Hứa Dần nhanh chóng đưa máy tính cho Tiêu Tiên. Anh thấy máy chứa đầy thông tin tống tiền, cũng không quan tâm nhiều lắm, chỉ tập trung gõ mã. Vừa gõ vừa kêu Trương Mục mang máy tính của cậu qua. Sau khi Tiêu Tiên sử dụng hai máy tính cùng lúc trong vài phút, anh đưa máy tính của Trương Mục qua: "Giữ lấy hắn."
Hứa Dầnchứng kiến
hành động vừa rồi của Tiêu Tiên, vừa ngưỡng mộ vừa bị sốc, thật sự không thể tin được. Hứa Dần nào dám chậm trễ, nhanh chóng ngồi xuống chiếm lấy máy tính, vội vàng cố gắng để Tiêu Tiên có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng quá trình này quả thực không dễ dàng. Hứa Dần toát mồ hôi lo lắng, gần như bị thất bại khá nhiều lần, tất cả đều nhờ sự hướng dẫn kịp thời của Tiêu Tiên mới qua được.
Trận chiến rượt đuổi khốc liệt kéo dài gần hai giờ, và có thể sẽ kéo dài thêm rất lâu nữa mới kết thúc. Trương Mục ban đầu ngồi chờ hai người với sự nhiệt tình, nhưng lâu dần trở nên buồn chán. Tiêu Tiên hợp tác có vẻ rất ăn ý với Hứa Dần. Cậu ở bên ngoài chỉ nghe thấy một cuộc gọi khẩn cấp từ đối thoại giữa hai người, nhưng Trương Mục không hiểu ngôn ngữ máy tính, càng không thể giúp đỡ nên thấy khá bối rối. Cậu xem cuộc họp một cách nhàm chán, liền ra ngoài. Được một lúc thì quay lại phòng vài lần. Cậu tìm thấy một số loại cà phê, nhà bếp thậm chí còn có một máy pha cà phê.
Trương Mục vui vẻ đưa cà phê cho Tiêu Tiên: "Đoán xem em tìm thấy gì này? Blue Mountain và Colombia, anh muốn uống loại nào?"
Tiêu Tiên đang đến gần thời điểm quan trọng, chỉ trả lời ngắn gọn, nhẹ nhàng tránh mất tập trung: "Loại nào cũng được."
"Vậy thì Blue Mountain đi." Vì Trương Mục yêu thích Blue Mountain nên quyết định trực tiếp chọn cho Tiêu Tiên. "Hứa Dần, cậu thì sao?"
Hứa Dần không mất thời gian, vội vàng nói: "Giống nhau đi, cảm ơn cậu."
Trương Mục gật đầu, vui vẻ đi pha cà phê. Sau khi pha xong nửa tiếng đã trôi qua. Trương Mục ngửi thấy cà phê mới pha có hương thơm đặc biệt mạnh mẽ thì ngay lập tức có cảm giác vui vẻ thành tựu. Cậu nhanh chóng mang ra ngoài muốn thử cà phê càng sớm càng tốt.
Trong phòng, Tiêu Tiên và Hứa Dần duy trì tư thế ban đầu, hoàn toàn không chuyển động.
"Anh nghỉ ngơi một chút đi" Trương Mục hỏi Tiêu Tiên một cách mong đợi: "Uống thử cà phê em vừa mới pha xem?"
"Ừ. Em để đó trước đi."
Tiêu Tiên gật đầu, giọng bình thường chiếu lệ, tâm trí anh bây giờ cơ bản không phải là cà phê. Trương Mục có phần bất ngờ, hơi mất mát nhưng vẫn nhắc nhở: "Vậy anh chú ý chút uống sớm chút, nó sẽ mất hương vị và lạnh đi nếu để quá lâu."
Tiêu Tiên vẫn gật đầu có lệ. Trương Mục không vội rời đi mà kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu. Đúng dự đoán, đến khi cà phê nguội, Tiêu Tiên vẫn chưa nếm thử một chút nào. Cậu nhìn chằm chằm tách cà phê, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Tiêu Tiên và Hứa Dần đang bận rộn nên căn bản không chú ý đến Trương Mục. Cậu đột nhiên cảm giác mình không thể hoà nhập vào thế giới của hai người họ. Tâm trạng khi bị lãng quên khiến cậu hụt hẫng, lần đầu cậu nếm trải mùi vị này. Sau đó, cậu nhớ rằng bạn trai cũ của Tiêu Tiên cũng rất giỏi về máy tính, vì vậy Tiêu Tiên có lẽ sẽ quan tâm nhiều hơn đến những người có thể thảo luận và giao tiếp với nhau. Trương Mục biết không thể nghĩ như vậy, nhưng cậu không giúp gì được. Cậu lắng nghe hai người giao tiếp, nhưng cậu không thể hiểu những từ đó. Trương Mục đi thẳng ra ban công, gió mát cuối cùng cũng khiến cậu thoải mái hơn một chút. Đột nhiên cậu chợt nhớ đến lúc cậu giới thiệu Lâm Thần cho Tiêu Gia Hữu.
Vào thời điểm đó, Lâm Thần chỉ là một ngôi sao nhỏ của tuyến mười tám. Sự nghiệp diễn xuất của Lâm Trần chỉ nằm ở một mảng và gần như bị vùi dập không thể nổi lên. Y không nổi tiếng, công ty cũng không sẵn sàng hỗ trợ, chỉ sắp xếp Lâm Thần uống với những nhà đầu tư hoặc giám đốc mỗi ngày. Nếu y từ chối, công ty chắc chắn sẽ sắp xếp một người chơi y. Lâm Thần thường phàn nàn với Trương Mục. Y suy sụp nói không thể sống thêm được nữa. Y còn nói y chỉ có thể đóng một số vai phụ không có ống kính. Y cũng nói y có thể không phù hợp với con đường này. Y đã mệt mỏi và tuyệt vọng. Trương Mục quen biết Lâm Thần nhiều năm, biết y là người yêu diễn xuất, vì vậy cậu do dự hết lần này đến lần khác, vẫn muốn tìm cơ hội giới thiệu Tiêu Gia Hữu với Lâm Thần.
Tiêu Gia Hữu có điều kiện gia đình tốt, Trương Mục biết điều này. Cậu đã giới thiệu để hai người gặp nhau. Cậu cũng muốn Tiêu Gia Hữu giúp Lâm Thần, nhưng cậu không hy vọng hai người này sẽ giúp đỡ nhau theo quy tắc ngầm, đại khái là trên giường.
Lúc đầu, Tiêu Gia Hữu và Lâm Thầm gặp nhau thường xuyên. Trương Mục không nghĩ có vấn đề gì lạ cả. Đó là tính chất công việc của Lâm Thần, y rất hạnh phúc với sự nghiệp mới của mình.
Bây giờ nghĩ lại, trên thực tế đã có nhiều dấu hiệu. Giống như bây giờ cuộc gặp gỡ giữa Hứa Dần và Tiêu Tiên cùng lúc mang đến cho Trương Mục một cảm giác lo lắng không thể giải thích, như thể những việc trước kia sẽ xảy ra lần nữa. Mà Hứa Dần gặp Tiêu Tiên, hắn ta thậm chí còn trẻ, ngoại hình lại đẹp, cộng thêm có điểm tương đồng về ngôn ngữ với Tiêu Tiên.
Cậu càng trở nên suy sụp, khuôn mặt buồn bã, cơn hoảng loạn bất chợt ùa về. Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Tiên có thể thích người khác, Trương Mục thật sự không chịu nổi.
Tiêu Tiên đến ban công nhưng Trương Mục không chú ý đến, anh liền hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Trương Mục quay lại, thấy mặt Tiêu Tiên lộ rõ sự mệt mỏi, đôi mắt lộ ra những tơ máu. Những suy nghĩ lộn xộn trước đó của cậu lập tức biến mất, trái tim cậu đập rất nhanh một cảm giác tội lỗi. Rõ ràng Tiêu Tiên muốn giúp cậu, nhưng cậu lại chỉ tập trung nghĩ về những chuyện không đâu: "Có chút ngộp, nên ra đây hóng gió một chút." Trương Mục tùy ý giải thích, không thấy Hứa Dần, lại hỏi: "Hứa Dần đâu?"
Tiêu Tiên nói: "Anh cho cậu ta đi trước rồi."
Trương Mục lúc này mới nhớ tới: "Virus đã giải quyết xong?"
Tiêu Tiên gật đầu, biểu tình bình tĩnh, như là chuyện virus không phải là vấn đề to tát. Trương Mục nhất thời cười rộ lên: "Em biết anh làm được mà."
Tiêu Tiên cũng bị Trương Mục chọc cười.
"Xin lỗi." Trương Mục ôm lấy Tiêu Tiên, thấp giọng: "Tiêu Tiên, vất vả cho anh rồi."
Tiêu Tiên không tỏ ý kiến, hết bận mới phát giác Trương Mục hồi nãy có vấn đề, cúi đầu hỏi: "Em mới rồi sao vậy?"
Trương Mục không nghĩ anh có thể đoán ra, cậu vốn dĩ để ý những cái to lớn hơn, sẽ không bận tâm thứ cái nhỏ nhặt, như việc của Tiêu Gia Hữu cùng Lâm Thần trước đây, cậu lúc đó khá ngu ngốc. Nhưng Trương Mục cảm thấy do đối tượng là Tiêu Tiên, cậu quá quan tâm, nên mới có chút lơ là hoặc bất công không thể nào bỏ qua được. Cậu ôm Tiêu Tiên nghĩ, chính mình không có cách nào kiềm chế thích người này được. Nhưng phải làm gì? Làm thế nào? Để Tiêu Tiên thuộc về cậu?
"Em pha cà phê cho anh, nhưng anh không uống.." Trương Mục không lòng vòng, trực tiếp nói tâm sự trong lòng.
Tiêu Tiên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra, vừa nãy quá chăm chú, thật sự không chú ý tới cà phê. "Xin lỗi, anh lúc làm việc dễ quên chuyện xung quanh." Tiêu Tiên áy náy, giọng nói đặc biệt chân thành: "Anh đi nếm thử ngay."
Tiêu Tiên vừa nói vừa muốn đi vào trong phòng, lại bị Trương Mục giữ tay lại. Trương Mục vốn cũng không có gì phải giận, liền nói: "Ly kia nguội rồi, em làm ly mới cho anh nè."
Sau khi Tiêu Tiên nếm thử cà phê, Trương Mục khẩn trương hỏi anh: "Thế nào? Có ngon không?"
"Ừ. Rất ngon." Tiêu Tiên thẳng thắn, không có vẻ qua loa hay lừa gạt.
Trương Mục đột nhiên mỉm cười, tràn đầy vui vẻ, thậm chí có chút ngượng ngùng: "Sau này em sẽ thường xuyên pha cho anh."
"Vậy thì tốt." Tiêu Tiên nhìn Trương Mục mỉm cười.