Sau Khi Ma Tôn Mất Trí Nhớ

Chương 3: Ma tôn ghen tuông




Lúc chạng vạng, Liễu Ngưng có tới hỏi sư đệ về dự định tương lai, hắn có chút lơ đễnh lắc đầu không muốn nói nhiều.

"Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt."

Đương nhiên y có nghi ngờ về việc mất trí nhớ, song Liễu Ngưng hiểu rõ sư đệ là người như thế nào. Thay vì nói hắn giả vờ mất trí nhớ thì biểu hiện ủ rũ mới đúng là đang làm bộ làm tịch.

Trước kia, Tần Mặc không nói một lời lẳng lặng bỏ đi, hơn trăm năm sau quay lại cũng không có một lời giải thích.

Y tưởng mình sẽ trách hắn, giận hắn, nhưng nào biết tha thứ là chuyện dễ dàng như vậy.

[Anh vẫn chưa tin?]

Hệ thống đã hỏi lại lần nữa trong khi Tần Mặc đang xuất thần.

Lúc nói ra sự thật hệ thống có chút hả hê, thậm chí còn mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt ngạc của ký chủ, song hắn chỉ "ồ" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Hệ thống chẳng còn cách nào khác ngoài việc giải thích tiếp. Ai bảo anh ta mất trí nhớ làm chi.

Theo hệ thống, thế giới này thực ra là một tiểu thuyết tu tiên chưa hoàn thành. Tiên tôn Liễu Ngưng hào hoa phong nhã đứng đầu đạo tu. Từ hồi nhỏ Tần Mặc đã ghen ghét nhân vật chính, sau này trở thành một ma đầu luôn muốn đối đầu với Liễu Ngưng. Có lẽ do hết ý tưởng giữa chừng nên tác giả bỏ hố, chỉ vội vàng viết kết cục của hai người ở chương cuối.

Tuy cuốn sách không có kết thúc, song một thế giới nhỏ lấy cuốn sách làm nền tảng vẫn ra đời.

Mở đầu tiểu thuyết không bao lâu đã xảy ra sự kiện hắn đến thách đấu với y. Hai bên đều chịu tổn thất. Bách gia tiên môn coi đây là hành động khiêu khích trắng trợn. Tần Mặc chẳng những không chịu yếu thế mà ngày càng hống hách hơn, khơi mào trận đại chiến tiên - ma hết sức khốc liệt.

Hệ thống 100 86 có nhiệm vụ đưa một người chết trẻ xuyên đến thế giới mới này và thuyết phục người đó đóng vai phản diện Tần Mặc. Cố gắng đẩy cốt truyện đi đúng với nguyên tác - Ma Tôn chết dưới kiếm của nam chủ, đen đến vinh quang chói lọi cho Liễu Ngưng.

Khi mọi thứ kết thúc, nơi đây sẽ trở thành một thế giới độc lập.

Đổi lại, hệ thống sẽ sắp xếp một danh tính mới để Tần Mặc tiếp tục sống sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn vừa cười vừa mắng: "Hoang đường!"

Hệ thống:???

Người này bị thần kinh rồi hở trời?

"Chưa nói đến chuyện này kinh khủng đến mức nào..." Ma tôn chắc như đinh đóng cột, "Nếu sự thật đúng như ngươi nói thì kịch bản chỉ mới bắt đầu không bao lâu. Chẳng lẽ mười mấy năm sống cùng sư huynh tại Chẩm Lưu Phong đều là ảo giác?"

Hệ thống không thể phản bác.

Tất nhiên những điều này cũng là thật, tại vì lúc đó xuyên không sai thời điểm mà thôi.

Sớm hơn trăm năm, tính ra chỉ là một sai lầm nhỏ không đáng kể, nhưng muốn nhảy cóc đến mốc thời điểm đã định sẽ tốn rất nhiều năng lượng... Bởi vậy hệ thống mới chọn cách chậm rãi trải qua.

Bởi vì nó im lặng nên Tần Mặc càng thêm chắc mẩm thứ này chỉ ba hoa chích chòe, "Nói láo thì cũng phải biết chọn lý do đáng tin."

Hệ thống nôn ra máu.

[Lừa anh có được lợi gì đâu!]

Tần Mặc nhướng mày như muốn nói 'Biết đâu đấy!'

[Vậy anh giải thích sự tồn tại của tôi là như thế nào?]

Tần Mặc xoa cằm ngẩn người suy nghĩ...

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm khi thấy ký chủ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, còn có chút đắc ý.

[Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, làm sao có chuyện tất cả đều là ảo giác của anh, đúng không?]

Cũng có thể lắm chứ!

Tần Mặc suy tư.

Hệ thống linh cảm có chuyện chẳng lành, muốn tự kết liễu mình luôn cho rồi. Đúng là tự dưng kiếm cớ thay người.

Quả nhiên, Tần Mặc ngộ ra vỗ tay bôm bốp, "Ta hiểu rồi!"

Không, anh chỉ đang nhìn thấy những gì mình muốn thôi!

"Hẳn là lúc bế quan chữa trị vết thương ta bị tẩu hỏa nhập ma nên mới sinh ra loại phiền não như ngươi."

Tần Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có lý, "Mọi chuyện dễ hiểu hơn rồi. Ta bị mất trí nhớ cũng là do tẩu hỏa nhập ma gây nên."

Hệ thống: Đệch!

Tình hình hiện tại còn tuyệt vọng hơn so với lúc xuyên nhầm thời gian. Ít ra lúc đó còn có chút hy vọng, bây giờ... tuyệt vọng triệt để.

Hệ thống từ trong hồi ức tỉnh lại cảm thấy bất lực cùng cực.

Hắn nhắm mắt lại, cánh môi mấp máy: "Ngươi không cần phí công. Sư huynh lớn lên cùng ta so với một tâm ma ăn nói bậy bạ, ngươi nghĩ ta sẽ tin ai?"

Tâm ma khỉ mốc!

[Anh đã nghĩ vậy thì tôi sẽ không giúp được gì. Sự thật sau này sẽ biết. Nhắc anh một điều, chớ có lại gần Liễu Ngưng, nếu không... sớm muộn gì cũng làm tổn thương anh ta.]

Hệ thống dường như bỏ cuộc không có động tĩnh gì nữa.

Một lúc lâu sau, Tần Mặc mới chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm sàn nhà một hồi, tiếc là dù có nhìn bao lâu cũng không thể đào ra một lỗ trên sàn, vì vậy hắn dứt khoát nằm xuống.

Sáng ngày tiếp theo khi trời còn mờ sương, Tần Mặc mở cổng trúc xá.

Nơi sân nhà, một bóng người xanh xanh trắng trắng như gió bay múa trong buổi sớm mai.

Rõ ràng có người dậy sớm hơn hắn.

Kiếm pháp cũng như người, cảnh đẹp ý vui, tư thế tao nhã vẽ nên những đường kiếm sắc bén. Lá cây rơi đầy đất mang theo tàn ảnh đẹp đến mức cứ như đang lạc vào trong tranh.

Tần Mặc say sưa ngắm nhìn, đang định gọi sư huynh một tiếng thì đã thấy kiếm khí của Liễu Ngưng chĩa thẳng vào mặt mình.

"Sư huynh, ý huynh là?" Hắn đỡ đòn, một tay cầm mũi kiếm Tễ Tuyết bối rối nghiêng đầu.

Liễu Ngưng đứng yên, tiện tay vẽ nên một đóa hoa kiếm khí, "Chúng ta so chiêu thử xem."

Thực ra... luận bàn là giả, y muốn xem thử tu vi của sư đệ có mất theo trí nhớ hay không.

Tần Mặc hơi bất ngờ sau đó vui vẻ trả lời: "Huynh hào hứng như vậy đương nhiên là đệ sẽ thuận theo."

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh rồi nhặt một nhánh trúc. Ma quân cầm vũ khí mới trong tay, khóe miệng cười mỉm, "Thỉnh!"

Với tu vi của hai người nếu dốc toàn lực sẽ san bằng luôn cả Chuẩn Lưu Phong, cho nên chỉ dừng ở mức so chiêu xem kỹ.

Mặc dù Ma Tôn đã mất trí nhớ nhưng phản ứng của cơ thể vẫn nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ, cũng không vì thế mà yếu thế. Chẳng qua động tác không giống như đang cầm kiếm, mà là cầm đao.

Đao?

Thượng Thanh Môn chủ tu kiếm thuật từ bao đời nay, đệ tử sử dụng kiếm rất nhiều, Tần Mặc cũng không ngoại lệ. Hắn hiểu đao cặn kẽ như thế, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai mà đạt được thành tựu.

Xem ra, trăm năm qua, hắn không có ngày nào rảnh rỗi.

Nhánh trúc chỉ là vật bình thường, mới so vài chiêu qua lại đã bị Tễ Tuyết chém thành hai nửa.

Tiên tôn đang muốn thu kiếm lại thì bất ngờ nghe âm thanh chói tai, có cái gì đó va chạm với Tễ Tuyết, một luồng linh lực bạo ngược xông đến. Y tránh không kịp.

"Sư huynh!"

Tình huống quá đột ngột. Tần Mặc lo lắng hét lên và vô thức tiến lên hai bước. Cũng gần như đồng thời, hắn rụt tay lại thất thần đứng tại chỗ giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

"Không sao." Liễu Ngưng đoán được điều làm sư đệ chột dạ, "Thu đao lại đi."

Nếu không chịu thu hồi, kết giới của Chuẩn Lưu Phong sẽ không thể ngăn cản sát khí.

Tần Mặc răm rắp làm theo, cũng không thèm thắc mắc tại sao thanh đao này đột nhiên xuất hiện, chỉ lo nhào tới xem xét sư huynh.

"Không sao thật mà." Tiên tôn trấn an, thân thể cứng đờ để cho Ma tôn kiểm tra một phen.

Ngay khoảnh khắc Tễ Tuyết chĩa thẳng vào tim Tần Mặc, một trường đao đỏ thẫm lặng yên xuất hiện trong tay của hắn, chẳng những ngăn cản Tễ Tuyết mà còn đánh bật Liễu Ngưng.

"Nó bảo vệ chủ." Y cười cười bình luận

"Ai?"

"Ma dao, Khước Hàn."

Tần Mặc ghét bỏ hừ to, "Đệ không mượn nó tài lanh như thế."

Hắn thậm chí còn không nhớ từ đâu mà có thanh đao này.

Tiên tôn dở khóc dở cười lắc đầu, đang định nói thêm gì đó thì đã nghe có người thay y lên tiếng.

"Chẩm Lưu Phong có khách tại sao không cho ta biết?"

Giọng nói này nghe quen lắm. Ma tôn không cần sư huynh nhắc nhở đã nhẩm pháp quyết rồi biến mất.

Liễu Ngưng quay đầu chào: "Sư thúc Hoài Tố."

"Ta tới đây đâu phải để bắt gian, tại sao lại trốn nhanh như vậy?" Người phụ nữ mặc áo bào màu tím, tóc búi gọn gàng, nhìn về phía nhà trúc cười đầy ý nhị. "Tiểu Ngưng đã biết kim ốc tàng kiều?"

"... Sư thúc đừng đùa như vậy."

Tần Mặc trốn nhanh như gió, lại có sư huynh che chắn không cho ai nhìn rõ mặt, song dáng dấp chắc chắn là đàn ông.

Hoài Tố tiếc nuối ra mặt nhưng cũng không muốn đùa dai, vẫy tay với tiểu đồ đệ ngoan hiền và nói: "Hôm qua không chắc con có xuất quan hay không nên mới không dặn Ý Huyền mang đồ qua. Nay rảnh rỗi lại thuận đường, ta mang qua luôn."

Liễu Ngưng: "Cám ơn sư thúc."

"Cũng may con xuất quan đúng lúc diễn ra khảo hạch, sự kiện này quan trọng, phải có chưởng môn ra mặt mới ổn thỏa."

Thứ mà bà đưa đến là một bộ lễ phục dành cho chưởng môn. Y thường ăn mặc rất giản dị, bộ trường bào này là để giữ thể diện cho tông môn. Giá như Hoài Tố không dùng chút tiểu xảo thì hay biết mấy.

Y than thở: "Tai sao sư thúc thích ướp hương mấy thứ đưa đến cho con quá vậy?"

Bà ra vẻ vô tội, hấp háy đôi mắt giải thích, "Quân tử như lan, mùi này rất hợp với tiểu Ngưng, chẳng lẽ con không thích?"

Liễu Ngưng: "..."

Hoài Tố liếc nhìn gian nhà trúc, "Suýt chút nữa quên hỏi vị khách e thẹn kia là ai? Chạy nhanh như vậy, hẳn là tu vi không tệ."

Vị khách thẹn thùng: "..."

Hai người không có ý che giấu, bằng thính lực của hắn có thể nghe rõ mồn một.

Tiên tôn đã chuẩn bị sẵn lý do nên rất bình tĩnh giải thích, "Là tán tu con từng quen biết, tiện đường ngang qua còn nhớ tới bằng hữu nên ghé thăm."

Tần Mặc vểnh tai lên, lòng thầm xoắn xuýt.

Tại sao hắn không biết người này.

"Hình như có nghe con nhắc qua." Hoài Tố nhớ lại, đúng là có một người như thế. Bà cười tủm tỉm, "Nhiều năm như vậy còn nhớ tới con, thật là hiếm có. Vị bằng hữu này âm thầm xuyên qua đại trận hộ sơn so ra rất có bản lĩnh."

"Sư thúc quá khen." Liễu Ngưng khiêm tốn thay hắn.

"Thôi, người tới là khách, ta cũng không quấy rầy hai con ôn chuyện. Nếu vị bằng hữu này không ngại thì con mời lưu lại mấy ngày dự đại hội."

Dứt câu, bà quay lưng đi mất.

Lúc Liễu Ngưng quay lại thì bắt gặp Tần Mặc đang ngồi trong góc phòng rầu rĩ. Hắn thấy y đi vào thì bĩu môi nói liền, "Sư huynh, huynh quen tán tu ở đâu, kể cho đệ biết được không?"