Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 173: Chương 173




Nửa tuần sau năm đại tiết độ sứ thống lĩnh đại quân lục tục đến bình nguyên Bạch Linh đóng quân dựng trại.

Đêm đó yến tiệc đón gió tẩy trần cho chư vị tướng sĩ được tổ chức trong phủ của tri phủ Tương Châu Lý Vụ.

Chuyện nào làm tới lần thứ hai cũng dễ hơn nhiều.



Lần này tuy không thể dựa vào tìm hiểu thực địa để biết yêu thích của khách khứa nhưng lại có cách càng đơn giản hơn.



Lý Kháp và Lý Vụ có lợi ích dính liền, đương nhiên không muốn mất mặt trước bốn tiết độ sứ khác và phụ tá của bọn họ.



Chính vì thế Thẩm Châu Hi viết một lá thư qua và chưa tới mấy ngày nàng đã nhận được thông tin tỉ mỉ về sở thích của khách khứa dự tiệc.

Có tin tình báo thì chuyện khác lập tức đơn giản hơn.



Thẩm Châu Hi tham khảo quy trình chuẩn bị cung yến nhưng vận dụng một cách đơn giản thế là thành yến tiệc tẩy trần.



Nàng không cầu khách khứa cảm thấy yến hội lóa mắt, châu báu lộng lẫy nhưng cần thú vị mới lạ, để bọn họ thấy đi một chuyến này không tệ.

Tiền viện có ánh sáng đan xen, không khí rất tốt, ngay cả hậu hoa viên của Thẩm Châu Hi cũng mơ hồ nghe thấy tiếng cười vang và tiếng vỗ tay truyền đến từ chỗ mở tiệc.



Nàng ngồi trên bàn đu dây cạnh hồ, Thị Nương nhẹ nhàng đẩy lưng cho nàng.

“Buổi tiệc làm thành công như thế sao phu nhân không lộ mặt một chút?” Thị Nương không rõ nội tình nên hiếu kỳ hỏi.

“Ta không thích những sự kiện thế này, ở đây thanh tịnh hơn.” Thẩm Châu Hi tránh nặng tìm nhẹ nói, “Ngươi cũng chẳng cần đứng im như người gỗ hai ba canh giờ, còn có thể cùng ta chơi đánh đu.



Lát nữa sẽ có đồ ăn ngon đưa tới tận phòng cho ngươi —— thế chẳng tốt à?”

Thị Nương ngượng ngùng cười nói: “Tốt thì tốt —— nô tỳ đương nhiên cảm thấy tốt nhưng phu nhân……”

“Ta làm sao?”

“Lúc nô tỳ còn ở Từ Châu có nghe người ta nói……” Thị Nương do dự một lát mới nói, “Triệu gia ở trấn trên có thiếu phu nhân thân thể không tốt nên có người đưa con gái của mình tới cửa cho Triệu thiếu gia làm thiếp đó.”

“Triệu thiếu gia có nhận không?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Đương nhiên nhận.” Thị Nương kinh ngạc nói, “Chỉ cần quan hệ không quá kém thì có ai cự tuyệt kẻ khác đưa lễ tới cửa chứ?”

Thẩm Châu Hi không nhịn được nắm chặt dây thừng.



Lòng nàng cũng sầu lo nhưng nàng nhớ tới mình đã đồng ý với Lý Vụ là sẽ tin hắn thế nên nàng nỗ lực tìm lý do an ủi mình: Sẽ không, Lý rắm thối mới luyến tiếc nuôi thêm một miệng ăn trong nhà ấy.

Mặt trời đỏ ối đã chìm một nửa xuống hồ nước, mặt nước lóe ánh kim quang lấp lánh.





Một cơn gió nhẹ thổi qua, váy Thẩm Châu Hi theo đó mà lay động.

“Gió nổi lên rồi —— để nô tỳ đi lấy cái áo khoác cho phu nhân!” Thị Nương nói.

“Không cần, chúng ta……”

Thẩm Châu Hi vừa định nói chúng ta trở về phòng đi thôi nhưng ánh mắt nàng lại nhìn thấy Vương Thi Vịnh đi ra từ núi giả trong hoa viên thế là giọng dần mỏng đi rồi tắt hẳn.

Vương Thi Vịnh nhìn nàng đứng trên bàn đu dây thì không chớp mắt sau đó chậm rãi gằn từng chữ, “Có thể ở chỗ này gặp cái người nghe nói thân thể không tốt quả là khéo……”

Lần trước Thẩm Châu Hi gặp Vương Thi Vịnh là ở Từ Châu.



So với khi ấy nàng ta gầy ốm đi nhiều, quần áo trên người cũng là váy vải thô tầm thường của bá tánh.



Nha hoàn Xuân Quả vẫn đi theo nàng ta đã không thấy đâu.

“Sao ngươi tới được đây?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Đi thôi, còn có thể thế nào?” Vương Thi Vịnh hơi hơi mỉm cười, tay phải phất qua vệt nước nửa ướt trên váy nói, “Ta nói muốn tìm một chỗ thay quần áo thế là nha hoàn của các ngươi mang ta tới hậu viện này.



Nếu đã tới hậu viện thì ta cùng tùy tiện đi một chút, và không cẩn thận lạc đường đến tận đây, cũng chẳng có gì kỳ quái.



Ngược lại ngươi mới có vấn đề, Lý phu nhân vì chuẩn bị yến tiệc mà bị bệnh sao không nằm trên giường mà lại mặc đơn bạc thế này đứng bên hồ hứng gió?”

“Liên quan gì tới ngươi?!” Thị Nương nhịn không được quát, “Người đâu! Người đâu!”

“Ngươi đừng nháo ầm ĩ thì tốt hơn, nếu người khác tới thì mục đích chủ tử của ngươi muốn giấu sẽ bại lộ đó.” Vương Thi Vịnh nói.

“Ngươi nói hươu nói vượn!”

Tuy Thị Nương không tin Thẩm Châu Hi có cái gì phải giấu người khác nhưng lời Vương Thi Vịnh nói thành công khiến nàng ấy không còn dám lớn tiếng gọi người nữa.



Nàng ta do dự không biết phải làm gì thế nên vội quay đầu cầu Thẩm Châu Hi làm chủ.

Thẩm Châu Hi nhìn Vương Thi Vịnh, thần sắc trấn định nói: “Trong danh sách khách khứa không có ngươi, chẳng lẽ ngươi đi theo Lý Kháp trà trộn vào sao? Lý Kháp có biết không?”


Vương Thi Vịnh cả giận nói: “Đừng có lấy người khác ra uy hiếp ta! Hiện giờ ta chẳng còn gì nên cũng chẳng sợ gì!”

“Ngươi phí nhiều công sức trà trộn vào yến tiệc nhưng không tìm Lý Vụ lại lấy cớ thay quần áo chạy tới hậu viện —— ngươi là tới tìm ta ư?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Biết rõ còn cố hỏi!”

“Ngươi tìm ta làm gì?”

“Ta muốn ngươi rời khỏi Lý Vụ! Ta mới là người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng!” Vương Thi Vịnh cất giọng the thé.

Sự cố chấp của nàng ta vượt qua dự kiến của Thẩm Châu Hi, nàng kinh ngạc hỏi: “…… Ngươi còn muốn gả cho hắn sao?”



“Ngoài hắn ta chẳng còn gì!” Vương Thi Vịnh căm tức nhìn Thẩm Châu Hi rồi bi ai nói, “Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, lang bạt kỳ hồ lưu lạc đến tận đây chẳng lẽ không nên để Lý Vụ gánh trách nhiệm sao?!”

Nếu là lúc trước Thẩm Châu Hi có lẽ sẽ bị nàng ta nói đến nghẹn họng nhưng xưa đâu bằng nay, đã gặp kẻ mặt dày vô sỉ như Lý rắm thối thì Vương Thi Vịnh chẳng là gì.

Thẩm Châu Hi nói có sách mách có chứng mà phản bác: “Ta có lòng tốt cứu ngươi một mạng nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn đoạt chồng của ta.



Ta không hại ngươi cửa nát nhà tan nhưng ngươi lại suýt nữa hại ta cửa nát nhà tan, đến tột cùng là ai nên gánh trách nhiệm đây?”

“Nếu không phải ngươi thì Lý Vụ căn bản không có lý do cự tuyệt ta!” Vương Thi Vịnh siết chặt hai tay, trong mắt tràn ngập hận ý, “Chỉ cần ngươi biến mất thì hắn sẽ không đào hôn, cha ta cũng sẽ không tức đến trúng gió, Từ Châu cũng sẽ không tan hoang!”

“Lý Vụ đào hôn là vì hắn có tình có nghĩa, cha ngươi tức đến trúng gió là bởi vì ông ta trợ Trụ vi ngược, gieo gió gặt bão.



Thành Từ Châu bị phá vì các thành lân cận đều tu sửa công sự chống địch, chỉ có cha ngươi là tình nguyện bỏ số tiền lớn trả thù riêng cũng không muốn tiêu tốn vào việc phòng thủ!”

Thẩm Châu Hi nói cực kỳ có lý khiến Vương Thi Vịnh nghẹn một lúc lâu đều nói không nên lời, chỉ có thể tức giận đến run rẩy, đôi mắt oán hận nhìn nàng.

“Nếu không phải các ngươi đánh cướp viện quân của Từ Châu thì nơi ấy làm gì tới nỗi sinh linh đồ thán?” Vương Thi Vịnh cắn răng nói, “Ta vốn là đích nữ của Từ Châu Vương thị, là thế gia trăm năm nhưng vì các người mà cửa nát nhà tan.



Chẳng lẽ các ngươi không có chút áy náy nào …..



với ta và bá tánh Từ Châu sao?”

Thẩm Châu Hi dừng một chút, mắt nhìn nàng kia và chậm rãi nói: “Ta quả thực có hổ thẹn với bá tánh Từ Châu, còn với ngươi thì không.



Nếu ngươi tiếp tục càn quấy thì đừng trách ta không nể tình.”

“…… Ngươi muốn làm gì?” Vương Thi Vịnh lộ ra nụ cười trào phúng, “Nếu ta nói với mọi người thì bọn họ sẽ biết Lý Vụ còn có một người vợ nữa.”


“Mọi người cũng sẽ biết chuyện vào đêm tân hôn ngươi bị đào hôn.” Thẩm Châu Hi tiếp lời, “Tất cả mọi người sẽ biết ở trong mắt Lý Vụ thì ngươi còn không đáng giá bằng mấy rương của hồi môn.”

Vương Thi Vịnh bị người ta chọc trúng chỗ đau thì xanh mặt mắng: “…… Ngươi chỉ hư trương thanh thế thôi.”

“Ngươi cứ thử xem có phải ta đang hư trương thanh thế hay không.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân trong hậu trạch, người ra mặt ở bên ngoài là chồng ta.



Chỉ cần hắn thấy không mất mặt thì ta ở hậu trạch có gì phải mất mặt?”

Mà Lý Vụ có cảm thấy mất mặt hay không thì nàng biết rõ.



Da mặt hắn dày hơn tường thành, đến giờ nàng còn chưa từng biết có chuyện gì sẽ khiến Lý Vụ mất mặt.

Thẩm Châu Hi có lòng tốt nói, “Ta khuyên ngươi đừng uổng phí công sức nữa, trên đời này không phải chỉ có mình Lý Vụ là nam nhân, vì sao ngươi nhất định phải dính líu với kẻ đã có vợ chứ?”

“Ta đã vì Lý Vụ mất nhiều như vậy, vì thế phải là hắn mới được! Ta chỉ cần hắn!” Vương Thi Vịnh đỏ mắt, càng thêm kích động nói, “Nếu hiện tại ta từ bỏ thì những thứ mất đi lúc trước ai tới trả cho ta?!”



“Vậy ngươi đi nói với Lý Vụ đi.” Khuyên can mãi đều không thông, Thẩm Châu Hi ngại củ khoai lang phỏng tay này nên nói, “Chỉ cần Lý Vụ gật đầu thì ta sẽ tự hòa ly.”

Nếu có thể đả động Lý Vụ thì nàng ta còn tới đây làm gì?

Vương Thi Vịnh oán hận trừng mắt Thẩm Châu Hi: “…… Ngươi sẽ hối hận.”

“Ngươi tự mình đi hay để ta gọi người tới mời ngươi đi?” Thẩm Châu Hi hỏi.

Vương Thi Vịnh xoay người trở về.



Thẩm Châu Hi mới vừa nhẹ nhàng thở ra đã thấy nàng kia xách váy không chút nghĩ ngợi mà nhảy vào trong hồ.

“Cứu mạng ——” Vương Thi Vịnh lớn tiếng khóc kêu, lại đập nước vùng vẫy.

“Hỗn trướng!” Thẩm Châu Hi tức giận đến độ thốt ra câu mắng của mẫu phi nàng.

Thị Nương chưa từng thấy việc đời nên đứng ngây ra sửng sốt, nhưng Thẩm Châu Hi sớm đã được cuộc sống trong cung rèn luyện nhuần nhuyễn nên nàng lập tức chạy và nhảy theo vào trong hồ.

Lúc này Thị Nương mới hoàn hồn, kinh hoảng gào to át cả tiếng kêu của Vương Thi Vịnh: “Người đâu, phu nhân rơi xuống nước! Mau tới!”

Vương Thi Vịnh hít một hơi muốn hô to nhưng dưới chân lại bị cái gì đó kéo thế là nàng ta lập tức chìm vào trong nước.



Thẩm Châu Hi nín thở lặn xuống kéo chân và nhìn nàng ta uống vài ngụm nước hồ mới buông tay.

Nàng đập nước bơi lên mặt, sau khi nghe thấy tiếng ồn ào nàng mới ngoi lên —— đương nhiên không quên kéo búi tóc để tóc che mặt mình.

“Cứu, cứu mạng ——” Thẩm Châu Hi hô, nương tiếng kêu này nàng hít một hơi thật sâu.

Bên hồ đã vây quanh rất nhiều người, ngoài nha hoàn và gã sai vặt trong phủ thì còn có rất nhiều khách khứa tham gia yến tiệc.


Lý Vụ đã sớm nhảy xuống hồ, thấy Thẩm Châu Hi chìm nổi trong nước thế là hắn lập tức lặn xuống nhanh chóng bơi tới chỗ nàng.

Hồ nước xanh xanh, lục bình trôi nổi.



Thẩm Châu Hi không ngừng chìm xuống, váy và tóc bay múa trong làn nước.



Nàng vươn tay và Lý Vụ lập tức nắm lấy kéo nàng lên trên.



Nàng nghiêng đầu thấy Vương Thi Vịnh vẻ mặt thống khổ đang liều mạng đạp nước, gian nan ngoi nửa đầu lên.

“Cứu ta……” Nàng ta cất tiếng mỏng manh phiêu tán trên mặt hồ.

“Còn một người nữa…… đó không phải người Trấn Xuyên tiết độ sứ mang tới ư?”

Trong đám người khe khẽ vang lên tiếng xì xào khiến Lý Kháp cắn chặt răng, không thể không nhảy vào hồ bơi về phía Vương Thi Vịnh đang chìm nghỉm.

Lý Vụ ôm Thẩm Châu Hi lên bờ một cái lập tức có nha hoàn chuẩn bị áo choàng sạch sẽ choàng cho nàng.


“Nàng sao rồi?” Sắc mặt Lý Vụ rất khó coi, giọng gấp gáp.

“Ta giả vờ thôi…… không có việc gì.” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói, “Phối hợp với ta.”

Nàng chôn mặt vào ngực hắn, vừa run bần bật vừa dùng giọng mọi người đều có thể nghe được mà khóc rống lên: “Ta không thấy rõ ai đẩy ta……”

Lý rắm thối quả nhiên phối hợp, lập tức giận dữ nói năng khí phách: “Nơi này tổng cộng chỉ có ba người, vậy là ai? Thị Nương, là ngươi sao?!”

“Không phải nô tỳ!” Thị Nương theo phản xạ có điều kiện mà kêu lên.

Hay, giờ chỉ còn một người.



Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vương Thi Vịnh mới vừa được cứu lên.

Cáo trạng cũng có điều cần chú ý.



Nếu nói thẳng là ai đẩy thì có vẻ hùng hổ doạ người, nói chính mình không cẩn thận trượt chân lại có vẻ muốn một sự nhịn chín sự lành, nhưng một câu “không biết ai đẩy” đã chứng tỏ mình bị người ta đẩy xuống hồ, vừa vô tội vừa vô hại không khiến người khác phản cảm.

Những kinh nghiệm cung đấu quý giá này là mẫu phi dạy nàng, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Châu Hi áp dụng.



Có điều vì đối thủ là Vương Thi Vịnh nên có vẻ như nàng vừa dùng dao mổ trâu để giết gà.

Vương Thi Vịnh mới vừa được Lý Kháp cứu lên bờ thì trợn trắng mắt, đã chỉ còn nửa hơi.



Lúc này nghe thấy Thẩm Châu Hi đánh đòn phủ đầu thế là nàng ta tức giận đến độ nửa hơi còn lại cũng suýt thì không còn.



Nàng ta vội vàng thét lên: “Rõ ràng là ngươi đẩy ta trước……”

“Ngươi bậy bạ!” Lúc này Thị Nương đã thành công bước vào vở diễn nên kêu lên, “Rõ ràng là ngươi ra tay đẩy người nhưng thấy có người tới mới nhảy xuống theo!”

Thị Nương nhào tới vừa cắn vừa đánh Vương Thi Vịnh: “Phu nhân số khổ nhà ta đã bệnh, ngươi làm thế rõ ràng là muốn mạng người mà! Ngươi hại chủ tử của ta thì ta liều mạng với ngươi!”

Quần áo Vương Thi Vịnh ướt đẫm, đường cong lộ ra, tay nàng ta nắm chặt vạt áo Lý Kháp chật vật trốn Thị Nương.



Dưới ánh mắt khinh thường khiển trách từ bốn phương tám hướng nàng ta sợ hãi cuộn người dán tới cạnh Lý Kháp.

“Được rồi!” Lý Kháp cũng bị Thị Nương đánh vạ lây mấy cái thế là tức giận đẩy Thị Nương ra và trầm mặt quát, “Việc này nói sau ——”

Ông ta căm tức nhìn Vương Thi Vịnh: “Ngươi đã đồng ý với ta không gây chuyện, hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?!”

“Ta…… Ta không yên lòng……”

Vương Thi Vịnh nói được một nửa thì lập tức lặng lẽ “ngất” đi, chỉ còn đám người xem diễn kịch và Lý Kháp sắc mặt khó coi.

Trong mọi người ở đó chỉ có Lý Vụ là mừng thầm như điên: Phân gà dính lên chân kẻ khác rồi!

Lý Kháp nhất thời mềm lòng mang Vương Thi Vịnh tới cửa dự tiệc lại gây ra chuyện lớn thế này nên cũng không bỏ được mặt mũi.



Ông ta cũng không tiện ở lại mà vội vàng mang theo Vương Thi Vịnh rời khỏi đó.

Thẩm Châu Hi cũng được Lý Vụ mang đi hậu viện chẩn trị.

Chủ nhân không có thì yến tiệc cũng nhanh chóng tan, chỉ còn những lời đồn đãi vớ vẩn chồng chất tán loạn trong các quân doanh trên bình nguyên Bạch Linh.

Vương Thi Vịnh quần áo ướt đẫm được Lý Kháp cứu lên bờ thì chuyện này đã định.



Mấy ngày sau Thẩm Châu Hi nghe nói Vương Thi Vịnh được Lý Kháp nạp làm thiếp.



Con gái tri phủ thành thân nhưng mọi thứ cần có đều không có, Lý Kháp giống như muốn nàng ta mất mặt nên đến cái kiệu nhỏ cũng không cho, cứ thế nạp nàng ta vào cửa rồi cả đêm tống cổ về quê.

Nơi đó còn có một vị chính phòng đanh đá đang xoa tay hầm hè đợi nàng ta.