Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 129: Chương 129




Thẩm Châu Hi ngủ một giấc an ổn nhất từ khi ra khỏi cung tới nay.



Thông thường mặt trời vừa mọc ở phương đông là nàng sẽ tỉnh lại, lần đầu tiên nàng ngủ tới khi mặt trời treo cao.



Nếu không phải bên tai có con vịt nào đó kiên trì cạc cạc linh tinh thì nàng còn có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa.

“…… Đừng ồn!” Nàng than vãn.

Hôm qua khóc một hồi nên cảm xúc và thể lực của nàng đều mệt mỏi, hiện tại nàng nhắm mắt cũng cảm nhận được tròng mắt sung to hơi đau đau —— cũng một phần vì tiếng vịt kêu ồn ào bên cạnh.

“Người già nói mỗi ngày đều phải ăn no căng, nàng còn không dậy thì chỉ có thể ăn bữa trưa!” Lý rắm thối nói.

“Ý là mỗi ngày bắt đầu từ giờ Dần!”

“Ăn no căng cũng vậy thôi!” Lý Vụ tức giận nói, “Mau dậy ăn cái gì đó đi!”

Thẩm Châu Hi còn không động đậy thì chăn của nàng đã động.



Theo chăn lụa bị xốc lên nàng hét thảm một tiếng, không thể không lộn mình ngồi dậy.

“Ngươi trả chăn cho ta!” Nàng mở to mí mắt sưng húp như vừa đánh nhau rồi trừng mắt lườm cái con vịt quấy nhiễu giấc ngủ của người khác còn không hề tự giác kia.

“Ta trả lại cho nàng làm cái rắm, mau dậy ăn cơm.



Hôm nay phải làm nhiều việc đó.” Lý Vụ lãnh khốc vô tình tịch thu chăn của nàng sau đó xoay người đi ra ngoài.

Một cái gối mềm ném lên lưng hắn, nhưng tên kia như có mắt mọc sau gáy, cứ thế nghiêng đầu trốn được.

“Nhanh lên, một nén nhang sau nàng còn không ra là ta sẽ không gõ cửa đi vào luôn.”

“Ngươi dám!”

“Nàng cứ thử xem.”

Lý Vụ để lại một câu này giả giả thật thật mà uy hiếp sau đó không hề quay đầu đã bước ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.

Thẩm Châu Hi: Mẫu phi trên trời ơi, òa òa!

Nàng mất nửa nén hương để mặc xong xiêm y, lại dùng nửa nén hương ở trước gương đồng nhìn đôi mắt sưng húp của mình mà thở ngắn than dài.

Một nén nhang trôi qua thế là ngoài cửa lại vang lên tiếng vịt kêu.

“Thẩm Châu Hi! Nàng con mẹ nó lột da mặt hả?!”



“Tới đây!” Thẩm Châu Hi vội vàng lên tiếng.

Nàng hầm hừ mà ra khỏi phòng, Lý Vụ đã chuẩn bị xong nước rửa mặt và đứng trước viện không kiên nhẫn chờ nàng.

“Nhanh nhẹn một chút, sau khi thu dọn xong nàng tới chính đường.” Lý Vụ cảnh cáo mà nhìn nàng một cái.

“Đã biết!” Thẩm Châu Hi nhìn bóng dáng hắn sau đó dùng khẩu hình mắng, “Lý rắm thối ——”

Ai biết thằng nhãi Lý Vụ này tài hoa như bãi phân trâu nhưng trực giác thì siêu đẳng.



Nàng còn chưa kịp mắng hắn xong hắn đã như có linh cảm mà đột nhiên xoay người ——

“…… Đi thong thả.” Thẩm Châu Hi đành phải chuyển giọng.

Lý Vụ không bắt được dấu vết thì mang vẻ mặt hồ nghi rời đi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, vừa nướng vịt ở trong lòng vừa rửa mặt.





Sau khi làm xong mọi việc nàng hoài nghi mà đi vào chính đường của tứ hợp viện.

Lý Vụ vội vã thúc giục nàng là vì hắn muốn làm gì?

Bước qua ngạch cửa vào phòng thì chẳng thấy bóng người nào —— Đệ Nương hình như đã sớm giặt xong quần áo và về nhà, Lý Côn và Lý Thước ăn ngủ ở phủ nha, trừ nàng thì trong nhà chỉ còn mỗi Lý Vụ.

Hắn liều mạng thúc giục nàng còn chính mình lại không thấy bóng dáng đâu.



Nàng đang định đi tìm con vịt thối này tính sổ thì lại thấy hắn bưng một bát mì nóng hầm hập đi vào.

Thẩm Châu Hi mới vừa tiến lên hai bước Lý Vụ đã mở miệng nói: “Không cần nàng hỗ trợ, nàng mau ngồi xuống đi.”

“Ngươi đánh thức ta dậy là để ăn mì hả?” Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà nhìn hắn.

“Đây không phải mì bình thường.”

Thẩm Châu Hi ngồi xuống bàn nhìn chằm chằm bát mì nhưng chỉ thấy nó cực kỳ bình thường.

“Đây là mì trường thọ.” Lý Vụ ngồi xuống cái ghế bên tay trái nàng rồi đưa đũa qua.


“Hôm nay là sinh nhật ngươi?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.

“Chẳng phải sinh nhật ai cả,” Lý Vụ nói, “Đây là mì trường thọ ta làm bù cho nàng.”

Hắn nhìn thần sắc khó hiểu của Thẩm Châu Hi và tiếp tục nói: “Năm ấy Việt Quốc công chúa được sinh ra nên bệ hạ đại xá thiên hạ…… Ta nhớ rõ ngày kia là ngày 1 tháng ba.”

Sinh nhật của nàng là ngày 1 tháng ba.





Nhưng sau khi nàng ăn sinh nhật 16 tuổi không bao lâu thì nghịch tặc đánh vào hoàng thành đốt giết cướp bóc.



Trong vòng một ngày nàng mất đi hai người thân nhất vì thế nàng không còn nhớ rõ sinh nhật của mình nữa.

Nhưng có một người lại nhớ.

Thẩm Châu Hi không chớp mắt mà nhìn Lý Vụ, khóe miệng mếu máo: “Lý Vụ……”

“Năm trước và năm nay không ăn sinh nhật, hôm nay coi như đền bù.” Lý Vụ nói, “Nàng mau ăn đi, sau đó ta mang nàng đi dạo phố, ăn cơm, buổi chiều đi nghe diễn khúc.”

Thẩm Châu Hi cảm động cực kỳ, tức giận vì bị đánh thức lập tức tiêu tan.

“Được!” Nàng gật đầu thật mạnh.

Thẩm Châu Hi mới vừa gắp một đũa mì lại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó mà ngẩng đầu hỏi: “Sinh nhật của ngươi là khi nào?”

Nàng vốn chỉ muốn ghi nhớ sinh nhật hắn sau đó chúc mừng hắn coi như có qua có lại.



Nhưng ngay sau đó nàng ý thức được Lý Vụ là cô nhi, sao hắn có thể biết được sinh nhật của mình chứ?

“Này……”

Nàng mang theo áy náy, vừa muốn xin lỗi, Lý Vụ đã đánh gãy lời nàng và nói: “Lão tử ăn sinh nhật mà còn phải chọn thời gian sao? Chỉ cần trên bàn có rượu có thịt thì ngày đó chính là sinh nhật ta.”

Chỉ có Lý Vụ mới có thể rộng rãi nói lời này.



Nàng nắm lấy trọng điểm mà nói: “Vậy mỗi ngày ta sẽ làm sinh nhật cho ngươi.”

“Bồ Tát cũng không tổ chức sinh nhật cả một năm.” Lý Vụ nhẹ nhàng lật tay búng trán nàng, “Ta không để bụng chuyện có sinh nhật hay không.




Nghĩ theo cách khác thì chính vì không biết ngày sinh của mình nên mỗi ngày đều là sinh nhật ta, khắp thiên hạ ai cũng là cha ta, bao gồm cả hoàng ——”

Lý Vụ lập tức nhìn nàng sau đó vội sửa lời: “Lão hoàng đế thì thôi, lão tử không muốn làm anh em với nàng đâu.”

“Ngươi đừng lão hoàng đế dài lão hoàng đế ngắn nữa ——” Thẩm Châu Hi bất mãn nói, “Cẩn thận quan phủ bắt ngươi lại chém thành tám khúc đó.”

“Hắn chém lão tử hay là lão tử chém hắn?” Lý Vụ nhướng mày.

Thẩm Châu Hi lười cãi cọ với hắn nên cúi đầu ăn mì trường thọ.





Nàng gắp mì lên thổi nguội rồi cẩn thận bỏ vào miệng.

“…… Thế nào?” Lý Vụ nhìn nàng.

Sợi mì thon dài chạm vào đầu lưỡi mang theo mùi hành thanh đạm, mùi vừng thơm nức nháy mắt đánh thức vị giác của nàng.

Sau khi bỏ toàn bộ mì vào miệng Thẩm Châu Hi chờ mong mà nhai.



Bát mì canh suông thoạt nhìn bình thường nhưng lại được nấu bằng nước gà, từng sợi mì hút no nước nên mang theo vị tươi ngon, mỗi miếng đều vừa miệng.

“Ăn ngon!” Thẩm Châu Hi ngước đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn vui vẻ khen.

Từ khi Lý Vụ nhận chức bách hộ và đi tới nha môn làm việc thì nàng chưa từng ăn cơm hắn nấu.



Lúc này có thể nếm tay nghề quen thuộc nên lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.

“Ăn ngon thì ăn hết đi.” Lý Vụ nhếch khóe miệng nói.

Thẩm Châu Hi tươi cười đáp: “Được!”

Hai người dùng xong cơm sáng Thẩm Châu Hi giúp đỡ thu dọn chén bát, sau đó nhanh chóng đón bát Lý Vụ đã rửa xong bỏ vào tủ.

Lúc này hai người mới đi ra khỏi cửa.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thẩm Châu Hi chờ mong hỏi.

“Mang nàng đến tiệm vải mua mấy bộ quần áo.” Lý Vụ nói, “Thọ tinh phải có quần áo mới chứ?”


Có ai không thích quần áo mới đâu? Thẩm Châu Hi cũng thích.

Nàng sờ sờ quần áo còn mới trên người mình sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Ta còn chút tiền tiết kiệm, không bằng ——”

“Ngừng.” Lý Vụ liếc nàng một cái, “Nàng không cần tiền của lão tử có phải khinh thường ta không?”

Thẩm Châu Hi: “……”

Cẩn thận, phải vô cùng cẩn thận.



Để cắt đứt tiếng cạc cạc tiếp theo nàng không dám đưa ra đề nghị tự trả tiền nữa.



Dù sao thì lúc hắn cần tiền nàng ra bạc là được.

Hai người đi tới tiệm vải, Lý Vụ vung tay lên nói với chưởng quầy: “Mang đồ tốt nhất trong tiệm của ngươi ra đây!”

Tư thế tục tằng thế này đâu phải chọn xiêm y mà là chọn móng heo thì đúng hơn.

Chưởng quầy nhận ra Lý Vụ thế là vội ai da một tiếng tiếp đón: “Đây không phải Lý bách hộ sao? Ngài và phu nhân đi vào cửa hàng của tiểu nhân đúng là khiến nơi này sáng lóa lên! Hai vị ngồi đi, mau ngồi —— tiểu nhân lập tức mang thứ tốt ra ngay.”


Từ Châu cách xa kinh đô và vùng lân cận nên những gì đang lưu hành ở đây đều là những thứ trước kia Thẩm Châu Hi đã mặc chán.



Chưởng quầy cơ hồ mang hết y phục trong tiệm ra giới thiệu một lần nhưng vẫn không thấy nàng vừa lòng gật đầu nên không thể không than thở: “Lý phu nhân đúng là mắt sắc, đây là những mẫu bán đắt nhất trong tiệm của tiêu nhân đó.”



“Thôi được, để ta nhìn vải xem.” Thẩm Châu Hi nói, “Chỗ này có vải nào mỏng nhẹ thích hợp mặc mùa hè không?”

“Lụa, tơ…… Mọi loại chất liệu thường thấy đều có, Lý phu nhân tới vừa lúc, hôm qua phường nhuộm mới mang mấy cây lụa màu sắc rất đẹp tới, tiểu nhân lập tức lấy ra cho ngài xem.”

Chưởng quầy dặn tiểu nhị vài câu sau đó không lâu đã ôm từ nhà kho ra một cây lụa màu hải đường.

Vải tốt dễ kiếm nhưng màu đẹp khó tìm, vải dệt cùng nhuộm trong một chảo tuy màu sắc tương tự nhưng hoa văn sẽ có khác biệt lớn, mỗi khối vải đẹp phải dựa vào nhiều thứ chứ không chỉ có màu sắc.



Đồng thời một khối vải có màu sắc đẹp đẽ hoa văn độc đáo là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, và cây lụa hồng trước mặt chính là loại này.

Chưởng quầy của tiệm vải liếc mắt một cái đã biết nàng động tâm vì thế vội rèn sắt khi còn nóng nói: “Vải tốt thế này nếu bỏ lỡ thì tiếp theo không biết phải đợi tới khi nào đâu.



Nếu phu nhân thích thì tiểu nhân chỉ lấy 160 lượng cho ba thất lụa hồng này.”

Có lẽ nể mặt Lý Vụ nên chưởng quầy đưa ra cái giá không quá đắt.



Lụa hồng này nếu đưa tới vùng Giang Nam hoặc kinh đô thì càng bán được nhiều hơn.



Nhưng hiện giờ đang là thời kỳ đầu của hỗn loạn, rất khó có người nguyện ý dùng cái giá này mua ba thất lụa hồng.

Thẩm Châu Hi đang do dự giá cả của nó thì Lý Vụ đã mở miệng nói: “Nếu ông quen ta thì nên biết không thể ăn chặn tiền của lão tử ——”

Sắc mặt chưởng quầy lập tức trắng bệch, vội vàng lắc đầu: “Không dám, không dám —— tiểu nhân làm sao dám lên giá trước mặt ngài.”

“Được.” Lý Vụ nói, “Vậy gói hết lên.”

Lý Vụ dùng ánh mắt ngăn Thẩm Châu Hi đang muốn mở miệng.

“Không thành vấn đề, tiểu nhân lập tức bao lại cho ngài.



Nếu đại nhân còn muốn đi xem đồ thì tiểu nhân có thể cho người sáng sớm mai mang tới tận nhà, không biết đại nhân ——”

“Vậy ngày mai đưa đến trong phủ đi.” Lý Vụ nói.

Sau khi ước định thời gian hai người đi ra khỏi tiệm vải, Thẩm Châu Hi bất an nói: “Ba cây vải thì quá nhiều, mà màu này ba người các ngươi cũng không mặc được ——”

“Nhiều cái gì mà nhiều? Ta thấy nữ nhân khác một ngày thay ba bộ, nàng cũng làm nhiều quần áo chút, mỗi ngày đổi mấy lần.”

Nữ nhân khác? Thẩm Châu Hi lập tức bắt được trọng điểm và nghĩ ai một ngày đổi quần áo ba lần bị hắn thấy được nhỉ?

Nàng còn đang nghi hoặc thì đã thấy một giọng nói nhu nhược truyền tới từ phía sau.

“Lý công tử…… Lý phu nhân.”

Thẩm Châu Hi xoay người đã thấy ở cửa tiệm vải có một chiếc xe ngựa hoa văn đẹp đẽ.



Vương Thi Vịnh mặc một thân áo tím váy xanh đang xuống xe.