Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 27




Tại cuộc họp định kỳ lần thứ hai này, giám đốc trình bày xong công việc trọng tâm hằng ngày, sau đó nhắc tới hai hạng mục mới muốn an bài người phụ trách. Một chủ đề ấm áp có thể chữa lành những tổn thương là ‘Đom đóm’ chế tác mùa thứ ba và một chủ đề khác là phiêu lưu với ‘Luân hồi’.

"Trương Mục với Trần Thanh Duệ." Giám đốc gọi hai cái tên: "Tôi dự định để hai cậu phụ trách hạng mục này, các cậu xem có thể đảm nhận phần nào?"

Dù thời gian Trương Mục vào làm ở công ty không lâu, nhưng năng lực lại rõ như ban ngày, lúc trước cậu đã phụ trách qua nhiều hạng mục, kinh nghiệm phong phú, đối với chuyện giám đốc kêu cậu phụ trách một trong hai hạng mục này, tất cả mọi người không dị nghị gì.

Giám đốc vừa dứt lời, Mạnh Hạc nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhanh lựa chọn ‘Đom đóm’ đi."
Không chỉ Mạnh Hạc mà tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hạng mục ‘Đom đóm’. Hai mùa trước, ‘Đom đóm’ đã tích lũy rất nhiều nhân khí, mặc dù không phải đại hồng nhưng vẫn có chút lưu lượng, chỉ cần mùa thứ ba phát sóng, sẽ có không ít khán giả.

‘Luân hồi’ thì ngược lại, đề tài này rất ít được chú ý, độ khó trong quá trình chế tác cũng cao, lại không có lưu lượng cùng nhân khí, muốn làm tốt quả thật rất khó.

Dường như sợ bị Trương Mục đoạt đi miếng mồi ngon, Trần Thanh Duệ vội vàng nói: "Tôi chọn ‘Đom đóm’. Lúc trước tôi có xem bộ phim hoạt hình này nên hiểu khá rõ, tôi cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm được." Hắn nói xong quay sang nhìn Trương Mục đầy khiêu khích, vẻ mặt lại giả vờ như tình thế bắt buộc.

Giám đốc hỏi: "Trương Mục, cậu thấy thế nào?"
"Không thành vấn đề, vậy tôi phụ trách ‘Luân hồi’."Trương Mục tùy ý nói, liếc nhìn kế hoạch. Với cậu mà nói ‘Đom đóm’ cùng ‘Luân hồi’ không có gì khác nhau, có điều so với ‘Đom đóm’ thì ‘Luân hồi’ càng có tính khiêu chiến hơn. Cậu thích những công việc có tính khiêu chiến.

Sau khi tan họp, Mạnh Hạc lo lắng nói: "Cậu nên chọn ‘Đom đóm’ mới đúng, độ khó của ‘Luân hồi’ quá lớn, lại là đề tài tinh tế, một khi sụp đổ tất cả đều sẽ kết thúc."

Trương Mục lật kế hoạch lên, càng xem càng thấy hứng thú, lắc đầu không nói gì.

Bọn họ đi phía sau, ra khỏi phòng hội nghị mới phát hiện Trần Thanh Duệ vẫn chưa đi xa, dường như đang có ý định đợi chờ Trương Mục.

"Chưa học được cách chạy đãmuốnhọc cách bay." Trần Thanh Duệ cười trào phúng: "Đừng tưởng rằng ở công ty nhỏ học được một chút da lông, đã tưởng mình giỏi, so với tao, mày còn kém xa lắm."
Trương Mục xoa xoa tai: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"

Trần Thanh Duệ trợn mắt nhìn cậu chằm chằm.

Trương Mục mỉm cười: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi tưởng chó đang sủa nên không nghe rõ, nếu không phiền cậu có thể nói lại một lần nữa không?"

"Mày dám mắng tao?!"

"Tôi không mắng cậu, là do cậu tự nhận thôi."

Trần Thanh Duệ cực kỳ tức giận: "Mày còn chưa biết tình huống của mày bây giờ là ra sao ư? Lấy ‘Luân hồi’? Hừ, thật muốn xem mày còn hung hăng nữa được không! Chờ đi, tao sẽ nhìn xem mày ngã xuống như thế nào!"

Hắn nói xong xoay người rời đi, một vẻ hung hăng càn quấy, căn bản không đem Trương Mục để vào trong mắt. Trương Mục cúi thấp đầu, khẽ cười, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn bóng lưng của Trần Thanh Duệ, giọng nói mang theo ý cười: "Cậu muốn đánh cược không?"
Trần Thanh Duệ nghe xong dừng bước, hỏi ngược lại: "Cược cái gì?"

"Đem hai hạng mục này đánh cược đi, kẻ nào thua thì đứng trước công ty làm tiếng chó sủa." Trương Mục nói xong cau cau mày, mang theo vài phần thách thức: "Cậu có dám không?"

Trần Thanh Duệ có chút do dự, nhưng cũng không muốn chịu thua, nhắm mắt nói: "Vốn dĩ tao thắng chắc rồi, sao lại không dám chứ, cược thì cược."

"Được." Trương Mục cười híp mắt, tay quơ quơ điện thoại di động: "Những lời cậu vừa nói tôi đã ghi âm lại cả rồi, hi vọng đến lúc đó cậu đừng hối hận."

"Hừ... Chưa biết ai sẽ hối hận đâu!" Trần Thanh Duệ một mặt hung ác trả lời nhưng tâm tình lại có chút thấp thỏm lo âu. Hắn không ngờ Trương Mục sẽ ghi âm, hung hăng trừng cậu một cái rồi mới rời đi.

Trương Mục đứng tại chỗ, ung dung thong thả phát đoạn ghi âm cho Trần Thanh Duệ nghe, tựa như không có chút cảm giác căng thẳng nào. Mạnh Hạc lo lắng, khuyên nhủ: "Sao cậu lại dám cùng cậu ta đánh cược? Hạng mục của cậu ta vốn đã có sẵn nhiệt độ rồi, cậu làm sao có thể so được?"
"Đừng nóng vội, nhiệt độ có sẵn thì thế nào, thứ khán giả cần chính là chất lượng." Trương Mục vỗ vỗ vai Mạnh Hạc.

Mạnh Hạc sao có thể không nóng vội được, tiếp tục nói: "Sự tự tin của cậu rốt cuộc là từ đâu tới, nếu cậu thua thì phải làm sao? Trần Thanh Duệ có chỗ dựa, cậu là người mới, đối đầu với cậu ta chỉ có thể chịu thiệt."

Cậu của Trần Thanh Duệ là đổng sự trong công ty, Trương Mục tất nhiên không chiếm được lợi thế.

"Tôi biết cậu lo lắng cho tôi. Chỉ là, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không thua đâu. Không phải tôi không có tính toán trước đã tùy tiện cược với hắn."

Mạnh Hạc vẫn không biết tự tin của Trương Mục từ đâu tới, nhưng cậu đã nói vậy, hắn cũng không tiện khuyên thêm, nếu sau này Trương Mục cần người giúp đỡ hắn nhất định sẽ cố gắng một chút.
Là họa sĩ phụ trách cả hạng mục, cần chuẩn bị thêm nhiều thứ. Trong lúc Trương Mục xem kịch bản của ‘Luân hồi’, đã hiểu rõ thêm một phần về bộ phim hoạt hình này.

Tan làm, Trương Mục vẫn còn đắm chìm trong cuốn kịch bản kia. Mạnh Hạc hỏi cậu: "Đi ăn cơm không?"

"Đi, cậu muốn ăn gì?" Trương Mục gấp kịch bản lại, đứng lên hỏi.

"Ăn đồ Hoa đi, chúng ta đến lầu 19."

Trương Mục gật gật đầu. Cậu luôn cảm thấy Tiêu Đằng cái gì cũng tốt, có phòng nghỉ ngơi, sân bóng rổ, tiệm cà phê, chỉ có đồ ăn trong canteen là không hợp khẩu vị. Cậu thích ăn cay, nhưng đồ ăn canteen hương vị lại thanh đạm, lúc mới bắt đầu ăn còn tốt, được một thời gian khẩu vị nhạt đi ít nhiều, khiến cậu không còn hứng thú gì với việc ăn cơm nữa.

Dùng bữa xong, Trương Mục nhìn miếng thịt cùng mấy quả ớt nhỏ trên đĩa, nhịn không được đăng một trạng thái trên vòng bạn bè. Nói đồ ăn trong canteen chính là để nuôi các nhà sư, hi vọng sau này công ty có thể cân nhắc cho những người thích ăn cay. Mạnh Hạc vào bình luận đầu tiên: Hahaha! Tôi đã sớm muốn nôn nhưng cũng vô dụng. Trước đó đã có vài người phản ánh về vấn đề này nhưng cấp trên luôn nói sức khỏe quan trọng hơn nên đều bác bỏ. Chúng ta rõ ràng là những người trẻ tuổi, dưỡng sinh cái rắm!
Trương Mục trả lời: Chúng ta vẫn nên thử đi, biết đâu lại có thể.

Mạnh Hạc: Tôi có ngu mới tin cậu, nếu họ có thể đổi tôi liền thay họ tôi thành họ cậu.

Trương Mục kiên định: Vậy cậu chờ đổi họ đi.

Cậu trả lời xong, tải lại trang thì nhìn thấy có thêm một lượt thích, liếc đến tên người kia liền thấy hai chữ Tiêu Tiên. Trương Mục đột nhiên kinh sợ, nhìn chằm chằm hai chữ ‘Tiêu Tiên’, không khỏi có chút chột dạ, liền đem tin vừa phát trong vòng bạn bè lập tức xóa đi, chặn Tiêu Tiên rồi mới đăng một bản mới. Dù sao nếu bị ông chủ phát hiện cậu nói xấu canteen công ty cũng không tốt.

Trương Mục chỉ là tùy tiện đăng trên vòng bạn bè, cũng không mấy bận tâm, ngày thường luôn bận rộn cậu sớm quên mất Tiêu Tiên đã thích bài viết. Nào ngờ hôm nay, lúc cậu cùng Mạnh Hạc đến nhà ăn thì phát hiện có thêm rất nhiều món mới, vừa nhìn liền biết toàn là những món cay khiến người ta muốn chảy nước miếng.
"Còn là món cay đặc trưng của các vùng." Mạnh Hạc bị đánh đến sưng mặt, hỏi: "Cậu là cá chép may mắn sao? Thật tuyệt, cậu muốn cái gì liền có cái đó."

Tâm tình Trương Mục không khỏi có chút phức tạp, chỉ biết cười cười: "Không dám gạt cậu, thật ra tôi còn một biệt danh là cá chép may mắn."

"Tôi phục cậu rồi đấy." Mạnh Hạc nói: "Xin phép phỏng vấn một chút, họ Trương cậu đã làm như thế nào vậy?...Cậu mau thành thật khai báo, có phải cậu có giao tình với lãnh đạo nhà ăn hay không?"

Trương Mục nghiêm túc lắc đầu, nghĩ thầm, chỉ là chồng trước của tôi là chủ tịch mà thôi. Tiêu Tiên không lẽ chỉ vì cậu phát tin trên vòng bạn bè liền đem nhà ăn chỉnh đốn cải cách như thế sao? Trương Mục nghĩ đi nghĩ lại cũng khó tin được, cần chi phải làm vậy... Hẳn là vô tình thôi đúng không?
Có điều đây cũng là một chuyện tốt, khẩu vị của Trương Mục tốt hơn hẳn. Sau khi chia tay, Trương Mục chưa thể quen được cảm giác cô đơn, không thể nắm tay Tiêu Tiên, không thể ôm Tiêu Tiên ngủ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu cũng đã chậm rãi tập làm quen với chúng.

Sáng sớm hôm sau, Trương Mục rời giường, kéo rèm ra thì thấy ngoài trời có tuyết rơi. Hoa tuyết tung bay trong gió, bao phủ trên thân cây cùng mặt đất, dường như thế giới đã thay cho mình một chiếc áo trắng, khung cảnh trước mắt cậu cực kỳ kinh diễm. Cậu nhấc điện thoại lên chụp vài tấm ảnh, phản ứng đầu tiên chính là muốn gửi cho Tiêu Tiên, chia sẻ với anh chuyện vui này.

Sau khi mở khung chat, cậu mới nhớ đến bọn họ đã chia tay, liền mất mát thu lại điện thoại di động. Trước đây, tuy rằng quen sống một mình nhưng hiện tại lại không nhịn được cảm thấy cô quạnh.
Vừa ra tới trước cửa, Trương Mục đã đổi một chiếc áo khoác dày, bọc bản thân vô cùng chặt chẽ, cậu lại chọn thêm một chiếc khăn quàng cổ dài màu xám mềm mại quấn hai vòng quanh cổ. Mỗi lần đông đến cậu đều đặc biệt sợ lạnh, trong chăn những ngày này luôn phải có thêm một túi chườm nóng. Nếu không chân cậu sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, nghe mẹ cậu nói đó là do khi còn bé cậu thường sinh bệnh nên mới như vậy.

Thời điểm vào công ty, trên đường đến văn phòng thì thấy một đám người vây quanh Trần Thanh Duệ, dường như đang xem cái gì đó, không ngừng thốt ra những âm thanh thán phục, ước ao cùng đố kỵ.

"Đây là do cậu tôi sai người mang về, tôi đã nói không muốn nhưng ông ấy cứ cố tình nhét vào tay tôi, tôi cũng không biết phải làm sao."Trần Thanh Duệ được hưởng thụ thật nhiều lời khen nhưng ngoài miệng luôn nói lời khiêm tốn, trong lòng vốn đã tràn đầy đắc ý cùng ngạo mạn.
Trương Mục vẫn không hiểu gì, ngồi xuống xoa xoa cái cổ cứng ngắc, không khỏi hiếu kỳ hỏi Mạnh Hạc: "Chuyện gì vậy?"

Mạnh Hạc hừ lạnh: "Cậu của Trần Thanh Duệ đưa cho hắn ta một cái màn hình vẽ tay khoảng mấy vạn, cậu ta đem nó đi khoe khoang mà thôi."

Trương Mục gật gật đầu, mò tới màn hình vẽ tay lúc trước Tiêu Tiên đưa cho cậu, nhất thời trở nên sửng sốt. Cậu vẫn luôn dùng màn hình vẽ này. Lúc chia tay, cậu đã có ý định trả lại cho Tiêu Tiên nhưng anh nhất quyết cự tuyệt. Tiêu Tiên nói cậu có thể tự giữ hoặc là cứ ném đi, Trương Mục đương nhiên không nỡ vứt nên vẫn tiếp tục sử dụng.

"Không phải chỉ là một cái màn hình vẽ tay thôi sao." Trương Mục không xem là chuyện gì lớn: "Cậu có bản ghi chép cuộc họp hôm qua không? Gửi cho tôi một phần đi."

Mạnh Hạc gật đầu. Trương Mục nhận được bản ghi chép, vừa chuẩn bị mở ra xem thì Trần Thanh Duệ đã cố ý đi đến trước mặt cậu: "Cái gì mà chỉ là màn hình vẽ tay? Chất lượng của bản vẽ gốc còn phải phụ thuộc vào màn hình vẽ tay đấy, chỉ những người không có khả năng mua mới có thể nói như không có chuyện gì xảy ra?" Rõ ràng hắn cố ý nói cho Trương Mục nghe, ngữ khí cũng tràn đầy châm chọc khiêu khích.
Trương Mục ngay cả nhìn hắn cũng lười, trực tiếp làm như không thấy, dọn xong màn hình vẽ tay liền chuẩn bị bắt đầu làm việc.Trần Thanh Duệ thấy cậu không phản ứng gì cũng không nhụt chí, trong mắt hắn, Trương Mục trầm mặc đồng nghĩa với việc đã nhận thua.

Gần đây Trương Mục thường cảm thấy mỏi eo đau cổ, mới ngồi không được bao lâu liền muốn xoa cổ, cả người cũng luôn khó chịu không thoải mái. Cậu cũng biết do bản thân ngồi quá lâu, lại không chịu thường xuyên vận động, cộng thêm ghế ngồi làm việc không thoải mái nên mới thành ra như vậy. Mặc dù gần đây đã tăng cường tập thể dục nhưng Trương Mục vẫn muốn đổi một chiếc ghế ngồi làm việc thoải mái hơn.

Cậu vừa nghĩ liền muốn làm ngay lập tức, vừa vặn nhớ tới Từ Thanh Huy có một người bạn chuyên về ghế văn phòng liền nhắn bức ảnh chiếc ghế hiện tại cho hắn ‘bán thảm’, thuận tiện đề cử giúp cậu mấy mẫu ghế làm việc thoải mái hơn.Vừa gửi tin xong đã có người đến kêu Trương Mục ra ngoài, bảo là giám đốc gọi cậu.
Trương Mục nghĩ có thể là chuyện của hạng mục cậu phụ trách nên bỏ điện thoại xuống đến phòng làm việc của giám đốc, vừa đúng lúc cậu cũng có tình huống cần báo cáo lại. Nhưng Trương Mục không ngờ, tin nhắn cậu gửi không phải cho Từ Thanh Huy mà là gửi nhầm đến hòm thư công ty.

Ban đầu không có ai để ý tin nhắn của Trương Mục, dù gì trong công ty cũng có rất nhiều người, gửi nhầm tin là chuyện bình thường, mọi người đều đã quen. Nhưng rất nhanh có người phát hiện, cái màn hình vẽ tay trong tấm hình Trương Mục gửi là hàng limited dù có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được.

Lúc chuyện này được xác nhận, cả công ty đều hùng hục sôi trào.

"Là thật sao? Cậu thật sự không nhìn lầm? Liệu có phải hàng fake không?"

"Ai dám bảo là hàng fake? Bị kiện đến táng gia bại sản luôn đấy, tôi đã để ý mẫu này rất lâu, có thể chắc chắn đây là thật, không phải hàng fake đâu."
"@Trương Mục màn hình vẽ tay này là cậu mua sao? Cậu có biết làm sao để mua không?Hoặc là cậu có bán không? Giá cả đều có thể trò chuyện."

"A! Thật đáng mơ ước! Tôi nằm mơ cũng muốn có một màn hình vẽ tay như vậy! Đáng tiếc mua không nổi, đúng là ghen tị mà."

"..."

Vì vậy sau khi Trương Mục nói chuyện với giám đốc đi ra liền kinh ngạc phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cậu đều thay đổi, có ước ao, có đố kị cũng có cả khϊếp sợ. Trương Mục không rõ là chuyện gì, nhìn lại bản thân không phát hiện có gì kì quái, đầy vẻ nghi hoặc trở về chỗ ngồi thì phát hiện ánh mắt Mạnh Hạc nhìn cậu cũng rất lạ lùng.

"Cậu giấu thật kỹ nha." Mạnh Hạc cảm khái.

Mặt Trương Mục hiện lên một dấu chấm hỏi. Mạnh Hạc nói tiếp: "Cậu còn chưa nhìn đến điện thoại di động? Tin nhắn cậu vừa gửi hình như gửi nhầm người nhận thì phải."
Trương Mục đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới tin nhắn vừa gửi cho Từ Thanh Huy, vội vã mở di động ra xem. Đầu tiên cậu nhìn thấy tin nhắn của mọi người trong công ty.

"Trăm triệu lần không ngờ tới, Trương Mục lại là người có tiền như vậy!"

"Haha, đúng đấy! Anh ta giấu thật kỹ, ngay cả tôi cũng không nhìn ra, nhớ lại buổi sáng Trương Thanh Duệ còn cố ý đến trước mặt Trương Mục khoe khoang, tôi liền muốn cười, hahahaha."

"Mặt cậu ta chắc bị vả đến sưng lên rồi?"

"Đâu chỉ như vậy! Màn hình vẽ tay của cậu ta cũng nhanh chóng đem cất đi, mấy người không thấy sắc mặt vừa rồi của cậu ta đâu, quả thật khó coi muốn chết."

"Nếu tôi mà là cậu ta tôi sẽ nhanh chóng tìm cái động chui vào cho đỡ nhục."

"Thoải mái chết đi được! Ai kêu cậu ta thích thể hiện làm chi, thiệt sảng khoái quá đi mà!"
"..."

Nhìn những tin tức này, Trương Mục liền có dự cảm không ổn, cậu vội vã mở tin nhắn của công ty, vừa kéo lên trên liền thấy tin cậu đã gửi nhầm. Lúc này đã được một lúc khá lâu nên cũng không gỡ tin nhắn được nữa, Trương Mục tuyệt vọng nhìn bức ảnh, khóc không ra nước mắt. Cậu ảo não, thở dài nhưng đáng tiếc là không có thuốc hối hận.

Đặc biệt nhất là cậu lại vô tình chụp trúng màn hình vẽ tay nằm bên cạnh. Những người này cũng thật là kỳ diệu, làm sao có thể chỉ dựa vào một tấm hình liền đoán được màn hình vẽ tay này là của cậu cơ chứ? Trương Mục cảm thấy quả thực rất khó tin. Cậu lướt đọc từng tin thì thấy một vài người hỏi cậu có bán không. Trương Mục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc trả lời: "Xin lỗi, tôi không bán. Màn hình vẽ tay này là của một người cực kì quan trọng tặng cho tôi, tôi cũng không biết mua như thế nào."
Thời điểm gõ tới dòng chữ ‘người cực kì quan trọng’ chỉ cảm thấy tim mình gia tăng tốc độ, dòng máu chảy khắp người đều trở nên cuồn cuộn, cả gương mặt nhanh chóng nóng lên. Trương Mục nhẹ nhàng chạm vào mặt, không tiếp tục lướt tin nữa, chỉ hy vọng tin cậu vừa nhắn sẽ nhanh chóng bị trôi đi.

Một lát sau tỉnh táo lại, Trương Mục đột nhiên nhớ tới, không biết Tiêu Tiên có ở trong nhóm hay không, anh ấy sẽ không nhìn thấy tin này đâu đúng không? Cậu nghĩ thế rồi tự an ủi bản thân, hẳn là không có mới đúng, cậu không tìm thấy tên Tiêu Tiên trong nhóm, hơn nữa Tiêu Tiên bận rộn như vậy chắc chắn không có thời gian xem những chuyện này đâu.

Tự an ủi bản thân mấy lần, cuối cùng Trương Mục cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Tiên thật sự rất bận không có thời gian xem tin nhắn, chỉ là đột nhiên Sở Nhĩ Sâm @ anh, muốn anh vào xem thử. Xuất phát từ hiếu kỳ, anh vẫn mở tin ra xem. Tài khoản anh dùng là một tài khoản nhỏ, luôn vô thanh vô tức mai phục trong nhóm nên không ai chú ý tới.
Sau đó, Tiêu Tiên nhìn thấy tin Trương Mục đã nhắn cùng dòng chữ‘người cực kì quan trọng’. Trái tim anh trong chớp mắt bị chấn động kịch liệt, một cảm giác ngọt ngào vui sướng nhanh chóng lan ra, khóe môi không tự chủ cong lên.

Là người cực kì quan trọng.

Thời điểm Lương Kiều đến văn phòng để nói về việc không xử lý BUG đúng lúc liền bị chấn kinh. Hắn thấy sư phụ ngày thường luôn nghiêm túc thận trọng lại đang cong khóe môi với màn hình điện thoại, đột nhiên sợ hãi sởn cả tóc gáy.

Sư phụ cười? Anh lại cười? Khi nãy rõ ràng còn muốn phát hỏa cơ mà, hắn còn cảm giác anh sắp muốn gϊếŧ người, rốt cuộc đã thấy gì mới có thể đột nhiên cong khóe miệng thật tươi đến như vậy? Còn cười đến thật sủng nịch?

Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Không biết sao, thời điểm nhìn thấy sư phụ như vậy càng cảm thấy vô cùng đáng sợ. Lương Kiều oán thầm, chợt nghe sư phụ nói: "Cậu đi ra ngoài đi, cho cậu nửa giờ nhanh chóng giải quyết vấn đề."
"Vâng." Lương Kiều cung kính đáp. Nói xong, nhân cơ hội quay người lập tức chạy trốn.

Vừa đi đến cạnh cửa, hắn liền bị sư phụ gọi lại: "Chờ đã."

Lương Kiều lặng lẽ lau nước mắt, xoay người trưng ra một nụ cười xán lạn: "Sư phụ, còn có chuyện gì sao?"

Tiêu Tiên đột nhiên trầm mặc, giống như đang cố gắng tìm từ để nói. Anh trầm mặc càng lâu Lương Kiều càng sợ. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của bản thân, sắp tới chắc chắn sẽ phát sinh một chuyện cực kì đáng sợ.

"Cậu có biết..." Tiêu Tiên hỏi: "Chỗ nào bán ghế làm việc dùng tốt không?"

Hả? Chỉ như vậy thôi? Lương Kiều nhất thời không khỏi sửng sốt, không thể hiểu nổivấn đề của sư phụ, đây rốt cuộc là đang muốn thử thách hắn hay chỉ đơn giản là hỏi về ghế làm việc thôi? Nhưng vì cái gì sư phụ lại quan tâm đến một vấn đề ngoài công việc như vậy? Đặc biệt hơn, đó chỉ là một chiếc ghế làm việc đơn giản?
Nghiêm túc đề cử mấy mẫu ghế làm việc thật tốt, đến tận lúc Lương Kiều ra khỏi văn phòng vẫn còn cảm thấy hoảng hốt. Hắn tiện tay mở tin nhắn trong công ty ra xem, vừa lướt vừa trở về phòng làm việc. Lúc lướt tới tấm ảnh của Trương Mục, bước chân chợt dừng lại.

Cái màn hình vẽ tay này, sao lại giống với cái trước kia sư phụ kêu hắn mua như đúc?

Liên tưởng đến chuyện ghế làm việc lúc nãy, Lương Kiều cảm thấy, dường như đã phát hiện một chuyện vô cùng bí mật.