Đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cả hai hận không thể dính nhau 24h. Ngoại trừ ăn cơm, phần lớn thời gian đều dành ở trên giường, thật sự quá sa đoạ.
Sau vài ngày, Trương Mục eo đau chân mỏi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể trống rỗng, bước đi lảo đảo, doạ Tiêu Tiên hoảng sợ, vội vàng ra lệnh cấm dục, nói gì cũng không chịu chạm vào cậu.
Bọn họ ở Mezulka cùng đám người Hứa Dần chia tay, trao đổi phương thức liên hệ, hẹn về nước lại gặp.
Ngay sau đó đến thành phố Fes, đi dạo Medina và ngắm toàn cảnh thành phố ở lăng mộ triều đại Marinid. Còn tới thị trấn màu xanh Chefchaouen, tiếp theo từ Tangier, Rabat trở về Casablanca.
Ven đường hai người dừng lại chụp rất nhiều ảnh, cũng cảm thụ văn hóa phong tục khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên Trương Mục chìm đắm vào chuyện yêu đương đến vậy, cảm giác giống như tình đầu mới chớm, chỉ cần nhìn Tiêu Tiên cũng hạnh phúc vui vẻ.
Ở nước ngoài xung quanh đều là người xa lạ, Trương Mục mặc kệ, ở trên đường cái lén lút nắm tay Tiêu Tiên, vụиɠ ŧяộʍ uống đồ Tiêu Tiên vừa uống, hoặc là thừa dịp không ai để ý bí mật hôn Tiêu Tiên, tất cả những hành động trẻ con đều làm hết, mỗi lần thành công lại vui mừng giống đứa nhỏ ăn vụng được kẹo ngọt.
Tiêu Tiên không quan tâm ánh mắt người khác, nhưng Trương Mục đánh lén vẫn làm anh bất ngờ, vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ, tuy rằng mặt ngoài có chút trách móc nặng nề, đáy lòng vẫn dung túng cậu muốn làm gì thì làm. Đối với anh, Trương Mục luôn mang đến vô số kinh ngạc và vui sướng.
Vào ngày trở lại Casablanca, Trương Mục nằm trong lồng ngực Tiêu Tiên chơi điện thoại, đột nhiên nổi hứng muốn đi nhảy dù, còn đầy mặt chờ mong đưa video cho Tiêu Tiên nhìn, chuẩn bị sẵn tư thế anh dám từ chối em liền nháo cho anh xem.
Bạn trai nhỏ tinh lực tràn đầy, Tiêu Tiên ngoại trừ chiều cậu, còn có thể làm sao bây giờ. Nhưng anh rất có ý kiến về việc nhảy dù: “Nhảy xuống từ độ cao như vậy, nếu gặp chuyện không may cũng không cứu kịp, rất nguy hiểm, đổi một trò khác đi…… Lướt sóng thế nào? Cũng rất thú vị.”
Trương Mục cố gắng lý luận với anh: “Sao nhảy dù lại nguy hiểm? Rất an toàn mà, còn có huấn luyện viên nhảy cùng, anh chính là có thành kiến thôi.”
Tiêu Tiên cảm thấy không an toàn, lo lắng cho cậu nên vẫn muốn khuyên. Nhưng Trương Mục thái độ kiên quyết, nói cái gì cũng không chịu từ bỏ, hai người nhất thời lâm vào giằng co. Trương Mục hừ lạnh một tiếng, ngồi cách xa chỗ Tiêu Tiên, tay cũng không cho anh chạm.
Cuối cùng Tiêu Tiên đành thỏa hiệp, đồng ý đưa Trương Mục đi nhảy dù, nhưng phải do anh sắp xếp địa điểm và dứt khoát từ chối lời mời nhảy cùng của Trương Mục.
Miễn là có thể nhảy dù thì nhảy chỗ nào cũng được. Tuy rằng Tiêu Tiên từ chối nhảy cùng làm Trương Mục có chút tiếc nuối, nhưng Tiêu Tiên sợ độ cao, cậu cũng không thể cưỡng ép.
Sau đó, Trương Mục đi theo Tiêu Tiên suốt từ sân bay Frankfort nước Đức đến sân bay Denver nước Mỹ. Liên tục ngồi máy bay gần hai mươi tiếng, sự nhiệt tình của Trương Mục đã sớm cạn kiệt, khi xuống máy bay chỉ còn tràn đầy mỏi mệt, phàn nàn Tiêu Tiên tại sao phải đi xa như vậy để nhảy dù, quả thực là tra tấn cậu. Tiêu Tiên cây ngay không sợ chết đứng, nói anh hiểu biết cơ sở thiết bị chỗ này có thể bảo đảm an toàn của Trương Mục ở mức độ lớn nhất. Nói giống như Trương Mục phải tiến hành hạng mục đáng sợ lắm.
Trương Mục không hi vọng xoay chuyển ý niệm đã ăn sâu bén rễ của Tiêu Tiên, nhưng Tiêu Tiên cùng cậu bay qua ngàn dặm xa xôi, cũng là một lòng thay cậu suy nghĩ, có thể nói hao tổn tâm huyết, Trương Mục không có câu oán hận nào.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Tiêu Tiên cùng Trương Mục lên máy bay nhảy dù. Anh bình thường ít nói, khi đó lại vô thức hỏi huấn luyện viên rất nhiều vấn đề, càng lặp lại xác định an toàn hay không, hỏi đến giáo luyện cạn lời, buồn cười lại bối rối. Cho đến khi vào cabin, Tiêu Tiên cũng chưa từ bỏ ý định khuyên bảo Trương Mục, nhưng Trương Mục đang chìm đắm trong phấn khỏi, lời anh nói chẳng khác nào nước đổ lá khoai.
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, máy bay từ từ rời khỏi mặt đất, tiếp theo càng bay càng cao, đạt tới độ cao hơn 1000 feet*.
(*) 1000 feet= 914.4000m
Thời tiết sáng sủa, từ cửa khoang nhìn ra bên ngoài, có thể thấy những đám mây trắng bồng bềnh, độ cao dưới chân thậm chí làm cho người ta sợ hãi, cảm giác của thị giác vô cùng chấn động. Tiêu Tiên đứng sau cậu, gắt gao nhìn chăm chú lưng Trương Mục, khung cảnh bên ngoài cửa khoang cực kỳ mạo hiểm đáng sợ đối với anh. Biểu tình của anh rất nghiêm túc, tim đập gia tốc, so với người sắp nhảy dù là Trương Mục còn sợ hãi hơn.
Huấn luyện viên hỏi Trương Mục chuẩn bị tốt chưa, Trương Mục khẩn trương lại hưng phấn gật đầu, tiếp theo hai người nhanh chóng nhảy xuống. Từ phi cơ rớt xuống tốc độ cực nhanh, gió táp vào mặt Trương Mục hơi đau, nhưng cảm giác được rơi tự do cực kỳ vui sướng, cậu thích ứng nhanh, mở mắt tùy ý tận hưởng cảnh đẹp. Cậu thấy được núi Rocky hùng vĩ, liên miên trập trùng, đồ sộ chấn động, mọi thứ trước mắt đều thật nhỏ bé, theo độ cao thấp dần, cảnh sắc cũng càng thêm xinh đẹp.
Đối Trương Mục, đây là một trải nghiệm thú vị, nhưng đối với Tiêu Tiên, lại là một thảm họa. Anh nhìn Trương Mục từ trên cao nhảy xuống. Ngay cả khi biết nó an toàn, anh vẫn sợ sẽ mất cậu, loại sợ hãi bản năng này đè lên gắt gao, khiến anh cảm giác choáng váng, khó thở. Thẳng đến khi thấy Trương Mục, mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Trương Mục vừa xuống máy bay, đã bị Tiêu Tiên ôm chặt lấy, cậu đầy mặt mờ mịt nhưng vẫn vui sướng ôm lại Tiêu Tiên.
Nhảy xong, hai người đi ăn cơm rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi, Tiêu Tiên vào tắm rửa trước, Trương Mục nhàm chán tùy ý lướt Weibo. Weibo cậu có mấy ngàn fans, ngày thường sẽ phát chút tranh hoặc là nguyên tác, từng ra vài tác phẩm, nhưng vì chuyện sao chép vô căn cứ đợt trước, cậu bị cư dân mạng trách mắng một thời gian dài, lời khó nghe nào cũng có, Trương Mục sợ ảnh hưởng tâm tình, không nhìn bình luận.
Tuy nhiên tin tức mới nhất vẫn khiến cậu ghê tởm. Trương Mục lướt đến tin Tiêu Gia Hữu cùng Lâm Thần, sau khi phim thần tượng Lâm Thần diễn nổi tiếng, y tiếp tục tham gia một số phim truyền hình và điện ảnh lớn, giành giải nam diễn viên xuất sắc nhất, đã sớm xưa đâu bằng nay, không còn là ngôi sao tuyến 18 chỉ có thể làm phông nền cho người khác. Fans nhiều, anti cũng nhiều, nhưng chính đã mang lại cho Lâm Thần một lưu lượng lớn, lưu lượng tạo nên giá trị con người, do đó, tin tức của y dễ dàng bị đẩy lên hot search.
Trương Mục vừa lướt đến, chính là paparazzi chụp được một bộ ảnh mơ hồ. Ảnh chụp Lâm Thần cùng một người đàn ông thần bí đêm khuya đi vào khách sạn, sáng sớm mới ra, hai người cử chỉ thân mật, đối phương có thể là bạn trai của Lâm Thần.
Về vấn đề này dư luận chia làm hai phía, có chế giễu Lâm Thần, cũng có tin tưởng vững chắc và ủng hộ tình yêu của Lâm Thần. Trương Mục nhìn những bức ảnh thân mật của Tiêu Gia Hữu và Lâm Thần, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt và kinh tởm. Người yêu cũ cùng bạn tốt cắm sừng mình còn quang minh chính đại hẹn hò, quả thực là mặt dày vô sỉ tới cực điểm. Trương Mục khó thở đến bật cười, nghĩ thầm vậy cậu là cái gì? Đồ chơi giải trí của Tiêu Gia Hữu lúc hắn rảnh rỗi? Cậu càng nghĩ càng khó chịu, chỉ muốn đi đánh nát đầu chó của Tiêu Gia Hữu và Lâm Thần.
Cậu không che giấu phẫn nộ, khuôn mặt tức giận rõ ràng, bởi vậy Tiêu Tiên từ phòng tắm ra, nhìn Trương Mục ngẩn người. Vừa nãy Trương Mục còn vô cùng vui vẻ, là ai chọc cậu? Anh đi có một lúc sắc mặt liền khó coi như vậy?
“Em làm sao vậy?” Tiêu Tiên nghi hoặc hỏi.
Trương Mục đóng Weibo, biểu tình còn có chút mất tự nhiên, không muốn nói cho Tiêu Tiên những chuyện đó, tùy ý tìm cớ: “Không có việc gì, lướt phải một tin tức ghê tởm.”
Tiêu Tiên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Ghê tởm thì đừng xem.”
“Được, không xem.” Trương Mục nhìn Tiêu Tiên, tâm tình tức khắc tốt hơn, không thoải mái trong lòng cũng biến mất, nhẹ nhàng nói: “Kệ bọn họ ghê tởm đi.”
Trương Mục tắm xong, hai người thoải mái dễ chịu nằm chung ổ chăn, thích ý nhàn nhã. Trương Mục tìm những nơi nên đến ở Colorado, trong lúc vô tình phát hiện hẻm núi hoàng gia, nghe nói là địa điểm nhảy cao nhất thế giới, trải nghiệm nhảy bungee phi thường kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cậu nhảy dù xong còn chưa đã thèm, tâm động lên, quả thực kìm nén không được, quay đầu cùng Tiêu Tiên nhắc tới chuyện nhảy bungee.
Mới vừa nhảy dù, lại nhảy bungee, trái tim Tiêu Tiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sắp không chịu nổi, không tiếng động thở dài nhìn Trương Mục, không biết nên nói gì. Anh nhìn Trương Mục nhảy, một chút không thể so chính mình nhảy, cảm giác tựa như đi qua địa ngục một chuyến, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi..
Trương Mục nhìn thấu suy nghĩ của anh: “Anh không cần nhảy, ở dưới chờ em, nhớ giúp em chụp mấy tấm. Thật vất vả đến Colorado, không nhảy bungee quá tiếc nuối, cũng không biết khi nào mới có thể đến lần nữa.”
Tiêu Tiên không lời gì để nói, chỉ có thể trầm mặc. Trương Mục coi im lặng là đồng ý, lập tức hứng thú bừng bừng xem giới thiệu liên quan tới hẻm núi hoàng gia, càng xem càng hưng phấn, tràn đầy chờ mong với chuyến đi.
Ngày nhảy bungee, Trương Mục rất kích động, Cậu thức dậy sớm, thúc giục Tiêu Tiên không tình nguyện lái xe đi hẻm núi hoàng gia. Ánh mắt Tiêu Tiên nhìn Trương Mục như nhìn người luẩn quẩn trong lòng đi nhảy lầu.
Người đến hẻm núi hoàng gia trải nghiệm nhảy bungee rất nhiều, Trương Mục toàn bộ hành trình hưng phấn đến cực điểm, cùng những người nhảy bungee khác nói chuyện. Tiêu Tiên lúc này mới biết, Trương Mục trải nghiệm rất nhiều lần, cậu hưởng thụ sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Đến lượt Trương Mục, cậu vui vẻ bước tới để nhân viên công tác hỗ trợ buộc dây thừng. Tiêu Tiên đứng bên cạnh trầm mặc nhìn cậu, chờ Trương Mục cột chắc dây thừng, mới đột nhiên lên tiếng: “Đổi hai người đi, tôi và em cùng nhau nhảy.”
Trương Mục đầy mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Tiên, hoài nghi cậu nghe nhầm, Tiêu Tiên sợ độ cao như vậy, lại chịu cùng cậu nhảy? Cậu do dự: “Em không có việc gì, anh đừng miễn cưỡng chính mình……” Cậu rất hạnh phúc, nhưng cũng không muốn Tiêu Tiên khó xử.
Tiêu Tiên lắc đầu, anh rất kiên quyết khi đưa ra quyết định, không giải thích nhiều: “Tôi nhảy cùng em.”
Hai người cột chắc dây thừng, đi đến bên cạnh cầu nhảy, Tiêu Tiên trên mặt không có biểu tình gì vẫn có thể làm người khác cảm nhận sự căng thẳng rõ rệt của anh. Trương Mục nhắc nhở: “Anh còn có thể đổi ý, vẫn kịp.”
Tiêu Tiên thật sự sợ độ cao, không dám cúi đầu, nhưng không đổi ý, quyết đoán nói: “Nhảy đi, tôi theo em.”
Trương Mục cười rộ lên, ôm chặt Tiêu Tiên thả người từ độ cao mấy trăm mét. Tiêu Tiên nhắm chặt hai mắt, bởi vì cảm giác không trọng lượng xảy ra bất ngờ mà cực kì khẩn trương, Trương Mục cảm giác xương cốt mình bị ôm sắp gãy mất. Nhưng cậu rất vui vẻ, thật sự vui vẻ, cậu biết, Tiêu Tiên nhất định là vì cậu mới nhảy bungee. Sự dịu dàng của Tiêu Tiên luôn làm cậu bất ngờ như vậy.
Hẻm núi hoàng gia treo cao trên sông Arkansas, khi nhảy bungee có thể quan sát toàn bộ mặt sông và khung cảnh hẻm núi với một tầm nhìn rộng mở tuyệt đẹp.
Nhảy xong hai người rơi xuống đất, Tiêu Tiên lảo đảo vấp ngã, chân cảm giác mềm nhũn ra, sắc mặt cũng trắng bệch. Trương Mục vừa cảm động vừa đau lòng, vội vàng đưa Tiêu Tiên vào phòng nghỉ ngơi, xác định anh không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ Tiêu Tiên đã tốt hơn, cậu mới hỏi: “Anh không phải sợ độ cao sao? Tại sao đột nhiên quyết định nhảy bungee cùng em?”
Tiêu Tiên không nghĩ nhiều, thuận miệng: “Nhìn em nhảy còn đáng sợ hơn nhảy cùng em, tôi thấy nguy hiểm, nhưng thay vì bất lực nhìn em gặp nguy hiểm, tôi càng muốn cùng em đối mặt với nguy hiểm.” Anh không hề nói đến chữ yêu hay thích nào, lại làm Trương Mục đỏ hốc mắt.
“Anh là bậc thầy nói lời ngọt ngào đi?” Trương Mục khóe mắt phiếm hồng, lẩm bẩm.
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, ánh mắt nghi hoặc.
“Em rất yêu anh.” Trương Mục ôm chặt Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên cười cười, không thể cưỡng lại bạn trai nhỏ làm nũng, nghiêm túc nói: “Tôi cũng yêu em.”
“Ừm, rất yêu, cực kì yêu.” Trương Mục nói xong đột nhiên đề nghị: “Cho nên Tiêu ca, chúng ta kết hôn đi.” Cậu thật sự muốn khiến Tiêu Tiên chỉ thuộc về một mình cậu.