Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 151: Chương 151




Vị trí thiếu đương gia của Bình Sơn trại bị tranh đoạt ba năm nay rốt cuộc cũng trần ai lạc định.

Trong trại một nửa vui mừng một nửa lo âu.

Người thắng thì tất cả đều gà chó lên trời và uống rượu vui vẻ, kẻ thua thì nổi trận lôi đình trong địa bàn của mình, như con cá soàn soạt trong chậu.

Một đêm này chú định là gió thổi mây bay.

Ấy vậy mà ở nơi trung tâm của sóng gió lúc này lại cứng đờ, không khí cũng ngừng di chuyển.

Tiểu Hổ quỳ gối giữa sân, đối mặt với phòng ngủ đóng chặt của trại chủ, bóng dáng chiếu nghiêng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Hành lang không có một bóng người, lúc trước còn náo nhiệt như thế mà sau khi thiếu đương gia được quyết định thì mọi người nhanh chóng tản đi.



Giờ này nơi đây còn an tĩnh hơn cả lúc ban đầu.

Không biết qua bao lâu, lâu đến độ ánh trăng cũng bắt đầu ảm đạm, chân trời hơi hiện màu trắng bệch thì cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở ra.

Một gã sai vặt chừng 11-12 tuổi, bộ dạng nhanh nhẹn bước ra nói với Tiểu Hổ đang quỳ trên mặt đất: “Tam thiếu gia, trại chủ gọi ngài vào.”

Tiểu Hồ quỳ lâu nên lúc đứng dậy có hơi lảo đảo.



Gã sai vặt định hỗ trợ nhưng lại bị nàng ta ngăn cản.



Bản thân nàng thì tập tễnh đi vào trong phòng.

Gã sai vặt đi theo phía sau nhưng ngừng bước ngoài cửa, đóng kỹ cửa cho hai người bên trong nói chuyện.

Trong phòng, Tiểu Hổ lại quỳ xuống, chẳng qua lần này nàng không đối mặt với cửa phòng mà là một người còn sống sờ sờ.



Người nọ hai mái hoa râm, thần sắc bệnh tật rõ ràng.



Trại chủ nửa nằm trên giường, lãnh đạm nhìn Tiểu Hổ.

“Vì sao không đi?”

“Con không phục.”

“Vì sao không phục?”

“Người là do con tìm được, cũng là con dẫn về Bình Sơn trại, nếu không phải đại ca và nhị ca đoạt người của con thì người bắt bọn họ ở dịch quán cũng là con.” Tiểu Hổ nói, “Người ngồi lên vị trí thiếu đương gia vốn nên là con.”

Trại chủ mặt không gợn sóng nói: “Trên đời này không có cái gì vốn nên là của ai hết.”

Sau một quãng yên lặng lâu dài Tiểu Hổ khàn giọng mở miệng: “Cha nói đúng, không có gì vốn là của con.



Có thứ…… mặc kệ con nỗ lực thế nào cũng không phải của con.”

“Để được cha coi trọng, bất kể trời đông giá rét hay mặt trời chói chang rồi mưa to tầm tã —— không có ngày nào con không luyện võ.



Mỗi lần ra ngoài rèn luyện con cũng không tụt lại phía sau, dù bẩn dù mệt nhưng chỉ cần có lợi cho sơn trại con đều nguyện ý làm.”

“Dù vậy cha cũng chưa từng khích lệ con…… dù chỉ một lần.”



“Hai ca ca thì khác, bất kể họ làm gì cũng khiến cha vui, vậy vì sao mọi thứ con làm trước giờ cha đều không thèm nhìn nhiều hơn một chút? Đôi khi chính con cũng hoài nghi có phải đúng như bọn họ nói, con là con hoang mẹ con sinh với người khác nên cha mới ——”

“Mẹ ngươi chưa bao giờ làm gì có lỗi với ta.” Biểu tình lãnh đạm mà xa cách của trại chủ rốt cuộc cũng nứt một khe nhỏ.

Tiểu Hổ thừa cơ hỏi luôn: “Vậy vì sao cha không thích con?”

Trại chủ trầm mặc, Tiểu Hổ nhìn ông một lúc lâu mới nói tiếp: “Nhiều năm qua con vẫn không rõ —— cha không thích con hay không thích mẹ con? (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nếu cha thích con thì sao chẳng quan tâm tới con trong nhiều năm như thế? Nếu cha thích mẹ con sao lại để bà buồn bực mà chết? Nếu cha không thích con thì một đứa nhỏ không mẹ che chở như con sao có thể bình an sống sót trong hang ổ thổ phỉ cho tới bây giờ? Nếu cha không thích mẹ con thì vì sao lúc trước lại phải mất công cướp bà ấy từ Định Hải trại?”

“Vấn đề của ngươi nhiều quá đó ——” trại chủ trầm mặt.

Tiểu Hổ nói: “Bởi vì cha chưa bao giờ trả lời câu hỏi của con nên vấn đề mới càng tích càng nhiều.”

Trại chủ giữ thần sắc lạnh nhạt và chậm rãi nói, “Ngươi trở về dọn dẹp hành lý đi, lại tới phòng thu chi lãnh một số tiền, qua hai ngày nữa hãy rời khỏi sơn trại này.”

“Cha muốn đuổi con đi ư?!” Tiểu Hổ lập tức kinh hoàng.

“Hiện giờ thiếu đương gia đã được chọn, dù không có Đại Hổ thì ngày sau người lên nắm quyền cũng là Nhị Hổ.



Bất kể thế nào đều không phải ngươi.



Ngươi còn không đi chẳng lẽ muốn ở lại và bị thanh toán à?”

“Cha mà thật lòng nghĩ cho con thì nên chọn con làm thiếu đương gia! Đại ca và nhị ca không có năng lực, sớm hay muộn cũng sẽ dẫn sơn trại tới tử lộ!”

“Ta thật lòng nghĩ cho ngươi nên mới muốn ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này!” Trại chủ bỗng nhiên tức giận nhìn về phía Tiểu Hổ mắng, “Đại Hổ và Nhị hổ không có năng lực nhưng ít nhất vẫn là nam tử chân chính —— chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận thực sự của mình rồi sao?!”

Tiểu Hổ sửng sốt, lời trại chủ nói giống một cây châm chọc thủng khí thế của nàng ta.



Chột dạ như không khí chui ra khỏi lỗ hổng của quả bóng.

Miệng lưỡi nàng ta líu lại, giọng khàn khàn: “…… Cha đang nói cái gì vậy?”

“Ngươi cho rằng không có ta che lấp ngươi có thể giấu diếm nhiều năm ở sơn trại này như vậy hả?” Trại chủ tức giận nói, “Ngươi và mẹ ngươi giống nhau, đều cho rằng chỉ dựa vào sức mình là có thể sống được như nam nhân —— ngây thơ cực kỳ!”

Tiểu Hổ sợ ngây người, ngơ ngẩn hỏi: “Cha…… Hóa ra ngài vẫn luôn biết ư?”

“Một nữ tử không muốn thêu thùa và làm những thứ uyển chuyển khác, suốt ngày cùng nam tử phân cao thấp! Ngươi còn muốn ta khích lệ ngươi sao?!”

Trại chủ nói cực kỳ nóng nảy, nhất thời sốc hông nên ho khù khụ.



Trên khuôn mặt tái nhợt kia là chút đỏ hồng không bình thường.

“Ngươi và mẹ ngươi quả thực như một khuôn đúc ra!”

“Cha……” Tiểu Hổ nghẹn họng không nói được gì.


Trại chủ thở hổn hển mấy hơi rồi nói: “Ngươi còn nhớ năm ngươi 13 tuổi ta đưa hộ tâm thuẫn cho ngươi không?”

“Nhớ rõ……”

“Trong đó giấu 2 tờ ngân phiếu vạn lượng, ngươi lấy chúng…… rời khỏi đây đi, đừng trở về nữa.” Lúc trại chủ nói chuyện giọng đã cố hết sức, mỗi hơi nói ra đều như dùng hết sức, “Ta…… Ta không cố nổi qua năm nay nữa, nhân lúc ta còn chưa đi, ngươi…… đi được bao xa thì đi, thành thân…… sinh con…… đừng làm thổ phỉ nữa……”

“Cha!” Tiểu Hồ ngậm nước mắt kêu lên.

“Cút!” Trại chủ quát một tiếng đinh tai nhức óc đánh gãy giọng Tiểu Hồ.



Ông ta trợn mắt tức giận mắng, “Đừng có quay về nữa!”



“Ngoài sơn trại con còn có thể đi đâu?” Tiểu Hổ mang vẻ mặt cầu xin, nhưng trại chủ lại chẳng thèm nhìn nàng nữa.

“Thái Đầu!” Trại chủ rống to một tiếng, gã sai vặt lúc trước lập tức chạy vào phòng.

“Trại chủ!”

“Đưa nó ra ngoài, ta mệt mỏi!” Trại chủ không kiên nhẫn nói.

Gã sai vặt nghe thế thì nhìn về phía Tiểu Hổ vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xin lỗi nói: “Tam thiếu gia, mời ——”

Tiểu Hổ vẫn không nhúc nhích, nhưng trại chủ không còn liếc nàng lần nào nữa vì thế nàng không thể không đứng dậy rời đi.

Cửa phòng vô tình đóng lại trước mặt nàng, trại chủ để lại cho nàng một cái liếc mắt cuối cùng rồi lại khôi phục lạnh lùng.

Trong 15 năm ông ta luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một này để đối diện với nàng.



Hiện tại nàng đã hiểu nguyên nhân vì sao bất kể nỗ lực thế nào cha cũng đều không giao sơn trại cho nàng.

Ông ấy đã sớm biết nàng là nữ nhi, nhưng vì sao ông ấy lại không hề vạch trần nàng?

Tiểu Hổ ngơ ngác đứng ngoài cửa, dường như đã quên phải nhấc chân rời đi như thế nào.



Không biết qua bao lâu trong cửa truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp: “Nàng chưa bao giờ làm gì có lỗi với ta…… nàng chỉ không yêu ta thôi.”

Giọng ông ta quá yếu ớt mờ ảo thế nên tới khi nó biến mất người ta vẫn nghi ngờ đó là ảo giác của mình.

Đêm đó trại chủ rơi vào hôn mê, mấy đại phu bị bắt từ dưới chân núi lên nơm nớp lo sợ nói ông ta không gắng nổi ba ngày nữa.

Thế là mọi người còn chưa kịp ăn mừng chọn được thiếu đương gia đã lập tức phải chuẩn bị cho một hồi tang lễ.

Đại Hổ mới vừa làm thiếu đương gia lúc này sắp trở thành đại đương gia.



Dù hắn cố che giấu nhưng vẫn không nhịn được vẻ đắc ý kia.

Để tỏ lòng khoan dung của kẻ sắp lên nắm quyền và trấn an những kẻ đứng sai đội ngũ lúc trước nên thậm chí hắn còn sử dụng quyền lực của trại chủ thả một đám tù binh của Định Hải trại.



Đám người thiếu tay gãy chân này có thể về nhưng cũng chẳng uy hiếp được gì.


Nhị Hổ không thể ngờ rằng trong lúc hắn đang âm thầm lên kế hoạch để ngăn cơn sóng dữ thì lão cha hắn lại sắp không xong.



Giờ hoặc là hắn cụp đuôi vĩnh viễn thấp hơn Đại Hổ một cái đầu, hoặc giống lão trại chủ của Định Hải trại năm xưa, tự lập môn hộ, hoặc dứt khoát tạo phản luôn.

Mặc dù hắn không muốn phản nhưng sau khi Đại Hổ lên nắm quyền thì sao có thể bao dung cho người của hắn? Tất cả mọi người đều hiểu sau khi trại chủ qua đời, Bình Sơn trại chắc chắn sụp đổ.

Nước ngầm chảy cuồn cuộn trong trại nhưng bề ngoài hai kẻ coi nhau như cái đinh trong mắt là Đại Hổ và Nhị Hổ vẫn hòa thuận.



Tiểu Hổ mắt lạnh nhìn hai thằng anh quỳ khóc trước giường bệnh của cha.

Trại chủ bị bệnh đã lâu, việc tang lễ trong núi đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người vừa đi là lập linh đường ngay được.

Để độc chiếm danh hiếu thảo nên đêm thứ hai sau khi lão trại chủ hôn mê Đại Hổ đuổi bọn họ ra ngoài, không cho tới gần ông ta.

Nhị Hổ không kịp ra tới hành lang của chủ viện đã bắt đầu hùng hổ.





Tiểu Hổ lại giả vờ không nghe thấy rồi đi một đường khác.

Trong trại sắp đổi người đứng đầu, lòng người đúng lúc dao động nhất, khắp nơi đều lơi lỏng hơn bình thường nhiều.



Tiểu Hổ bò trên nóc nhà, lặng yên đi tới nam viện chỗ ba người kia bị giam lỏng.

Một hòn đá đánh trúng miệng vết thương trên lưng nàng ta khiến Tiểu Hổ lệch khỏi quỹ đạo.



Còn chưa tới sân của Thẩm Châu Hi nàng ta đã ngã xuống.



Tiểu Hổ xoay người giữa không trung, lấy cánh tay chống đất bảo vệ vết thương phía sau lưng.

“Khuya khoắt ngươi lại tới đốt pháo hoa hả?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

Tiểu Hổ mới vừa ngẩng đầu đã thấy một cây gậy gỗ vót nhọn chọc đúng cổ mình.

Cách vách truyền đến tiếng đẩy cửa đi ra, tiếp theo là giọng nói mang theo khẩn trương của Thẩm Châu Hi: “Tước Nhi, vừa rồi có tiếng động gì thế?”

Tiểu Hổ vừa muốn mở miệng thì đầu nhọn của gậy gỗ đã đâm vào thịt nàng ta, Lý Thước dùng khẩu hình ám chỉ: Không muốn máu văng khắp nơi thì im ngay.

“Tẩu tử, không có việc gì.



Có con khỉ bò nóc nhà của đệ nhưng bị đệ dùng ná đánh hạ thôi.” Sắc mặt Lý Thước lạnh băng, giọng nói ra lại như gió xuân quất vào mặt.

Tiểu Hổ lộ ra nụ cười châm chọc.

“Con khỉ sao?” Thẩm Châu Hi ở cách vách không hiểu gì cả, “Sao lại còn có cả khỉ chứ?”


Lý Thước nhìn Tiểu Hổ, cười lạnh nói: “Chỗ này ở trên núi, con khỉ nhiều lắm, lại còn ngang ngược, mắng chửi, đánh người, trộm đồ, không gì không làm.



Tẩu tử ở trong phòng cũng phải cẩn thận một chút, miễn cho gặp phải con khỉ kia.”

Tiểu Hổ dùng khẩu hình chậm rãi nói: “Ta không bò nóc nhà của ngươi.”

Lý Thước cũng dùng khẩu hình trả lời: “Thế sao ngươi lại rơi từ nóc nhà của ta xuống?”

Tiểu Hồ nhấc chân đánh về phía yếu hại của hắn, Lý Thước sớm có phòng bị nên hai người liên tiếp ra chiêu, một lúc đã đánh loạn lên.



Nhưng cả hai đều bệnh, chẳng ai làm gì được ai, ngoại trừ những tiếng bang bang truyền tới không ngừng thì thế cục chẳng thay đổi gì.

“Tước Nhi, ở chỗ đệ rốt cuộc sao vậy?” Thẩm Châu Hi lo lắng đứng ven tường hỏi.



Lý Thước thậm chí có thể hình dung ra vẻ mặt lo lắng của nàng ở bên kia, bộ dạng ấy hẳn là bất lực không biết làm thế nào.

“Tẩu tử, đệ không sao ——”

“Sao lại thế này? Sao còn nói chuyện nữa hả?” Cửa viện bị đập bang bang, tiểu lâu la canh gác uy hiếp mà đập cửa rồi quát lớn, “Đều về phòng hết đi!”

Nhân lúc Lý Thước nhất thời lơi lỏng, Tiểu Hổ lộn một vòng trên mặt đất và tìm được tự do.

“Trại chủ không đợi được ba ngày nữa.” Trước khi Lý Thước lại ra tay Tiểu Hổ đã nói: “Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi rời khỏi sơn trại.”

Không đợi Lý Thước mở miệng nàng ta đã đạp một chân lên thân cây nghiêng trong sân, cả người lưu loát nhảy lên tướng giống như một con cáo linh hoạt.




Chỉ nghe phịch một tiếng nàng ta đã rơi xuống ngoài tường viện.

“Ai đó?!” Lâu la hỏi.

Tiểu Hổ cao giọng đáp: “Là tam gia của nhà ngươi tới tuần tra —— canh ba kẻ này cho kỹ, nếu để chạy thì các ngươi biết tay!”

“Vâng…… Vâng…… Tiểu nhân nhất định sẽ coi kỹ bọn họ.” Tiểu lâu la cười làm lành nói.



Tiếng bước chân dần dần đi xa, bên ngoài rốt cuộc cũng an tĩnh lại.



Lý Thước vừa muốn vào nhà lại bị ai đó gọi “Tước Nhi” bằng tiếng gió thế là hắn vội dừng bước.



Hắn quay đầu lại, thấy Thẩm Châu Hi lấy tư thế nửa treo trên tường nỗ lực vẫy tay với hắn.

“…… Tẩu tử làm gì vậy?” Lý Thước hạ giọng, bước nhanh đến bên tường và hỏi, “Sao tẩu bò lên được?”

“Ta…… Ta dẫm lên tường —— ta không chống đỡ được lâu lắm ——” Thẩm Châu Hi gác cằm trên tường, mặt bị trọng lượng thân thể lôi kéo nên bị ép tròn vo, phối hợp với đôi mắt cũng tròn vo kia thế là giống như nhỏ vài tuổi.

“Vừa rồi đệ nói chuyện với ai thế?” Thẩm Châu Hi gian nan lầu bầu nói, “Ta cũng nghe được…… Cái gì con khỉ? Là Tiểu Hổ à?”

Lý Thước lặp lại lời Tiểu Hổ nói, đương nhiên có bỏ qua đoạn bọn họ đánh nhau.

Thông qua nghe lén đám tiểu lâu la nói chuyện ngoài viện nàng đã biết chuyện tuyển chọn thiếu đương gia.



Lúc này nghe nói Tiểu Hổ muốn thả bọn họ rời đi thế là thần sắc nàng lập tức phức tạp.

“…… Đệ tin tưởng nàng ta sao?” Thẩm Châu Hi nhìn hắn hỏi.

“Lần trước tẩu nghe đệ rồi, lần này tới lượt đệ nghe tẩu.” Lý Thước ngửa đầu nhìn nàng, trên mặt là nụ cười, “Tẩu vẫn tin nàng sao?”

Thẩm Châu Hi do dự thật lâu.



Giác quan thứ sáu không có căn cứ, đôi khi nàng căn bản không biết trực giác của mình đến từ đâu.



Có khi nó hợp lý, nhưng đặt trong mắt thế nhân nó lại cực quái dị, giống như —— rất nhiều nữ tử trên thế gian đều cực kỳ hâm mộ nàng có thể làm vị hôn thê của Phó Huyền Mạc, cùng hắn sóng vai, nhưng mỗi khi nàng đứng bên cạnh hắn đều cảm nhận được lạnh lẽo.

Nàng không có lý do nào để chạy trốn, nhưng mỗi sợi dây thần kinh trong người nàng đều kêu gào, muốn nàng rơi xa kẻ này.

Đến nay nàng cũng không biết giác quan thứ sáu của mình là đúng hay sai.



Nhưng cũng chính nó nói với nàng Lý Vụ đáng để dựa vào, và nàng nên tin tưởng lời hắn.

Sau một lúc lâu, Thẩm Châu Hi rốt cuộc cũng an tĩnh, không còn do dự.



Nàng mở miệng nói: “Ta tin nàng ấy!”

“Được,” Lý Thước cười nói, “Một khi đã như vậy đệ cũng tin nàng ta một lần.”

……

Mặt trăng đã lên cao.



Gió đêm thổi qua rừng núi rậm rạp, tiếng gió như tiếng sóng tầng tầng không dứt.



Ở chân núi của Bình Sơn trại có một cái cây đại thụ, trên cây ấy là Lý Vụ một chân lơ lửng trên không, một chân cong lên, cả người ngồi tùy tiện trên nhánh cây.

Trên thân cây sau lưng hắn có 4 vết gạch dài ngắn khác nhau.



Lý Vụ yên lặng nhìn đỉnh nhọn của tháp canh cách đó một khoảng sau đó phun cọng cỏ trong miệng ra.

“Con mẹ nó ——”

“Dám bắt người của lão tử thì đừng trách vịt mỗ tới cửa làm khách.”