Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 137: Chương 137




“Con mẹ nó, người tốt quả nhiên không có kết quả tốt —— việc làm ăn này không đáng giá! Chỉ kiếm được 1000 lượng còn bị dính phân gà!”

Lý Vụ hùng hổ đi ra khỏi trà lâu.

Người nhà họ Vương đúng là đầu óc có vấn đề, đây đại khái là gia truyền.



Vương Văn Trung mặc kệ Nguyên Long Đế mà quay đầu quy thuận Võ Anh tiết độ sứ Thuần Vu An.



Còn con gái ông ta thì bệnh cũng nặng không kém gì cha mình.

Đúng là phân gà.

Không biết khi nào dán lên chân hắn, rửa kiểu gì cũng không sạch.

“Lỗ, lỗ to… Con mẹ nó, kiếm 1000 lượng bạc mà bị dính một đống phân……”

Lý Vụ vừa mắng vừa nhanh chóng rời khỏi chỗ đầy phân gà này.

Trên đường hẻo lánh ít dấu chân người, hắn nhìn quanh định tìm một con ngựa hay xe bò gì đó nhưng trên đường chẳng có gì, cửa hàng cũng không mở.

Lý Vụ nghĩ hiện tại đến chó cũng đã tụ tập ở thành tây náo nhiệt, chỉ có hắn ở thành đông lặng yên như bãi tha ma này mà không ngừng bước nhanh về phía thành tây.

“Đúng là con mẹ nó, chúa phân gà!”

Lý Vụ càng nghĩ càng giận, nếu không phải hắn nhớ tới Thẩm Châu Hi còn ở kia một mình thì hắn thật sự muốn quay lại quán trà đánh cho đầu Vương Thi Vịnh nở hoa.

Trăng tròn vẫn treo cao trên không trung.

Đêm nay ánh trăng giống như muốn rơi xuống, so với ngày thường nó cách mặt đất càng gần hơn.



Bề ngoài màu nguyệt bạch gập ghềnh lồi lõm giống vết mốc, lại giống mụn mủ thối rữa, chung quanh là một vầng ánh sáng hồng nhạt làm người ta nghĩ tới máu loãng tan ra.

Với một đêm Thất Tịch mà nói thì ánh trăng đêm nay quả thực không quá bình an.

Không biết chỗ hội đèn lồng thế nào?

Lý Vụ nén bất an trong lòng mà bước nhanh hơn.

Mỗi năm một lần Thất Tịch, hội đèn lồng là nơi náo nhiệt mà mọi người trong Bành Thành huyện đều muốn đổ tới xem.



Gió đêm thổi những chiếc đèn lồng treo bên đường khiến người ta nóng nảy, lại thêm vầng trăng trên đỉnh đầu thúc giục vì vậy Lý Vụ lập tức chạy tới chỗ hắn và Thẩm Châu Hi chia tay.

Hội đèn lồng đã bắt đầu, các thực khách đều đã rời khỏi tửu lầu, ngay cả những kẻ thích rượu như mạng cũng đỏ mặt mang theo bầu rượu lung lay đi ra ngoài.





Lý Vụ vụt qua suýt thì đụng phải vai một tên tửu quỷ sau đó bước nhanh vào sảnh hỏi một tiểu nhị đang thu dọn bàn.

“Vợ ta đi lâu chưa?” Lý Vụ hỏi.

“Đi một lúc lâu rồi.” Tiểu nhị kinh ngạc nói, “Bách hộ không gặp nàng sao?”

“Nàng có để lại lời nào cho ta không?”

“Hình như…… có có có! Xem trí nhớ của tiểu nhân này, đúng là đầu óc choáng váng ——” tiểu nhị bỗng nhiên nhớ tới cái gì nên vỗ đầu mình nói, “Lúc gần đi Lý phu nhân dặn tiểu nhân nếu bách hộ trở về tìm thì nói trước giờ sửu nàng sẽ đi dạo chợ đèn lồng chờ ngài.”

“Đã biết.”

Lý Vụ không rảnh nói nhiều mà lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hiện giờ vẫn là giờ Tý, nếu Thẩm dưa ngốc không về nhà trước thì hắn có thể tìm được nàng ở hội đèn lồng.



Lý Vụ sải bước đi về phía hội đèn lồng.

……

Ánh trăng thảm đạm chiếu vào vách đá lạnh băng.

Thẩm Châu Hi nhìn Ngự Phong quỳ gối trước mặt thì miệng lưỡi giống bị thứ gì đó dính lại, nàng hé miệng nhưng không nói được một lời nào.



Ngự Phong xuất hiện giống một con rắn lạnh lẽo chậm rãi bò lên người nàng, quấn chặt tứ chi làm linh hồn vốn đang tự do tự tại của nàng lại co rút vào trong.

Nàng không tự chủ được mà điều chỉnh tư thế, bộ dạng đoan trang giống một pho tượng đất.

“…… Cái này không trách ngươi, đứng lên đi.” Giọng nói đoan chính bình thản giống như không phải giọng của nàng bật ra khỏi cổ họng, “Bệ hạ cũng ở Từ Châu sao?”

“Bệ hạ mang theo công tử cải trang vi hành, hiện giờ đang ở bên ngoài Bành Thành huyện, mong điện hạ theo ti chức dời bước tới đó.” Ngự Phong đứng lên, cúi đầu cung kính nói, “Bệ hạ và công tử biết điện hạ còn sống hẳn sẽ rất vui mừng.”

“Ta có thể về nhà một chuyến hay không?” Thẩm Châu Hi nói.

“Nhà?”

Thấy Ngự Phong hơi nhíu mày thế là Thẩm Châu Hi tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chính là chỗ ta đang ở hiện tại.”


“Điện hạ mất tích không rõ sống chết một năm rưỡi, bệ hạ và công tử đều tìm kiếm trong suốt thời gian đó.



Chúng ta nên sớm trở về, mong điện hạ lập tức đi cùng thần.



Nếu còn gì chưa lấy thì lúc sau cho người tới lấy là được.”



Ngự Phong nói là mời nhưng kỳ thật không để lại cho nàng một chút lựa chọn nào.



Thẩm Châu Hi từng gặp kẻ này mấy lần ở chỗ Phó Huyền Mạc, mỗi lần hắn đều như cái bóng trầm mặc đứng phía sau tên kia.



Hắn là thủ hạ đắc lực bên cạnh Phó Huyền Mạc vì thế cũng nhiễm uy nghiêm của chủ nhân, ở một mức độ nào đó thì hắn đại diện cho tên kia.

“Điện hạ, mời đi trước.” Ngự Phong nhường đường, dùng tư thế kính cẩn mời, không cho nàng dây dưa.

Thẩm Châu Hi không thể cự tuyệt, hai chân nàng không tự chủ đi theo Ngự Phong ra ngoài.



Mỗi bước chân của nàng tiến về phía trước thì kháng cự trong lòng càng lớn.



Mỗi một sợi lông trên người nàng đều kháng cự, giãy giụa.

Tại sao lại như vậy? Mọi nỗ lực của nàng ở dân gian không phải đều vì có thể trở lại cung đình sao? Vì sao vào thời khắc chân chính có thể trở về thì nội tâm của nàng lại chỉ có sợ hãi và kháng cự thế này?

Người của Phó Huyền Mạc tới không sớm không muộn, cố tình đúng vào lúc nàng đang dao động —— trong lòng Thẩm Châu Hi vẫn còn lắc lư, nhưng vẫn phải đưa ra quyết định.

Ngự Phong mang theo nàng đi đến một gian tứ hợp viện đóng cửa, hắn gõ cửa lớn khép hờ và dùng một túi bạc đổi lấy một cái xe ngựa trong viện.

Ngự Phong mở cửa xe rồi xoay người lại nhìn Thẩm Châu Hi: “Điện hạ, mời lên ——”

Thẩm Châu Hi đờ người đứng tại chỗ, máu trong thân thể đông lại, tim đập càng lúc càng nhanh.

“…… Điện hạ?” Ngự Phong nhìn nàng rồi khó hiểu nhíu mày.


“Ngươi có thể……” Thẩm Châu Hi cố lấy toàn bộ dũng khí mà run rẩy cầu xin, “Có thể coi như không thấy ta không?”

Từ khi gặp gỡ tới giờ lần đầu tiên đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ trầm tĩnh của Ngự Phong có dao động.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, khó có thể lý giải những gì mình vừa nghe thấy.

“Điện hạ, ngài có biết mình đang nói cái gì sao?”

“Ta biết……” Thẩm Châu Hi trắng mặt nói.

“Bệ hạ và công tử đều rất nhớ ngài, vì sao điện hạ không muốn trở về?”

Vì sao không muốn trở về ư?

Bởi vì nàng sợ hãi ——



Sợ phải quay về với tịch mịch; sợ bị coi như tài nguyên để đổi lấy quyền lực của ai đó.



Nàng sợ linh hồn mình sẽ lại tiêu tán, sợ mất đi gia đình mà mình đang có.

Nàng sợ quãng đời còn lại dài lâu…… mà nàng lại không thể gặp được Lý Vụ.

“Điện hạ, bất kể ngài muốn làm gì thì gặp mặt bệ hạ và công tử đã rồi nói.



Có lẽ ngài sẽ thay đổi ý định không biết chừng.” Ngự Phong nói.

Nàng biết một khi nhìn thấy bệ hạ và Phó Huyền Mạc thì không có cơ hội rời đi nữa.



Nàng sẽ trở về cái lồng chim hoa lệ, phủ thêm áo ngoài giả dối và trở thành hung thủ tự tay giết chết linh hồn mình.

Nàng sẽ cô độc một mình, mục đích tồn tại duy nhất chính là chờ một nam nhân nào đó tới thăm.



Nàng sẽ mặc quần áo tinh xảo hoa mỹ, ngủ trên giường vàng gối ngọc, ăn đồ ăn xa xỉ lãng phí nhưng vì không có ai để nói chuyện cùng mà vô hình như không khí.



Nàng không thể không cùng cây hoa quế trong Ngự Hoa Viên nói chuyện, hoặc ngẫu nhiên đối đáp với con chim nhỏ đậu bên cửa sổ rồi thổ lộ những tâm sự hàng ngày với đám mây bay trên trời.


Nước mắt trào lên, Thẩm Châu Hi lắc đầu lui về phía sau.

Nàng muốn trở lại cung đình ngoài việc hoàn thành trách nhiệm của Việt Quốc công chúa thì còn bởi vì đó là nhà nàng, là nơi nàng sống 16 năm.



Dù thâm cung lạnh băng nhưng nàng đã sống ở đó từ nhỏ, dù không tình nguyện nhưng nàng vẫn phải chịu đựng thống khổ vì đó là nhà của nàng.



(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nàng không thể hoàn toàn dứt bỏ một nơi cũng từng cho nàng vui vẻ và hạnh phúc.

Trước khi phụ hoàng bỏ mặc nàng không quan tâm thì ông ta cũng từng bế nàng ngồi lên gối, gãi cằm nàng gọi nàng là “Thỏ con của trẫm”.

Nàng còn nhớ rõ chòm râu của phụ hoàng cọ lên mặt mình ngưa ngứa.



Mẫu phi ở bên cạnh tủm tỉm cười, trong mắt là vẻ đẹp mỹ lệ ấm áp hơn cả ánh hoàng hôn trong không trung.

Nàng không thể quên được, cũng không thể dứt bỏ.




Lý trí nói nàng nên vứt bỏ, nhưng tình cảm lại như lửa trại cho nàng ấm áp, là thứ cứu rỗi nàng qua những đêm lạnh khiến nàng không thể dứt khoát đưa ra quyết định.

Nàng ngây ngốc mà nhìn, mà chờ.

Nhưng khi tốt đẹp biến mất thì quá khứ hạnh phúc kia lại như miệng vết thương trước sau thối rữa trong đáy lòng.

Nàng không muốn gây phiền toái cho người khác, cũng không muốn bất kỳ ai chán ghét mình.





Vì thế nàng cẩn thận mà sống, cẩn thận giấu miệng vết thương kia đi, làm bộ như không có việc gì nhưng lại luôn vì những chuyện nhỏ bé mà cả tinh thần run lên.

Miệng vết thương vẫn luôn đau đớn nhưng nàng lại luyến tiếc xẻo thịt thối đi.



Đối với nàng mà nói thì đó không chỉ là thịt thối mà nó là toàn bộ những gì nàng có —— ít nhất đã từng có.

Môi Thẩm Châu Hi giật giật, nàng nói: “…… Ta không quay về.”

“Điện hạ ——” Ngự Phong nhíu mày.

“Ta sẽ không quên trách nhiệm của Việt Quốc công chúa, mặc dù đang ở nơi khác nhưng ta sẽ nỗ lực trợ giúp bệ hạ trở về cung điện.



Có điều ta không muốn quay về, nơi đó…… không phải nhà của ta.”

Lời cuối cùng vừa nói xong thì gông xiềng quanh người nàng như được cởi bỏ.



Cách bức tường là tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt của hội đèn lồng nhưng nơi này lại yên tĩnh tới độ cái kim rơi cũng nghe thấy được.

Sau một lúc trầm mặc Ngự Phong thở dài: “…… Điện hạ thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Một khi rời khỏi cung thì không thể quay lại được đâu.”

Thẩm Châu Hi trịnh trọng gật đầu nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.”

“Thôi……” Ngự Phong nói, “Chuyện thần gặp được điện hạ ở đây thần sẽ không nói với bất kỳ ai.”

Thẩm Châu Hi kinh ngạc vui vẻ hỏi: “Ngươi nguyện ý giúp ta sao?!”

“Nhân lúc thần chưa đổi ý…… ngài đi nhanh đi.” Ngự Phong nói.

Thẩm Châu Hi xoay người đi luôn, bước chân càng ngày càng nhanh.



Nàng muốn lập tức đi gặp Lý Vụ, nàng muốn chính miệng nói với hắn nàng quyết định ở lại!

Thẩm Châu Hi vẫn không tin tình cảm một dạ đến già nhưng nàng tin tưởng Lý Vụ sẽ không vứt bỏ người nhà cùng chung hoạn nạn.



Nàng muốn thỉnh cầu hắn cho nàng gia nhập gia đình này với thân phận người nhà chân chính!

Nàng muốn ——

Cơn đau từ sau cổ truyền tới khiến Thẩm Châu Hi còn chưa kịp kêu lên vì đau đớn thì cả người đã ngã xuống.



Nàng mở to mắt, trong mơ hồ nàng nhìn thấy hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt không biểu tình của một nam nhân.

Ngự Phong thu tay phải lại, ánh mắt lạnh băng nhìn đôi mắt khiếp sợ vào khó hiểu của nàng: “Việt Quốc công chúa, xin lỗi…… vì nghĩa muội được như ước nguyện ngài không thể quay về bất kỳ chỗ nào.”