Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 188: Chương 188




“Như thế nào, có khả năng sửa lại Thương Giang Yển không?”

Hứa Du đứng ở đầu thuyền, thần sắc nghiêm túc nhìn hai vị chuyên gia thủy lợi ở bên cạnh.



Hai người này tóc đã hoa râm, bọn họ liếc nhau và đều thấy khó xử trong mắt đối phương.

Sau một lúc lâu người lớn tuổi hơn mới mở miệng nói: “Yển đê bị tổn hại nghiêm trọng, từ tình huống dòng nước mà xem thì phía dưới sụp chừng mười mấy chỗ.



Không biết đại nhân có bản đồ thiết kế Yển đê không?”

Hứa Du lắc lắc đầu: “Thương Giang Yển đã xây hơn 500 năm, thiết kế sớm đã tan nát rồi.”

Lão thợ thủ công thở dài: “Nếu có bản thiết kế thì lão hủ còn dám mạo muội thử một lần……”

“Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?” Hứa Du nhíu mày nói, “Mắt thấy mùa mưa sắp đến, Thương Giang Yển mà không được xây lên thì bốn châu quanh đây sẽ lại gặp tai họa.



Nếu các ngươi lo lắng sức người sức của không đủ thì ta sẽ nghĩ cách giải quyết.



Ngươi chỉ cần đưa ra phương pháp ngươi cảm thấy có thể làm được.”

“Nếu đã nói thế thì……” Lão thợ thủ công do dự một lát mới nói, “Đại nhân cảm thấy lấy Thương Giang Yển làm cơ sở rồi xây thêm một lớp đê phụ ở những chỗ bị tổn hại thì thế nào?”

“Ta chỉ là kẻ vũ phu, không biết chuyện trị thủy thế nào.” Hứa Du nói, “Ngươi là chuyên gia trị thủy giỏi nhất vùng này, nếu ngươi cảm thấy được thì ta sẽ cho ngươi người.”

“Nhưng… tiêu phí này chỉ sợ khó mà hình dung.”

“Dù phải tốn nhiều tiền thì cũng phải sửa.” Hứa Du nói, “Nếu không mùa mưa mà tới thì cảnh sinh linh đồ thán sẽ lặp lại.



Chuyện tiền bạc ngươi không cần lo lắng, cần phải giải quyết được chuyện này trước khi mùa mưa tới.



Sau khi trở về các ngươi tính toán mọi thứ và đưa dự toán đại khái tới Trấn Xuyên phủ.



Việc nào các ngươi không thể giải quyết ta sẽ giúp các ngươi làm.”

“Đại nhân vì nước vì dân, tấm lòng rộng lớn ——” lão thợ thủ công tâm phục khẩu phục mà chắp tay nói, “Lão hủ thay mặt dân chúng bốn châu cảm tạ ân đức của đại nhân!”

Sau khi thuyền gỗ cập bờ Hứa Du để lại mấy binh sĩ hộ vệ cùng hai thợ thủ công kia đi thực địa khảo sát còn bản thân ông ta mang theo quan viên vội vàng về phủ tiết độ sứ.

“Xây lại Thương Giang Yển sẽ tốn rất nhiều của cải và nhân lực.





Các ngươi nói xem có biện pháp gì không?”

Phòng khách Lý Kháp dùng để tổ chức yến tiệc đã được cải tạo thành chính đường bàn quân nghị.



Hứa Du và một đám quan lại tướng lãnh cũ mới của Trấn Xuyên quân ngồi đó.



Sắc mặt ông ta ngưng trọng, đám thủ hạ thì hai mặt nhìn nhau không ai muốn mở miệng.

Sau một lúc lâu trên bàn vẫn không có người nào nói chuyện.

Hứa Du giận dữ đập bàn nói: “Trấn Xuyên quân mỗi năm tiêu nhiều tiền cho các ngươi như thế chẳng lẽ chỉ để các ngươi ăn không làm việc hả? Nói đi! Mỗi người đều phải nói ra được một biện pháp, nếu không nói nên lời thì lập tức cách chức điều tra!”

Mọi người lập tức xôn xao, thần sắc mỗi kẻ đều khác nhau.



Hứa Du cũng không để ý bọn họ đang chửi thầm cái gì mà trực tiếp chỉ một kẻ ngồi cuối cùng và ra lệnh: “Ngươi nói xem.”

“…… Ta? Đại nhân nói ta ư?” Người nọ sửng sốt.

“Đương nhiên là ngươi!” Hứa Du cả giận mắng.

Người nọ lắp bắp nói vài câu, đều là đống biện pháp mốc meo không có giá trị thực tế vì vậy mặt Hứa Du tức khắc trầm xuống mà gọi một kẻ khác.

Từ đầu tới cuối lục tục có vài kẻ bị điểm tên.



Tới lượt một vị quan viên địa phương ngồi giữa bàn thì hắn do dự một lát mới nói: “Có lẽ chúng ta cũng có thể tham khảo biện pháp của Tương Châu.”

Hứa Du hỏi: “Tương Châu có biện pháp gì?”

Vị quan kia chắp tay nói: “Hạ quan nghe nói tri phủ Tương Châu là Lý Chủ Tông được phu nhân kiến nghị đã chọn phương pháp lấy công đổi tiếp tế.



Bọn họ dựa vào đó tiếp nhận dân chạy nạn, người nào nguyện ý tu sửa tưởng thành và quan đạo sẽ được bố trí chỗ ở và được tiếp tế.



Người nào nguyện ý ở lại Tương Châu an cư thì có thể trực tiếp vào thành tìm việc.



Hiện giờ bốn châu gặp nạn, lưu dân trôi giạt khắp nơi nhiều không đếm xuể, chúng ta cũng có thể tham khảo phương pháp này để gom góp nhân lực xây dựng đê.”

Hứa Du lắng nghe một cách nghiêm túc sau đó hỏi: “Nhân lực có thể dùng cách đó để giải quyết vậy còn vật lực để tu sửa đê thì làm sao?”

Vị quan kia trầm ngâm một lát mới nói: “Tiết độ sứ đời trước có để lại chút vàng bạc đủ bổ sung một phần nhu cầu.





Còn phần còn lại đại nhân có thể viết thư cho các châu phủ thuộc quyền quản lý để mượn lương và bạc.”

“Cái này sao được?!” Một kẻ khác nghe thế thì biến sắc, lập tức cả kinh phản bác.

“Sao không được?” Vị quan kia không hoảng không loạn mà nói, “Nếu không xây xong Thương Giang Yển thì mỗi năm sẽ chịu hai, ba lần lụt.



Cứ thế mãi bốn châu này sẽ chỉ còn lưu phỉ và mã tặc.



Ông cho rằng Dương Châu của ông sẽ không bị ảnh hưởng à?!”

Tri phủ Dương Châu vừa muốn mở miệng thì Hứa Du đã không kiên nhẫn mà đánh gãy lời ông ta: “Ngươi phản đối như thế thì có biện pháp nào tốt hơn không?”

“Này……” Tri phủ Dương Châu ra vẻ khó xử.

“Một khi đã như vậy thì nghe người khác nói có làm sao?!”

Tri phủ Dương Châu ăn phải cái đinh cứng thì chỉ có thể trầm mặc dù không cam tâm.



Những người khác thấy thế thì biết vị tiết độ sứ mới nhậm chức này không phải kẻ dễ chơi.



Cả đám đều thức thời nuốt lời phản đối lại.

Hội nghị dài hai canh giờ vừa kết thúc thì từng phong thư có con dấu của Trấn Xuyên tiết độ sứ được người ta ra roi thúc ngựa đưa tới các châu thành trong địa phận Trấn Xuyên quản lý.

Ở các châu thành khác đám quan lại triệu tập phụ tá thương lượng đối sách lừa gạt quan trên.



Còn ở Tương Châu thì công tác cứu tế vừa kết thúc, Lý Vụ đang bắt tay bức Thẩm Châu Hi sửa sang lại thi tập của hắn nhân lúc rảnh rỗi.


Ánh mặt trời vừa lúc chiếu trong chủ viện, Thẩm Châu Hi lên trời không được, xuống đất không xong.



Nàng bị Lý Vụ dùng đôi chân dài kẹp chặt không thể động đậy.

“Cái gì mà ngày khác lại nói?” Lý Vụ bất mãn chỉ trích, “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ta thấy hôm nay trời trong nắng ấm, là ngày lành để sửa sang lại thi tập.



(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nếu nàng không nhớ được thì ta lại có thể đọc lại một lần cho nàng nghe.



Nếu nàng thiếu giấy bút thì ta sẽ lập tức kêu lão lỗ đầu đưa tới cho nàng.





Nếu nàng còn cần phải có nhạc mới động bút thì ta có thể ngâm thơ cho nàng ——”

“Đừng đừng đừng!” Thẩm Châu Hi lập tức thất sắc vì kinh hoàng.

Lý Vụ càng không vui: “Kinh Thi ta còn ngâm được thì vì sao thi tập của lão tử lại không thể ngâm xướng? Thẩm Châu Hi, có phải nàng khinh lão tử không?”

“Lúc nào thì ta ——” Thẩm Châu Hi bại trận nên đành khóc không ra nước mắt nói, “Ta viết, ta viết là được……”

Lúc này Lý Vụ mới đồng ý thả lỏng giam cầm.

Thẩm Châu Hi thì mang vẻ mặt đưa đám đi tới trước bàn ——

Mẫu phi trên trời ơi, hôm nay danh tiết của nàng hẳn là khó mà giữ rồi!

Thẩm Châu Hi ngồi xuống cái bàn lộn xộn, vừa sửa sang lại đống giấy tờ hỗn độn Lý Vụ làm xong vứt đó vừa oán giận: “Dùng xong bàn chàng phải dọn gọn lại, sao có thể xong một cái ném một cái, về sau muốn tìm đồ thì phải làm sao đây?”

Lý Vụ đáp cực nhanh: “Không ai động tới thì đồ sẽ không mất đâu.”

“Ta cũng không muốn giúp chàng sửa sang lại đâu nhưng ta cần dùng cái bàn này!” Thẩm Châu Hi cả giận nói, “Rõ ràng chàng cũng có thư phòng, nó còn lớn và thoải mái hơn chỗ ta nhưng sao chàng cứ đoạt cái bàn với ta thế?”

Lý Vụ quay người ngồi ở ghế vịn, tay ôm lưng ghế, bộ dạng cà lơ phất phơ nhìn gương mặt tức giận đến đỏ của Thẩm Châu Hi thì nhếch miệng cười và thản nhiên nói: “Ta thích.”

Thẩm Châu Hi đỏ mặt, cúi đầu sửa sang lại giấy tờ, môi mấp máy nhưng không phát ra được lời oán giận nào.

Lý Vụ tì cằm lên lưng ghế rồi nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng mỹ mãn nghĩ: Không hổ là nữ nhân của hắn, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Lúc nàng giận đáng yêu, không giận cũng đáng yêu, ngớ ngẩn hay ngốc nghếch lại càng đáng yêu.




Lúc nàng không giận, không ngây người lại còn gọi hắn là phu quân thì đúng là cực kỳ, cực kỳ đáng yêu.

Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? À, ngậm ở trong miệng sợ tan, đặt ở trong tay sợ mất, mỗi ngày bảo vệ chặt chẽ vẫn sợ bị chó ngậm chạy mất.

Con chó chết tiệt.

Sao không có một tia sét đánh chết hắn đi nhỉ.

Lý Vụ càng nghĩ càng xa thì Thẩm Châu Hi bỗng nhiên “hả” một tiếng.

“Hứa Du ư? Đây không phải Trấn Xuyên tiết độ sứ mới nhậm chức sao?” Thẩm Châu Hi nhìn dấu tay dính mỡ trên giấy viết thư lại ngửi ngửi thấy có mùi giò heo kho thì không thể tin dược nói, “Sao thư của tiết độ sứ viết cho chàng mà chàng lại dùng làm giấy lau tay thế này?”

“Ai bảo hắn toàn viết mấy lời đánh rắm, kẻ có thể moi được tiền từ trên người lão tử còn chưa sinh ra……” Lý Vụ nhìn Thẩm Châu Hi và lập tức sửa lời, “Nam nhân có thể moi được tiền từ lão tử còn chưa ra đời đâu.”

Thẩm Châu Hi mở tờ giấy viết thư đầy dầu mỡ kia ra và nghiêm túc đọc nội dung trong đó.

Sau khi xem xong cả lá thư nàng nói: “Xây Yển đê là tốn công vô ích nhưng Hứa Du lại chủ động nhận vấn đề khó này.



Thoạt nhìn hắn là vị quan tốt lòng mang bá tánh, nếu chúng ta có dư thừa lực thì nhiều ít cũng giúp một chút.”

“Chúng ta làm gì có thừa lực?” Lý Vụ nói, “Phủ kho còn bao nhiêu bạc nàng rõ hơn ai hết.



Hứa Du tìm lão tử mượn lương mượn bạc nhưng lão tử còn muốn tìm hắn mượn lương mượn bạc đó!”

Tiền trong phủ kho đích thực không còn nhiều lắm, mà đó là do Thẩm Châu Hi tính toán tỉ mỉ để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới mới còn.

Sau khi lũ quét qua tất sẽ có dịch bệnh, mặc dù trình độ không quá nghiêm trọng nhưng đồng ruộng của bốn châu đều bị nước phủ, lương thực trong mùa đông này ở kinh đô và vùng lân cận đương nhiên sẽ tăng vọt.

Thẩm Châu Hi tích cóp số tiền này để dùng cứu mạng vào mùa đông.



Nhưng nếu không sửa Thương Giang Yển thì lũ lụt sẽ tới hàng năm, vĩnh viễn đều có nạn dân.



Muốn cứu tế thì biện pháp chân chính là trùng tu Thương Giang Yển.

Thẩm Châu Hi trầm tư một lát mới hạ quyết tâm nói: “Chuyện này giao cho ta.”

Sau khi nàng nói xong mới ngước mắt và thấy ánh mắt nhìn thẳng của Lý Vụ thì hoảng sợ.

“Chàng nhìn chằm chằm ta làm gì?”

“…… Đám phế vật trong huyện nha mà có được nửa khả năng của nàng thì lão tử cũng không phải vất vả thế này.”

Sau khi nói xong hắn lại lộ vẻ đắc ý, khoe khoang nói: “Không hổ là nữ nhân lão tử nhìn trúng.”

Thẩm Châu Hi bị lời hắn nói làm cho đỏ mặt, xấu hổ tức giận liếc hắn một cái nhưng chỉ thấy hắn cười hê hê.

“Chàng cười cái gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Thấy nàng là ta lại vui vẻ.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi lại càng đỏ mặt sau đó vội cúi đầu sửa lại bàn để trốn tránh.

Có lá thư của Hứa Du cắt ngang nên Lý Vụ đã quên chuyện sửa sang lại thi tập sự.



Thẩm Châu Hi thu don xong bàn và thấy hắn không nhắc tới thi tập nữa thì cũng thuận nước đẩy thuyền mà chuyển đề tài sang chuyện khác.

Chờ Lý Vụ nhớ tới thi tập của hắn thì Thẩm Châu Hi sớm đã ra cửa tìm cách chuẩn bị tiền bạc rồi.

Phủ kho không có thừa bạc, Lý phủ càng không.



Những gì có thể bán thì Thẩm Châu Hi đều đã bán, vì thế nếu muốn gom góp bạc nàng phải xuống tay từ bên ngoài.

Nàng tự mình tới bái phỏng tứ đại gia tộc ở huyện Tương Dương, trong đó Trần gia là đứng đầu.



Nàng hy vọng có thể nhận được tiền quyên góp nhưng bất kể nàng cường điệu tầm quan trọng của việc trùng tu Thương Giang Yển thế nào, nói rằng đây là chuyện công đức cỡ nào thì Trần phu nhân cũng không dao động.

Thẩm Châu Hi phí hai canh giờ ở Trần gia mà chẳng thu được gì.



Trần phu nhân kín kẽ, khách khí chu đáo cùng nàng uống trà ngắm hoa —— làm gì đều được nhưng vừa nhắc tới quyên góp là bà ta sẽ linh hoạt nói tránh sang chuyện khác.

Thẩm Châu Hi thất vọng mà rời khỏi Trần gia.

Nhưng trong Tương Châu không chỉ mỗi Trần gia giàu có, nàng vừa cổ vũ bản thân vừa trở lại xe ngựa tiếp tục đi tới điểm tiếp theo.

Nhưng chờ đợi nàng là một đống bế môn canh.



Đám nhà cao cửa rộng giống như đồng thời nhận được tin nên không hẹn mà cùng chọn đi tế tổ, dạo chơi ngoài thành, thăm thân, thăm bạn… Tóm lại bọn họ đều không ở nhà.

Thẩm Châu Hi không nhịn được nôn nóng: Nàng ba hoa một đống trước mặt Lý Vụ, nếu không làm được thì phải thế nào?