ủ rũ cụp đuôi đi.

Hắn lập tức chui vào thư phòng, lấy mấy quyển đông cung mình coi như trân bảo ra mà tinh tế kiểm tra, hắn tỉ mỉ đánh giá trên bức tranh, từ tư thế tới đầu tóc.



Trình độ nghiên cứu này ngang bằng lúc hắn khổ đọc cuốn《 ba ngày học thơ cấp tốc 》do Lý Bạch viết.

Nhưng mặc kệ hắn nhìn thế nào, lại lật tới lật lui, thậm chí so lên ánh mặt trời nhìn thì cũng không hiểu làm sao mới có đứa nhỏ.

Hắn biết làm chuyện phòng the sẽ mang thai.

Hắn biết những gì vẽ trên giấy đều là chuyện phòng the.

Hắn biết tối hôm qua chính là một cái được vẽ trong này.

Nhưng —— Hắn không dám đưa ra kết luận.

Không không không, chỉ có một lần thôi, sao mà khéo thế được?

Trên đời này có rất nhiều nam nữ không sinh được con, còn có rất nhiều đôi vợ chồng mười mấy năm cầu cạnh mới có con.



Có nhiều người muốn sinh mà không sinh được như thế, không thể nào đến hắn lại một lần đã trúng phải không?

Hắn nhíu mày khổ nghĩ, đúng lúc ấy Lý Thước bước vào thư phòng thấy hắn hiếm khi phát sầu thì kinh ngạc hỏi: “Đại ca nghĩ cái gì thế?”

“Đệ tới vừa khéo, ta ——” Lý Vụ nhớ tới lời Thẩm Châu Hi nhắc mãi thế là vội im bặt.

“Ta cái gì?” Lý Thước khó hiểu.

“Ta…… Ta muốn ăn rượu Tây Thi với móng heo.”

Lý Thước lập tức nói: “Để đệ bảo hạ nhân đi mua cho huynh.”

“Không cần, ta thuận tiện đi ra ngoài sẽ mua một chút.” Lý Vụ nhét cuốn đông cung vào ngăn tủ, dùng một cuốn《 Đạo Đức Kinh 》đè ở bên trên.

Lý Thước hình như còn muốn nói gì nhưng hắn đã vội vàng ra cửa, không hề để ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của em mình.

Lý Thước nhìn bóng hắn rời đi thì do dự một lát cuối cùng vẫn không gọi.

Thôi nếu đại ca có việc thì để họ Điền kia lại ngất một lúc vậy.



Lý Vụ dùng bước chân thản nhiên khi đi mua móng heo để bước ra cửa nhưng vừa ra khỏi Lý phủ hắn lập tức bước nhanh như gió, hấp tấp xông về phía trước.



Đến nay hắn còn không quen đi ra ngoài bằng xe ngựa, chờ hắn nghe thấy tiếng hô hoảng loạn của xa phu ở phía sau thì bản thân đã đi ra phố lớn.

Lý Vụ chạy nhanh, trực tiếp tới cửa Tố Tâm Đường.

Sắc trời vẫn còn sớm, Tố Tâm Đường mới mở cửa và bên trong chỉ có mấy dược đồng đang bận rộn.



Lý Vụ không thèm hỏi đã trực tiếp vén mành đi vào hậu viện.



Trong viện phủ kín chiếu trúc, giá phơi dược liệu, từng loại thuốc được phơi chỉnh tề.





Đường đại phu mặc áo vải sạch sẽ đang đứng trước một rổ và đưa lưng về phía hắn.



Ông ta đang cầm một thứ dược liệu gì đó không biết tên và để trước mũi ngửi.

“Này, công tử, công tử…… Ngươi không thể ——” Một tiểu đồng hoảng loạn đuổi theo vào.

“Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi.” Đường đại phu cũng không ngẩng đầu lên đã nói.

Tiểu đồng kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Vụ sau đó do dự đi ra ngoài.

“Ông không thèm xem đã nói thế không sợ ta tới cướp của giết người hả?” Lý Vụ hỏi.

“Kẻ cướp của giết người còn lễ phép hơn ngươi nhiều, ít nhất bọn chúng sẽ không chọn lúc lão phu đang bận nhất để tới cửa đâu ——” Đường đại phu ngước đôi mắt nhăn nheo lên trừng hắn và tức giận mắng.

“Lão Đường đầu, tình nghĩa của chúng ta đã bao nhiêu năm ông còn nói cái này làm gì?” Lý Vụ đi đến bên cạnh Đường đại phu rồi thuận tay lấy một miếng sâm ở trên rổ phơi khô rồi bỏ vào miệng.

“Đừng có ăn linh tinh! Ngươi quên lúc nhỏ ngươi ăn cho lắm vào thế là chảy máu mũi hai ngày hả?” Đường đại phu trợn mắt lên với Lý Vụ.


“Ta không ăn linh tinh! Tối qua ta ——” Lý Vụ đột nhiên chuyển đề tài, “Lão Đường đầu, ta tới chỗ ông là có chính sự muốn hỏi ông.”

“Có chuyện mau nói! Chính sự của ngươi thì chính đi đâu? Cả ngày không làm được chuyện gì ra hồn……” Đường đại phu lẩm bẩm.

“Ta —— ta có một người anh em muốn hỏi ông chút chuyện,” Lý Vụ nói, “Sau khi làm chuyện phòng the thì có biện pháp nào để tránh mang thai không?”

Đường đại phu buông dược liệu trong tay mà hồ nghi nhìn chằm chằm Lý Vụ hỏi: “Sao ngươi lại muốn tránh mang thai?”

“Ta…… Không phải ta, là anh em của ta!” Lý Vụ nhíu mày nói, “Có phải ông già rồi nên lỗ tai cũng hỏng rồi không?”

Đường đại phu hừ một tiếng: “Tai lão phu tốt lắm.”



Ông ta ném dược liệu vào trong rổ và xoay người đi tới phía trước.



Lý Vụ lập tức chạy theo.

“Sinh nhi dục nữ là chuyện tốt rất nhiều đôi vợ chồng cầu cũng không được, vì sao người anh em kia của ngươi lại không muốn?” Đường đại phu thong thả ung dung hỏi.

“Ông nói xem có cách nào tránh thai hay không đi?”

“Lão phu không biết nguyên nhân thì tuyệt đối không tùy tiện ra tay.



Ai biết người anh em kia của ngươi có phải ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nuôi ngoại thất nên mới cần phương thuốc bớt lo này hay không?”

“Ông thế là đang hoài nghi nhân phẩm người anh em của ta.” Lý Vụ mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, “Người anh em đó của ta là người chính trực nhất, hắn không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này đâu.”

Đường đại phu vẫn không dao động, chỉ chấp nhất nói: “Vậy ngươi nói thật đi, vợ chồng đứng đắn thì vì sao phải tránh thai?”

Hai người đã đi ra khỏi hậu viện và về tới Tố Tâm Đường.



Trước bàn khám bệnh đã có một người đang chờ thăm khám.

“Ngươi còn không nói thì lão phu sẽ khám cho người khác.” Đường đại phu nói.

Lý Vụ trầm mặc một lúc lâu, lúc Đường đại phu chuẩn bị đi rốt cuộc hắn cũng mở miệng nói: “Hắn sợ mất đi người vợ kia.”

……

Sinh con đẻ cái chính là dạo quỷ môn quan.


Thẩm Châu Hi đã nghe thấy những lời này từ nhiều nơi.



Sinh con không những đau mà hậu quả cũng không phải chỉ có một đứa nhỏ đáng yêu.



(Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Tiên hoàng hậu chính là chết vì khó sinh, mặc dù hoàng đế để toàn bộ Thái Y Viện ra quân nhưng cũng không cứu được mạng của người vợ kết tóc.

Đến Hoàng Hậu còn không thể thoát nạn nên phi tần phẩm cấp thấp trong cung chết vì khó sinh lại càng đếm không xuể.





Gần như mỗi năm trong cung đều có một sinh mạng rực rỡ vì khó sinh mà chết trên giường.

Lúc Trương mỹ nhân khó sinh thì Thẩm Châu Hi vừa khéo đi ngang qua nơi nàng ta ở, tận mắt nhìn thấy từng bồn máu loãng bị bưng ra.



Tiếng kêu thê thảm của Trương mỹ nhân đến giờ còn văng vẳng bên tai nàng.

Mà nàng ấy mới 17 tuổi.

Nàng rất sợ.

Nếu thật sự không cẩn thận có thai thì phải làm sao bây giờ? Mặc dù có thể thuận lợi sinh ra nhưng nếu nàng không thể trở thành một người mẹ đủ tư cách thì sao đây?

Thẩm Châu Hi chán ngán thất vọng mà ngồi ở trên giường, tay phải không nhịn được xoa cái bụng bằng phẳng.

Nàng còn chưa chuẩn bị làm một người mẹ, nàng cũng không biết phải làm sao mới có thể là người mẹ tốt…… Bản thân nàng còn giống như một đứa trẻ mới lột xác thì sao có thừa lực trở thành một người mẹ chứ?

Trong lúc bất giác nàng đỏ mắt, đúng lúc nàng còn đang chua xót thì ngoài phòng bỗng vang lên tiếng ồn ào.



Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đến gần cửa, Thị Nương sốt ruột gọi với vào: “Phu nhân, không hay rồi, không hay rồi!”

Thẩm Châu Hi vội vàng dùng sức chớp chớp mắt sau đó đứng dậy mở cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Nàng hỏi.


Thị Nương mang vẻ mặt nôn nóng nói: “Nô tỳ nghe người trên đường nói nhóm lao dịch tu sửa Thương Giang Yển không chịu nổi khổ dịch nên đã liên hợp tạo phản! Bính lính của Thương Châu tới cầu viện binh được người ta cứu ở ngoài thành, còn có mấy người đuổi giết hắn nhưng đã bị tướng sĩ của chúng ta đuổi đi.



Binh lính kia vừa được đưa tới y quán, còn chưa gặp đại nhân thì đã chết, trên người hắn mang theo tin cầu viện của Hứa tiết độ sứ!”

Sắc mặt Thẩm Châu Hi đại biến: “Lý Vụ đâu?”

“Lý gia đã tới quân doanh điểm binh, muốn đích thân mang binh đến chi viện!”

……

“Có người không?! Dưới bầu trời này có còn thiên lý hay không?!”

Bạch Nhung Linh liều mạng đập vách gỗ của nhà lao.

“Các ngươi dám nhốt ta —— ta chính là biểu cữu ca của tri phủ nhà các ngươi đó! Các ngươi dám không thả ta ra ngoài thì bản công tử tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”

Hắn bi thảm kêu gào trong nhà giam của Tương Châu nhưng hắn gọi đến khàn cả cổ cũng chẳng ai có động đậy gì.

Ở phòng giam bên cạnh là một tên ăn mày vì trộm đồ mà bị nhốt vào đây.



Hắn nghe thấy thế thì nhổ cây rơm trong miệng ra và khinh thường nói: “Nếu ngươi là biểu cữu ca của tri phủ thì ta là biểu cữu ca của hoàng đế đó.”


“Ta nhổ, ngươi có biết bản công tử là ai không?” Bạch Nhung Linh tức giận mắng.

“Ngươi chính là hoàng đế lão tử thì chẳng phải cũng bị nhốt ở đây giống ta à?” Tên ăn mày nhìn chằm chằm cái màn thầu thiu trước mặt Bạch Nhung Linh và nói, “Nếu ngươi không ăn thì cho ta đi.”

“Ăn, ăn, ăn chết ngươi!” Bạch Nhung Linh tức giận đá một chân khiến cái bánh văng sang chỗ tên kia.



Cái màn thầu đã cứng như đá lăn tới vách nhà tù giữa hai gian và ngừng lại.



Ăn mày vươn bàn tay bẩn thỉu qua tóm lấy, thậm chí chẳng kịp gỡ cỏ khô dính bên trên đã cho vào miệng gặm.

“Không ăn mới chết ấy.” Ăn mày nói, “Này người anh em, ta tốt bụng nên mới nhắc ngươi, ở chỗ này ngươi mạnh bạo cũng vô dụng, tội gì tự mình chịu khổ chứ?”

Bạch Nhung Linh nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét sau đó rời mắt và tiếp tục gõ vách nhà tù: “Người đâu! Người đâu! Các ngươi không muốn sống nữa, các ngươi dám nhốt biểu cữu ca của tri phủ ——”

“Ồn cái gì?!”

Một gã ngục tốt cầm gậy gỗ đi tới gõ bang bang lên cái cửa gian tù của Bạch Nhung Linh khiến hắn vội nhảy lui về sau tránh, lưng dán lên tường phòng giam.

“Gào cái gì?! Còn dám gào có tin ta vào cho ngươi một trận không?!” Ngục tốt tức giận nói, “Hiện tại Tri phủ đại nhân đang bận, không rảnh gặp ngươi!”

“Những người khác đâu? Cái tên đánh ngất bản công tử hai lần, cái kẻ trên mặt có sẹo ấy!” Bạch Nhung Linh hét lớn.

“Thước gia cũng vội, làm gì có thời gian gặp ngươi.



Hiện tại là lúc cấp bách, tất cả mọi người đều vội vàng, ngươi an tâm ngốc ở đây đi.



Các đại nhân muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gọi tới.”

“An tâm ngốc ư? Sao ta có thể an tâm ngốc ở đây?” Bạch Nhung Linh tức giận kêu to, “Thời gian của bản công tử cũng quý giá, ngươi có biết ta không lo liệu một ngày thì sẽ thiệt hại bao nhiêu bạc không?!”

Ngục tốt nhíu mày.

Ăn mày ở bên cạnh dùng nước miếng cố nuốt cái bánh màn thầu như làm bằng vôi kia và thuận miệng nói: “Đại nhân, hắn điên rồi, đừng lãng phí thời gian với hắn.



Khi nào ta có thể ra ngoài thế?”

“…… Đều thành thật cho ta.” Ngục tốt không kiên nhẫn mà dùng gậy gỗ gõ gõ vách nhà giam, “Thương Châu đã xảy ra chuyện, đại nhân của chúng ta đã chạy tới đó.



Trước khi đi ngài ấy có dặn không ai được quấy rối trong thành, nếu không sẽ nghiêm trị không tha.



Loại người vốn có tội như các ngươi ta trực tiếp đánh giết cũng không ai dám nói gì đâu.”

“Bản công tử có tội gì?!” Bạch Nhung Linh kêu rên: “Chẳng lẽ giàu có cũng là một loại tội sao?”

Ăn mày vẫn gặm màn thầu và nhìn hắn với ánh mắt đồng tình: “Ngươi giàu có như thế sao mặc còn rách hơn ta?”

“Còn không phải do họ Lý kia! Ba anh em chúng —— đều là cường đạo! Vô sỉ đến cực điểm! Vô sỉ đến cực điểm!”

Mang theo một thân vàng bạc châu báu tới Tương Châu, sau đó bị cướp sạch sẽ rồi bị tròng lên một cái áo rách và ném vào nhà tù, đến mông cũng hở khiến Bạch Nhung Linh tức giận đến trợn trắng mắt.

Ăn mày đồng tình mà nhìn hắn: Sao còn trẻ thế đã điên rồi?