Dòng người náo nhiệt, đông đúc trên con đường trải đầy gạch xanh, cửa tiệm nơi hướng rẽ lấp đầy những ánh đèn neon đỏ rực, xán lạn loá mắt. Bên ngoài cửa tiệm, vài đôi tình nhân ôm nhau đầy thân mật, điên cuồng lại phóng túng, tựa như đều là sự bắt đầu cho một buổi tối cuồng hoan.
Địa điểm rất vui vẻ mà Trương Mục đã nói kia là một quán bar.
Tiêu Tiên đứng trước cửa quán bar, đáy lòng vốn dĩ đang hiếu kỳ liền chuyển sang từ chối.
Anh hỏi: "Quán bar?"
Trương Mục nhanh chóng gật đầu, cười nói với Tiêu Tiên: "Anh đừng có tỏ thái độ như vậy chứ, cũng không phải là đầm rồng hang hổ*, em chỉ là đang mang anh đến đây chơi thôi." Cậu vừa nói vừa kéo Tiêu Tiên vào: "Lại nói, lần đầu chúng ta gặp nhau chính là ở quán bar đi. Nếu ngày đó em không uống rượu thì cũng không có dũng khí đến gần anh."
*Đầm rồng hang hổ: nơi hung hiểm, tiềm ẩn nguy cơ.
Hai người bước vào quán bar, trong nháy mắt liền bị nhấn chìm bởi ánh đèn rực rỡ hòa cùng âm nhạc sôi động ầm ĩ chói tai.
Trong quán bar người người tấp nập, đa phần đều là người nước ngoài, có điều họ cùng những người trong nước cũng không khác gì nhau.
Hai người vừa bước vào đều có vẻ ngoài rất tuấn mỹ, tất nhiên liền khiến không ít người chú ý nhưng cũng chỉ là phòng tầm mắt nhìn chăm chú, không ai có ý đến gần.
Tiêu Tiên đi ở phía sau Trương Mục, khẽ chau mày, dường như nhớ đến điều gì đó, hỏi: "Em thường xuyên đến quán bar sao?"
Trong quán rượu phi thường ầm ĩ, Trương Mục mơ hồ nghe Tiêu Tiên hỏi cái gì đó, lại không thể nào nghe rõ, tùy ý gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Tiên hơi trầm xuống, đôi mày càng chau đến lợi hại.
Trương Mục không chú ý tới Tiêu Tiên đang khác thường, cậu còn vô cùng hưng phấn, liền muốn mang Tiêu Tiên chơi đùa một đêm thật tận hứng, lập tức chạy đến chỗ bartender lấy hai ly rượu.
"Đã lâu không uống rượu." Rượu Trương Mục lấy cho bản thân cùng Tiêu Tiên đều là rượu ngon, bản thân cậu đang rất nóng lòng muốn thử: "Đến đây, đầu tiên uống chút rượu, cạn ly."
Tiêu Tiên cúi đầu,liếc nhìn ly rượu được đẩy đến trước mặt, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, anh không lên tiếng, cũng không bưng ly rượu lên.
Trương Mục cuối cùng cũng phát hiện ra điều không đúng, ngạc nhiên hỏi: "Anh không uống sao?"
"Không uống." Tiêu Tiên lạnh nhạt mà từ chối.
Trương Mục nhìn vào ánh mắt của Tiêu Tiên, thật sự bị sự lạnh lùng nơi đáy mắt anh làm cho kinh ngạc. Cậu phát hiện Tiêu Tiên rất nghiêm túc, câu chuyện cười muốn kể đột nhiên dừng lại nơi cổ họng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
"Anh làm sao vậy?" Trương Mục không hiểu: "Khi nãy vẫn còn rất tốt mà?"
Tiêu Tiên trầm mặc, sau đó từ chối: "Trở về thôi."
"Trở về?" Trương Mục thoáng khϊếp sợ, hoài nghi chính cậu vừa rồi đã nghe lầm đi: "Em chỉ vừa mới lấy rượu, hơn nữa chúng ta còn chưa bắt đầu chơi."
Tiêu Tiên lạnh nhạt nói: "Em rất thích đến quán bar? Uống rượu? Rồi vui vẻ sao?"
Ngữ khí của anh mang theo mấy phần chất vấn.
Trương Mục hơi dừng lại, nghĩ nghĩ một hồi mới biết Tiêu Tiên chính là đang hiểu lầm cậu thường đến quán bar uống rượu mua vui, nhưng cậu cũng muốn lên giọng giận dỗi một chút, liền lạnh mặt nói: "Đúng vậy, thế thì có làm sao nào? Em lại không làm cái gì sai, lại nói, đây vốn là chuyện của riêng em. Tùy anh vậy, anh muốn uống thì uống, không muốn thì thôi."
Sắc mặt Tiêu Tiên không chút thay đổi, kiên nhẫn lặp lại: "Trở về."
"Em đã nói em chưa muốn trở về, nếu anh muốn thì anh cứ về trước đi, không cần tiếp tục quan tâm đến em." Trương Mục ra vẻ hờn giận, cũng thật là có chút oan ức, ý nghĩ ban đầu của cậu là muốn mang Tiêu Tiên tới đây chơi một buổi thật vui, vậy mà Tiêu Tiên không chỉ không cảm kích cậu, lại còn nghĩ sai về cậu.
Cậu cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, những chuyện cậu làm đều không ra làm sao.
"Anh cứ thong thả làm theo ý mình đi." Trương Mục uống uống vài ly rượu, hai má nhuộm sắc ửng hồng, loạng choạng xoay người đứng lên: "Em đi chơi."
Cậu muốn rời đi thật nhanh, càng ép buộc bản thân không được quay đầu nhìn lại, có lẽ do cảm giác say rượu quấy phá, Trương Mục bỗng liền cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh cậu đều không còn gì ý nghĩa, đặc biệt chán nản, đáy lòng càng trở nên trống rỗng.
Trước đây cậu cảm thấy chính mình cùng Tiêu Tiên rất quen thuộc, giờ khắc này chợt cảm thấy kinh sợ, thì ra cậu cùng Tiêu Tiên vẫn chính là xa lạ như thế.
Trước khi lên sàn nhảy, Trương Mục đi vào WC một chuyến, vừa rồi đã uống khá nhiều rượu, cần giải quyết gấp vấn đề sinh lý.
Trong WC có chút vấn đề khiến Trương Mục tốn không ít thời gian, đến khi ra khỏi WC, sắc mặt của cậu liền trở nên khó coi.
Cậu tùy ý liếc nhìn nơi Tiêu Tiên vừa ngồi, phát hiện Tiêu Tiên thật sự đã rời đi.
Trong chớp mắt, Trương Mục cũng không biết phải nói rõ tư vị này là gì, có lẽ tâm tình đã sớm nghĩ tới việc này từ trước nên cũng không thấy bất ngờ. Huống hồ, là chính cậu bảo người ta trở về.
Đồng thời, cậu còn có một trực giác cực kỳ mãnh liệt, có vẻ nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cậu cùng Tiêu Tiên sẽ thật sự kết thúc.
Trương Mục hòa mình vào sàn nhảy, mượn cuộc vui này phát tiết ra được sự buồn bực trong lòng, lại vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Đó là một người nước ngoài vóc dáng cao to, mặt đầy ý cười chăm chú nhìn người con trai bên cạnh. Hai người thân mật kề sát nhau nói chuyện, đột nhiên nam nhân cao lớn cúi đầu hôn môi người kia. Nam nhân bị hôn có vóc người thon gầy, mang kính mắt, ngoan ngoãn biết điều, khuôn mặt tràn đầy yêu thương, đối với người yêu cực kỳ tín nhiệm, không chút nào đề phòng.
Trương Mục bỗng dưng từ trên gương mặt đó nhìn thấy được chính mình.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, Trương Mục đột nhiên phi thường tức giận, không có cách nào khống chế, cậu siết chặt nắm đấm, vọt đến đem nam nhân to lớn kia đánh ngã xuống đất.
...
Tiêu Tiên đi ra khỏi quán bar, vốn định trực tiếp trở về khách sạn, vừa mới đi được không bao lâu, bước chân anh liền dừng lại.
Trong trí nhớ hiện lên những kí ức khi ở cùng Trương Mục, nhớ tới khuôn mặt với nụ cười bừng sáng của Trương Mục, nhớ tới những biểu tình mơ hồ thất thần của cậu, cùng với thần sắc cô đơn vừa nãy ở quán bar.
Không biết tại sao, chân anh không thể tiếp tục di chuyển, quyết định thuận theo nội tâm, quay người bước trở vào quán bar.
Trong quán đèn nhạc ầm ĩ, trên sàn nhảy loạn tung lên.
Tiêu Tiên vừa đi vào, liền nhìn thấy Trương Mục khí thế hùng hổ đấm vào mặt nam nhân nước ngoài, sau đó bị người kia đấm lại.
Hai người động tay đều không ai nể mặt ai, cũng không ai chiếm được lợi thế, mặt mũi đều trở nên sưng phồng, cực kì phẫn nộ trừng đối phương.
Mọi người bên cạnh đều vội vã, dồn dập tránh xa sợ bị liên lụy đến, chừa cho hai người một khoảng không gian.
Nam nhân nước ngoài kia có cơ thể to lớn, bên cạnh còn có bạn đồng hành, Trương Mục không đề phòng liền rơi xuống thế yếu, bị hắn siết cổ nhấn ngã xuống đất, liền một đấm hướng cậu đánh tới.
Trương Mục dự cảm chính mình không tránh khỏi, nghiêng đầu chuẩn bị đợi cú đấm đánh xuống.
Lúc này đầu óc của cậu cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo, cũng ý thức được chính mình vừa rồi quá kích động, hành động hồ đồ, chỉ có thể im lặng chịu thua.
Nhưng đau đớn đã dự đoán từ trước lại không rơi trúng người cậu, Trương Mục kinh ngạc nhìn Tiêu Tiên nhanh chóng tiến lại ngăn chặn nắm đấm cho cậu, thần sắc hiện rõ vẻ không tin nổi.
Tiêu Tiên không phải đã rời đi rồi sao, tại sao lại trở về?
Tiêu Tiên siết nắm tay của nam nhân kia, trực tiếp đem hắn ném ra ngoài.
Trương Mục biết Tiêu Tiên hình thể khỏe mạnh cân xứng, da thịt bên trong quần áo rắn chắc ẩn chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, ít nhất ở trên giường cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Tiên.
Bây giờ mới tận mắt chứng kiến.
"Cút." Tiêu Tiên che ở trước người Trương Mục, chau mày nhìn nam nhân, dùng tiếng Anh trầm giọng nói.
Nam nhân khí thế hùng hổ, một mặt đầy phẫn nộ, cộng thêm việc cảm thấy mất mặt khi bị Tiêu Tiên ném đi, tay siết nắm đấm muốn đánh lại, nhưng thoáng chốc đã bị cỗ sát khí của Tiêu Tiên mạnh mẽ đè ép.
"Mày là ai?" Nam nhân kia phẫn nộ, tay chỉ vào mặt Trương Mục: "Là do nó động thủ trước, rõ ràng là tao không quen biết nó, càng không chọc giận nó, nó đột nhiên xông lại đánh tao. Tụi bay rốt cuộc là đang làm gì? Có bệnh?"
Chàng trai đứng bên cạnh nam nhân cũng đồng ý: "Quả thật là bạn của anh ra tay trước, cho dù có hiểu lầm thì cũng không thể tự tiện ra tay đánh người."
Hắn khá bình tĩnh, vừa rồi cũng luôn mở lời khuyên can cậu thanh niên đột nhiên lao tới đánh mình, tất nhiên không có vẻ đang nói dối.
Tiêu Tiên xoay người lại nhìn chăm chăm Trương Mục.
Trương Mục bị anh nhìn đến liền chột dạ, ngón tay run run, môi mím chặt, chuyện như vậy lại bị Tiêu Tiên bắt gặp, cậu cảm thấy thật mất mặt.
Tiêu Tiên đã hiểu được phần nào câu chuyện, cũng không hỏi nhiều, im lặng một chút, nói: "Chuyện vừa rồi, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu."
"Mày tưởng chỉ xin lỗi liền muốn kết thúc?" Nam nhân được anh hạ thế thì kiêu ngạo, hung hăng: "Đột nhiên người của mày ra tay đánh tao, tao bị thương, phá hỏng hết tâm tình vui vẻ, còn tổn thất tinh thần..."
Nam nhân còn muốn tiếp tục than vãn, liền bị tờ chi phiếu Tiêu Tiên đưa ra chặn miệng.
Nam nhân cầm lấy tờ chi phiếu, liền không khỏi kinh ngạc trước số tiền, lại càng khó tin mà nhìn Tiêu Tiên, cuối cùng cái gì cũng không nói, lôi kéo người bên cạnh cùng rời đi.
Trương Mục im lặng nãy giờ, đột nhiên gọi thanh niên thon gầy kia, khẽ giọng nói: "Cậu... Cẩn thận hắn một chút."
Thanh niên thon gầy nghe vậy có chút ngẩn người ra, nhẹ gật đầu rồi mới tiếp tục rời đi.
...
Mặt Trương Mục sưng phồng theo sát Tiêu Tiên bước ra khỏi quán bar, sắc mặt lúc này của Tiêu Tiên cực kỳ khó coi, nhưng vẫn là không nỡ rời đi một mình.
"Tiêu ca, vừa rồi anh thật đẹp trai." Trương Mục thử đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Cậu thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vừa rồi nếu không phải Tiêu Tiên trở về đúng lúc, cậu nhất định đã bị đánh cho rất thê thảm.
Cho nên lời nói kia nghe thế nào cũng là mang ý lấy lòng Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên ngồi vào ghế lái, không buồn để ý đến Trương Mục, không khí trên xe trầm mặc đến đáng sợ.
Trương Mục lúng túng hỏi: "Anh không phải giận em rồi rời đi sao? Tại sao lại trở lại?"
Tiêu Tiên vẫn không nói chuyện.
"Anh đừng không để ý đến em! Tiêu ca, Tiêu ca ca, em biết sai rồi." Trương Mục thấy vậy cũng cuống lên, thanh âm run run, một mặt thành tâm nhận sai: "Khi nãy là do em quá nóng nảy, em không nên động thủ, em hứa nhất định sẽ thay đổi mà. Với lại, em cũng không nên tức giận kêu anh rời đi, thật ra em chính là không muốn anh rời đi, em hy vọng anh có thể ở lại cùng em. Anh trở về tìm em khiến em đặc biệt vui vẻ!"
Tiêu Tiên cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện : "Đi bệnh viện?"
"Vẫn là trở về khách sạn thôi, vết thương nhỏ này em có thể tự xử lý được." Trương Mục chợt nhớ tới cái gì đó, lại nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi anh đã bồi thường hắn bao nhiêu tiền? Em chuyển tiền lại cho anh."
Cậu lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chuyển khoản.
Tiêu Tiên suy nghĩ, thuận miệng nói ra một con số.
Trương Mục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một bên chuyển khoản vừa nói: "Thật sự như vậy sao? Khi nãy nhìn vẻ mặt hắn lúc nhận lấy chi phiếu, em còn tưởng là anh đã đưa rất nhiều."
"Ừm." Tiêu Tiên đột nhiên chủ động hỏi: "Tại sao lại ra tay?"
Trương Mục chần chờ: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."
"Vậy nói tóm tắt." Tiêu Tiên nói.
Trương Mục biết chuyện này là không thể tránh khỏi, bất đắc dĩ: "Thật ra cũng không có gì. Nam nhân vừa bị em đánh là một kẻ xấu xa, thời điểm em đi WC thấy hắn cùng người khác làʍ ŧìиɦ, còn nói chỉ là cùng bạn trai hiện tại vui đùa một chút, chờ chơi chán liền chia tay, em thực sự nhịn không được, vừa bị kích động liền ra tay đánh hắn. Em cũng biết rất rõ, việc này hoàn toàn không liên quan đến em, là em tự tìm rắc rối."
Thời điểm cậu nói ra chuyện này, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, thần sắc buồn bã, cả người giống như bao phủ một tầng mây đen u ám.
Ngữ khí Tiêu Tiên bỗng nhiên hòa hoãn một chút, hỏi: "Tại sao phải làm vậy? Em không giống người sẽ quản chuyện của người khác."
Có lẽ là bầu không khí bên trong xe quá êm đẹp thoải mái, cũng có thể là áp lực quá lâu không được phóng thích, Trương Mục một mặt oan ức, thẫn thờ, đột nhiên có suy nghĩ muốn kể rõ mọi thứ, cậu nhẹ giọng: "Tên rác rưởi kia khiến em nhớ đến bạn trai cũ. Bạn trai cũ của em cũng là một tên xấu xa, lúc hắn quen em lại lăn giường cùng bạn của em, còn nói chỉ là muốn vui đùa với em một chút, chưa từng có bất cứ thứ gì là thật. Em vậy mà lại vì hắn come out, cha mẹ em cũng không còn cần đứa con trai này nữa, hắn lại cho em đội một cái mũ xanh, khiến em mất đi công việc... Em lúc đó hoàn toàn phẫn nộ, không thể nhịn nổi liền ra tay."
Tiêu Tiên ngạc nhiên nhìn Trương Mục, không nghĩ tới cậu lại có một mối tình xui xẻo đến vậy.
"Em rất yêu người đó sao?" Tiêu Tiên hỏi.
Trương Mục suy tư: "Cũng không phải là rất yêu cậu ta, em chỉ là cực kì chán ghét những kẻ phản bội, nếu cậu ta nói muốn cùng em chia tay thì không có gì. Hơn nữa lúc đó em đã nghĩ muốn cùng cậu ta sống cả đời, cậu ta nói như vậy khiến em có chút thương tâm. Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó không chừng em bị ma ám, dù sao cậu ta nhỏ hơn em rất nhiều, em cũng sớm nên hiểu, tuổi của cậu ta còn chưa đủ để hiểu thế nào là sống cả đời. em còn đi đặt niềm tin vào nhầm chỗ."
"Chuyện này cùng tuổi tác không có quan hệ." Tiêu Tiên nói.
Trương Mục không ủng hộ: "Vẫn có quan hệ, tuổi tác cách biệt càng lớn thì càng dễ dàng có sự khác nhau."
Tiêu Tiên: "Em nghĩ như thế sao?"
Trương Mục dừng một chút, lúc này mới nhớ tới cậu vốn dĩ kém Tiêu Tiên mười tuổi, nhanh chóng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em không có nói anh, em cảm thấy chúng ta hoàn toàn không có khác biệt gì lớn, chúng ta bên nhau rất vui vẻ mà. Hơn nữa, em vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai thành thục hơn em..."
Cậu vừa nói vừa hỏi Tiêu Tiên: "Vậy còn anh? Anh có để ý nếu nửa kia nhỏ tuổi hơn nhiều so với anh hay không?"
Cậu nói xong, suy nghĩ liền hoảng loạn, lại có chút mong chờ, lời nói kia tính ám chỉ rất mạnh, giống như chính là đang hỏi Tiêu Tiên có thích cậu hay không.
Tiêu Tiên đảo mắt, không nghĩ nhiều: "Tôi không ngại."
Trương Mục nhất thời vui vẻ, cảm thấy xác suất cậu theo đuổi Tiêu Tiên thành công lại cao thêm một tầng.
"Sau này em hoàn toàn không muốn gặp lại hai người kia." Trương Mục cảm thán, nhịn không được liền giải thích: "Tuy anh chưa nói gì nhưng em cảm thấy anh hiểu lầm em. Thật ra em rất ít khi đến quán bar, đêm đó gặp anh cũng là chuyện ngoài ý muốn, em cũng không có thường xuyên lăn giường, ở phương diện này em lại khá bảo thủ."
Tiêu Tiên nghe xong luống cuống, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không cân nhắc đến cảm thụ của em."
Trương Mục nhếch miệng nở nụ cười: "Ừm… em tha thứ cho anh."
Hai người nở nụ cười, đem những chuyện không hay vừa rồi tiêu tán đi hết, ăn ý không nhắc đến những điều không vui ở quán bar.
Ngừng xe trước khách sạn, vừa bước vào căn phòng, Tiêu Tiên còn chưa kịp bật đèn, liền bị Trương Mục ôm eo.
Trương Mục phản ứng vô cùng mãnh liệt, có thể là đã sớm đối Tiêu Tiên động tâm bất chính, cậu đặt đầu lên vai Tiêu Tiên, tràn đầy mị hoặc: "Tiêu ca, chúng ta làm đi."