Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 161: Chương 161




Ba ngày sau Thanh Phượng quân mới ra đời đã mở cuộc chiến đầu tiên với Định Hải trại.

Sau trăm năm tách riêng cuối cùng Bình Sơn trại và Định Hải trại lại nhập làm một.



Thanh Phượng Quân của Lý Vụ lại lớn mạnh hơn một bước, đội ngũ trực tiếp vượt qua một vạn.



Tuy rằng trong đó cũng có hai ngàn người yếu nhược bệnh tật nhưng vừa nhìn thì thấy đúng là biển người mênh mông, đủ hù kẻ khác.

Vào cái đêm Bình Sơn trại và Định Hải trại nhập làm một thì trại chủ của Bình Sơn trại bệnh nặng và buông tay nhân gian.

Tam hổ quỳ gối ở đầu giường, kêu kêu khóc khóc, trong đó có bao nhiêu phần thiệt tình thì chỉ có đương sự mới biết.

Nương việc tang lễ trong trại Lý Vụ dùng mấy ngày để loại bỏ đám người chống đối giấu trong đội ngũ.



Vừa qua bảy ngày, tiễn xong trại chủ đời trước thế là Lý Vụ mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuống núi.

Thanh Phượng quân đi tới đâu thì cường đạo và phỉ tặc đều chủ động né xa.



Trong địa phận Dĩnh Châu không có ai không biết đây chính là đội quân đã tiêu diệt cả hai ổ thổ phỉ hơn trăm năm.

Nghe nói Nhị Hổ của Bình Sơn trại bị cướp đến nỗi cái quần lót bằng tơ vàng cũng phải mang đi bán, bọn họ không có được cái nội lực ấy thì vẫn đừng nên lắc lư trước mặt Lý lột da thì tốt hơn.



Nếu không tới lúc ấy không có quần lót tơ vàng vậy chẳng phải sẽ mang mạng ra mà bổ sung à?

Những kẻ đồng hành đều thức thời, thế nên Thanh Phượng quân đi một mạch tới Từ Châu gió êm sóng lặng.



Các tướng sĩ hàng đêm mở tiệc ăn uống thả cửa, Thẩm Châu Hi đặt mình trong đó đôi khi cũng phải hoài nghi đây là đi đánh giặc hay đi dạo chơi ngoại thành.

Đại quân vừa ra khỏi Dĩnh Châu thì tình thế đột nhiên thay đổi.



Lý Vụ cấm mọi hoạt động mua vui ăn uống trong quân, Lý Thước và Tiểu Hổ nhận chức giám quân, thường xuyên nửa đêm đột kích tuần tra xem thủ vệ có tận trung với cương vị hay không.

Tuy ngày ngày Lý Vụ không làm việc gì tử tế nhưng sau khi hắn tự tay chém hai kẻ rời bỏ chức trách thủ vệ ca đêm ngay trước cửa lều trại của mình thì trên dưới Thanh Phượng quân lập tức đề cao cảnh giác.

Lúc lúa mạch ven đường chuyển sang màu vàng thì Thẩm Châu Hi cũng nói xong cuốn《 Tư Trị Thông Giám 》cho Lý Vụ nghe.





Thanh Phượng quân cũng đã lặn lội đường xa tiến vào biên giới Bạc Châu và Từ Châu.

Chân trước mới ra khỏi Bạc Châu thì sau lưng Thanh Phượng quân đã bị một đám quân đội lưu vong tập kích.



(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng tới quân chính quy còn bị Lý Vụ nghiền nát thì càng miễn tới đám loạn quân đã bị đánh cho tơi bời.



Chỉ nửa ngày bọn họ đã kết thúc cuộc chiến.

Thẩm Châu Hi nhớ rõ không thêm phiền chính là lập công nên trước sau nàng chỉ co đầu rút cổ ở trên xe, mãi tới khi bên ngoài kết thúc đánh nhau —— mọi người đều vui sướng đi nhặt mót nàng mới đẩy cửa xe và đi xuống.

Sau khi hỏi mấy người ở gần đó nàng mới tìm được Lý Vụ ở cách đó trăm bước.



Thoạt nhìn hắn không bị thương nhưng sắc mặt lại có chút bất thường.



Mấy người Lý Thước đứng bên cạnh hắn, đằng trước là một tên bại tướng đang run rẩy quỳ trên mặt đất nói cái gì đó.

Thẩm Châu Hi ngửi được biến hóa trong tình thế nên bước nhanh về phía Lý Vụ.

“Tướng quân phu nhân!” Có người thấy Thẩm Châu Hi thì vội vàng lui ra sau hành lễ.

Thẩm Châu Hi vẫn chưa quen với xưng hô này nên đỏ mặt gật đầu.



Lý Vụ vươn tay kéo nàng tới bên cạnh mình.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Chính ngươi nói đi.” Lý Vụ âm trầm nhìn tên tướng sĩ đang quỳ kia.

Thẩm Châu Hi theo tầm mắt hắn nhìn về phía kẻ đang quỳ trên mặt đất, đối phương kinh hoảng mà hổ thẹn tránh né ánh mắt nàng.




Mãi tới lúc này Thẩm Châu Hi mới kinh ngạc phát hiện người này đúng là tên béo ở Bành Thành huyện mà nàng từng gặp một lần!

“Ngươi không phải quân lính của Từ Châu sao? Thế nào mà lại thành loạn quân?” Thẩm Châu Hi khiếp sợ hỏi.

Sau một hồi yên tĩnh tên béo kia mới nơm nớp lo sợ nhìn Lý Vụ.

“Hiện tại biết sợ rồi hả?!” Lý Vụ đá một chân lên người tên kia, “Nếu ngươi nhận ra lão tử mà còn dám đánh cướp của ta thì lá gan của ngươi phải lớn lắm chứ?”

“Ta, lúc trước chúng ta cũng đâu có thấy bách hộ……” Tên béo khóc không ra nước mắt, “Nếu ta biết ngài ở trong này thì sao còn dám tới tìm chết?”



“Lão tử đã sớm không phải bách hộ nữa rồi!” Lý Vụ không kiên nhẫn nói: “Sao quân của Từ Châu lại biến thành loạn quân lưu vong —— còn không mau nói đi!”

“Vâng, vâng……” Tên béo trải qua trận chiến vừa rồi thì đã bị dọa phá gan, lúc này có gì nói hết, “10 ngày trước một nhánh quân Liêu bị Phó gia quân đánh tan tác trốn từ Duyện Châu tới.



Nhân lúc Từ Châu lơi lỏng canh phòng bọn chúng đột nhiên tập kích ban đêm…… Chúng ta không đủ người, nhưng cũng kiên trì được mấy ngày, bởi vì mọi người đều tin tưởng Võ Anh quân sẽ nhanh chóng tới cứu viện…… Ai ngờ…… Ai ngờ đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng quân cứu viện đâu……”

“Sau đó……” tên béo vẻ mặt sầu bi nói, “Sau đó Từ Châu thất thủ…… Ta và một ít tướng sĩ may mắn thoát được, chúng ta vốn muốn đi về phía bắc đầu nhập Võ Anh quân, nhưng không có tiền, không có lương.



Các anh em đều phải ăn cơm, thế là chúng ta mới…… mới không biết thế nào, đành làm nghề này.”

“Bá tánh Từ Châu và tri phủ đâu?” Thẩm Châu Hi hỏi.

“Nghe người sau này chạy được ra ngoài kể lại……” tên béo do dự nói, “Vị tướng quân dẫn đầu đám Liêu quân kia giết tới phủ của Vương tri phủ, kéo Vương Văn Trung bị trúng gió ra ngoài cửa lớn và chém đầu ông ta trước mặt mọi người.



Thi thể ông ta bị vứt trên con sư tử đá phơi mấy ngày…… thân thích trong phủ chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Thành trì bị phá thì bá tánh trong thành đúng là thê thảm nhất.



Đốt giết cướp bóc xảy ra khắp nơi, nữ tử cũng sẽ là chiến lợi phẩm như vàng bạc châu báu.

Thẩm Châu Hi biết rõ quang cảnh kia, chỉ cần nhớ tới hoàng thành chìm trong ánh lửa, Thục phi quần áo bất chỉnh chết không nhắm mắt là nàng đã hiểu.

Chúng lặng lẽ bày ra tàn khốc của chiến tranh, đại thụ một khi ngã xuống thì dương xỉ bám vào cũng chẳng tốt được đi đâu.

Sắc mặt Thẩm Châu Hi không tốt chút nào, mà Lý Vụ ngàn dặm xa xôi lao tới Từ Châu báo thù cũng không hề vui vẻ.


“Họ Vương này sớm không chết, muộn không chết, đợi lão tử gần tới thì lão lại chết ——” Lý Vụ mang vẻ mặt buồn bực mắng, “Ta cố ý chọn cho lão một vị thái bà làm bình thê, thế mà lão dám chết trước!”

“Người này quá không biết tốt xấu, lãng phí tâm ý của đại ca.” Lý Thước tiếp lời hắn, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Lý Vụ lật tung cả mấy trại thổ phỉ, vất vả lắm mới tìm được một nữ thổ phỉ miệng thối chân thối, lớn lên cao lớn uy mãnh giống Lý Côn phiên bản nữ, dục vọng ban đêm còn rất mạnh mẽ.



Lúc bà ta còn trẻ trong ngoài sơn trại có không ít tiểu soái ca đã bị bà ta độc hại.



Dùng để tra tấn…… Không, làm bạn với Vương Văn Trung bị trúng gió trên giường thì đúng là vừa vặn.



Chỉ tiếc tên kia lại có vận may này, chưa kịp vào động phòng đã chết rồi.

Chết phơi thây thì tính là cái gì, sống không bằng chết mới là chuyện thống khổ nhất.

“Ngươi nói xem nhánh Liêu quân kia bị đánh tan ở đâu?” Lý Vụ hỏi.

Thẩm Châu Hi không biết hắn hỏi cái này làm gì, tên béo cũng chẳng hiểu dụng ý của hắn nên do dự nói: “Hình như là ở Bác Châu?”

“Ngươi lừa lão tử hả?” Lý Vụ nhíu mày, “Bác Châu xảy ra chiến sự mà sao quân lưu vong còn tấn công Từ Châu?”

“Ta không lừa ngài!” tên béo tủi thân nói, “Ta nào dám lừa ngài! Bọn họ quả thực bị đánh tan tác trong chiến sự ở Bác Châu cho nên ban đầu chúng ta mới không cảnh giác lắm —— từ Bác Châu đến Từ Châu cách thật xa, bọn chúng có muốn đánh thì phải đánh Tế Châu hoặc Tề Châu trước, ai biết được —— bọn chúng lại cố tình chạy thật xa tới Từ Châu mà đánh!”

“Tướng lãnh đánh với bọn chúng là ai?”

“Phó gia quân…… Đương nhiên là thiên hạ đệ nhất công tử —— Phó Huyền Mạc.”

Thẩm Châu Hi sớm đã đoán trước nên khi nghe thấy người mang binh đánh giặc chính là Phó Huyền Mạc thì nàng cũng không quá kinh ngạc.



Nhưng Lý Vụ lại bởi vậy là nhíu mày, ánh mắt hung ác mà trừng mắt tên béo kia: “…… Ngươi con mẹ nó chán sống rồi hả?”

Tên béo giật mình nhìn hắn, không biết mình nói sai chỗ nào.

“Đại ca bớt giận, nếu hắn có mắt thì giờ phút này đã không quỳ gối ở đây.” Lý Thước mở miệng nói, “Đệ tin tưởng dù người khác nói thế nào thì trong lòng tẩu tử đại ca mới thực sự là thiên hạ đệ nhất.”

Thẩm Châu Hi bỗng nhiên bị nhắc tới trong đề tài khiến người ta không được tự nhiên này thì lập tức sửng sốt.




Nàng ấp úng nói không nên lời, nhưng Lý Vụ lại nhìn chằm chằm, phải đợi nàng cho một câu trả lời.



Nàng không muốn phải nghe hắn cạc cạc tung tóe và cũng để bớt việc nên nàng lập tức che lại lương tâm mà gật đầu.

Mẫu phi trên trời có thiêng, nữ nhi thật là thẹn với lòng.

Thẩm Châu Hi rất là bất an: Nàng và Lý Thước như vậy liệu có khiến Lý Vụ càng ngày càng kiêu ngạo, thật sự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, không người có thể địch nổi không?

“Cút đi! Lại để lão tử thấy ngươi làm việc trộm cắp thì ta sẽ trực tiếp bổ cái đầu chó của ngươi xuống ——” Lý Vụ tức giận quát tên béo.

…… Người không biết còn tưởng Lý Vụ là người quang minh chính đại lắm ấy.

Tiểu Hổ khoanh tay ẩn trong đám người đứng nhìn Lý Vụ chẳng biết xẩu hổ, lại nhìn Lý Thước nịnh hót không cần bản thảo thì nhất thời không biết năng lực nói dối này đến tột cùng là ai học ai.

Tên béo quỳ trên mặt đất bất động, môi khép mở vài lần giống như muốn nói lại thôi.

“Có rắm thì mau phóng đi!” Lý Vụ quát.

“Còn, còn có một chuyện……” tên béo ấp a ấp úng nói, “Hôm qua…… Ta nghe nói loạn quân chiếm cứ Từ Châu đã cướp sạch tài bảo trong thành sau đó hướng về Tương Châu……”

“Đi Tương Châu thì liên quan gì tới ——”


Lý Vụ bỗng nhiên phản ứng lại, Thẩm Châu Hi cũng lập tức biến sắc.



Vương Văn Trung biết chi tiết của hắn, đám đồng liêu cũ cũng biết hắn là người ở Ngư Đầu huyện tại Kim Châu cho nên tên béo mới nói lời này.



Bởi vì từ Từ Châu đi Tương Châu, bất kể đi đường nào đều sẽ đi qua Ngư Đầu trấn ở Kim Châu!

Ngư Đầu trấn vô cùng có khả năng sẽ trở thành nơi tiếp theo gặp thảm cảnh!

“Lên ngựa! Lập tức hướng về Kim Châu!” Lý Vụ nhanh chóng quyết định, không đợi đám người tam hổ mới gia nhập hàng ngũ có ý kiến gì hắn đã liên tiếp hạ lệnh, “Đội phía trước cùng ta hành quân gấp, đội phía sau bảo vệ trung quân, tam hổ đâu?”

“Ta ở đây!” Nhị Hổ cầm quạt xếp nhảy ra từ hàng đầu hô.

“Ta ở đây.” Đại Hổ cũng lên tiếng.

Tiểu Hổ thì dứng trong đám người giơ tay báo mình có mặt.

Lý Vụ trầm mặt, nói với tam hổ đứng ở ba chỗ khác nhau: “Các ngươi dẫn dắt trung quân và đội quân phía sau, chúng ta gặp ở Ngư Đầu huyện.”

Trung quân không chỉ bao gồm người già, nữ nhân và trẻ con của hai sơn trại mà còn có tài vật cướp được ở Bình Sơn trại và Định Hải trại.



Đối với người thường thì đây là dụ hoặc cực lớn, càng miễn bàn tới chủ nhân đám tài vật ấy.



Đám tam hổ còn xuất thân thổ phỉ, cả người chẳng dính dáng gì tới mấy chữ cao thượng.

Vì thế quyết định này của Lý Vụ khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Tam hổ không dự đoán được gánh nặng này sẽ đặt lên vai những kẻ mới quy phục như bọn hắn thế là cả đám nhìn nhau.



Đại Hổ mở miệng chắp tay nói: “Nếu không tướng quân mang chúng ta cùng đi, để một nghĩa đệ lại hộ tống trung quân, như vậy……”

“Đã giao phí nhập bọn thì chính là anh em của Lý Vụ, giữ ai, đổi ai cũng thế.”

Lý Thước nhịn không được mở miệng gọi: “Đại ca……”

Không riêng Lý Thước, đám người Ngưu Vượng đi theo Lý Vụ từ sớm cũng lộ ra thần sắc không tán thành.

Thẩm Châu Hi là một người dễ dàng tin tưởng người khác nhưng nàng để tay lên ngực tự hỏi cũng phải công nhận mình không to gan được như Lý Vụ.

“Ta đã quyết định.”

Lý Vụ đánh gãy lời Lý Thước, trên khuôn mặt luôn cà lơ phất phơ không nghiêm túc của hắn lúc này là ngạo khí khó thấy.



Hắn nhìn tam hổ, vững vàng kiên định chậm rãi đảo qua ba khuôn mặt kia: “Ta dám dùng các ngươi thì dám tin các ngươi ——”

Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, đạo lý này mọi người đều hiểu.



Nhưng có mấy người có thể thực sự làm được việc này?

Sau khi trầm mặc một lúc lâu tam hổ chắp tay, trăm miệng một lời nói:

“Tất không nhục mệnh ——”