Gian phòng không kéo rèm, cửa sổ nửa mở, ánh trăng nhàn nhạt rơi vào nền nhà như trải một tầng lụa mỏng mềm mại.
Hai người da thịt đụng chạm, khoảng cách ám muội thân mật, trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập và tiếng hít thở nặng nề của đối phương. Bầu không khí được xây dựng vừa vặn, Trương Mục lại hạ thấp tư thế, mềm giọng dụ dỗ, e rằng bất kỳ nam nhân nào trong hoàn cảnh này cũng không thể chống lại mê hoặc.
Nhưng Tiêu Tiên không giống những nam nhân khác, ánh mắt anh thanh minh không có nửa tia kích động, đối với mời gọi của Trương Mục ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể lướt qua Trương Mục dùng thẻ mở cửa phòng, đồng thời cũng tiện tay đem cậu đẩy ra xa một chút.
‘’Không được.’’ Tiêu Tiên cự tuyệt, trên mặt không có biểu tình gì.
Trương Mục đã quen nhìn gương mặt của anh, biết Tiêu Tiên không tức giận, cho dù có chút thất bại nhưng trước đó cũng đã không ít lần bị cự tuyệt, không dễ dàng buông tha ý định. Trương Mục vòng tới trước mặt Tiêu Tiên, không cam lòng hỏi: "‘Tại sao chứ? Chúng ta trước đó đã nói rồi, anh sao lại lười biếng không có tinh thần như vậy? Em chủ động đưa mình tới trước mặt mà anh vẫn từ chối, anh có phải là nam nhân không? Hơn nữa hôm qua anh cũng đã đồng ý với em, giờ lại không chịu giữ lời?"’
Tiêu Tiên không bị phép khích tướng ấu trĩ của Trương Mục chọc tới, anh có phải nam nhân hay không Trương Mục so với kẻ khác biết rõ nhất: ""Tôi đúng là đã đồng ý với em, nhưng điều kiện đầu tiên là vết thương của em phải hồi phục."
Trương Mục không hề nghĩ ngợi liền đáp: ‘’Vết thương của em đã tốt rồi, hôm nay chơi lâu như vậy cũng không có chuyện gì."’
Tiêu Tiên nhìn khuôn mặt sưng vù của Trương Mục, im lặng không nói gì. Trương Mục bị nhìn chằm chằm bỗng nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên cảm giác mặt bắt đầu đau, cậu vội vã vọt vào phòng rửa tay đứng trước gương nghiên cứu thương thế của mình, xác định sẽ không bị hủy dung mới yên tâm.
Tiêu Tiên tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa, Trương Mục biết tối nay ý định không thể đạt được, chỉ có thể tiếc nuối lấy hòm thuốc tự bội thuốc cho mình. Cậu bôi thuốc xong, Tiêu Tiên cũng vừa vặn từ buồng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra cơ bụng rắn chắc đẹp đẽ. Trương Mục nhìn chằm chằm không rời nổi mắt, Tiêu Tiên vóc người thật sự quá đẹp, cứ vậy mà nhìn cũng là một loại hưởng thụ thị giác, cậu không khống chế được tiến lên đưa tay sờ một chút. Một nam nhân thành thục ổn trọng, vóc người cao lớn, cực kỳ đẹp trai đứng trước mặt lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, tâm lý không cần nói cũng biết có bao nhiêu dày vò đau đớn. Trương Mục vẫn chưa bỏ ý xấu, xán lại cọ tới cọ lui trên người Tiêu Tiên, nheo mắt dụ dỗ: ‘’Anh chắc chắn chứ?’’. Lúc bôi thuốc cậu đã cởi mấy khuy áo sơmi, lúc này thuận thế lôi kéo liền lộ ra nửa bên vai: ‘’Anh lẽ nào thật sư không có suy nghĩ gì sao?’’
Tiêu Tiên thâm thúy cúi đầu nhìn Trương Mục, đôi mắt thâm trầm. Trương Mục lén cười vì đạt được mục đích, cậu biết Tiêu Tiên cuối cùng vẫn là một người đàn ông, sao có thể chịu được loại dụ hoặc này, quả nhiên rốt cuộc cá đã mắc câu.
Thế nhưng, động tác của Tiêu Tiên lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Mục, anh không làm gì cả, chỉ đem quần áo xốc xếch của Trương Mục chỉnh trang lại, sau đó quay người tới bên giường chuẩn bị đi ngủ.
‘’Không phải chứ?!’’ Trương Mục cảm giác mình như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng, oan ức nhìn Tiêu Tiên.
‘’Đừng tùy hứng’’ Tiêu Tiên nhạt nhàn, giọng nói như đang dạy dỗ trẻ nhỏ: ‘’Đi tắm rồi ngủ’’.
Trương Mục vô kế khả thi, bĩu môi, cũng hết cách với Tiêu Tiên. Cậu đành nhận mệnh đi tắm, thuận tiện mượn cơ hội giải quyết nhu cầu ‘’phía dưới’’, vừa làm vừa nghĩ nhất định có ngày Tiêu Tiên sẽ phải chủ động đòi hỏi với mình.
Hai ngày sau, Trương Mục cùng Tiêu Tiên ngồi máy bay từ Paris đi Maroc, ba tiếng sau đáp xuống sân bay Casablanca(1). Thời điểm ra khỏi sân bay đã là buổi chiều, hai người bắt xe chạy thẳng về khách sạn. Khách sạn là Tiêu Tiên đặt, khi đến nơi Trương Mục mới phát hiện nơi này cực kỳ xa hoa. Căn phòng cũng rất sang trọng lộng lẫy, có một phòng khách độc lập và phòng riêng để quần áo. Trương Mục xem xét khắp nơi, sau đó nằm úp sấp lên chiếc giường mềm mại siêu lớn lăn lộn qua lại. Cậu kinh ngạc: ""Chỗ này quá tốt, chắc đắt lắm phải không? Lương của lập trình viên các anh đều cao như vậy sao?""
""Rất tốt." Tiêu Tiên hơi dừng lại rồi bổ sung: ""Tôi tìm bạn đặt giúp, người đó có giá nội bộ.""
Trương Mục bừng tỉnh, cười nói: ‘’Ra là vậy. Làm em nghĩ anh là kiểu nhà giàu bí mật gì đó, hốt hoảng một hồi.’’
Tiêu Tiên nghe vậy biểu tình kỳ quái nhìn Trương Mục, không nói thêm gì.
Trương Mục nằm đủ rồi bò dậy kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài, mặt mũi hưng phấn cảm thán: ‘’Em còn chưa từng được ở khách sạn nào cao cấp thế này, so với nơi khác đúng là không giống, phong cảnh bên ngoài cũng đẹp như vậy.’’
Nói rồi liền lấy camera muốn chụp ảnh làm kỷ niệm, tự chụp mấy bức lại kéo Tiêu Tiên trên mặt hoàn toàn không tình nguyện chụp cùng mình, còn cố tình tìm nhiều góc độ khác nhau để chụp mới chịu buông tha cho anh. Tiêu Tiên sửa lại cổ áo, thở dài.
Đêm đó nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau hai người tới Nhà thờ Hồi giáo Hassan II(2) nổi tiếng tại Casablanca, đi dạo dọc theo con đường lớn Miami, bên cạnh là Đại Tây Dương hùng vĩ, đường bờ biển trải dài như vô tận. Sau đó Trương Mục và Tiêu Tiên vào trong khu phố cổ, kiến trúc truyền thống, thủ công mỹ nghệ mang đậm bản sắc địa phương, tất cả đều cho thấy sức sống đa dạng của thành phố này.
Trương Mục chụp rất nhiều ảnh, hai người có nhiều thời gian nên toàn bộ hành trình đều chậm rãi dạo, không có chuyện gì còn dừng lại nghỉ ngơi, rất nhàn nhã thích ý. Đi dạo xong khu phố cổ hai người tìm được một nhà hàng đặc sản cho bữa tối, gọi toàn bộ các món mỹ thực địa phương.
Trương Mục trước đó đã tìm gợi ý hướng dẫn trên mạng nên một đường đi ăn cái gì cơ bản đều do cậu quyết định, Tiêu Tiên đối với chuyện này cũng không có ý kiến. May mắn hướng dẫn rất đáng tin, gợi ý đều là thật, giúp bọn họ nếm được không ít đồ ăn ngon trên đường. Trương Mục thích ăn cay, Tiêu Tiên thì khẩu vị thanh đạm, cũng may đều bao dung lẫn nhau, không vì chuyện ăn cơm mà cãi vã.
Ăn uống no đủ, từ nhà hàng bước ra hoàng hôn cũng chầm chậm buông xuống, ánh nắng chiều chiếu lên mặt nước tạo thành một bức tranh rực rỡ xán lạn cực kỳ chấn động. Trương Mục tâm tình vô cùng tốt, không muốn trở về khách sạn liền đưa ra đề nghị: ""Chúng ta đi xem phim đi.""
Ăn cơm rồi cùng đi xem phim, đây chính là buổi hẹn hò tiêu chuẩn nha. Trương Mục có động cơ không trong sáng, cũng may Tiêu Tiên không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp ứng. Hai người tiến thẳng tới rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim lúc này không có nhiều phim để chọn, Trương Mục không biết xuất phát từ tâm lý nào mà cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm, là loại phim chỉ cần nhìn áp phích tuyên truyền cũng khiến người ta ngán tới đau răng. Cậu cầm hai vé xem phim, mắt nhìn thẳng, khuôn mặt tràn đầy vẻ vô tội.
Vào tới phòng chiếu hai người mới phát hiện ra bên trong cơ bản đều là các đôi tình nhân, bọn họ hai tên đàn ông cùng đi xem phim tình cảm đúng là khác loại. Trương Mục có tật giật mình, mặt ngoài thì làm bộ trấn định vô tội, mắt lại len lén trộm nhìn Tiêu Tiên một cái, thấy anh không có phản ứng dị thường nào mới thở phào một hơi.
Bộ phim có phụ đề tiếng Anh, dù nghe không hiểu thì vẫn có thể lý giải câu chuyện. Tình tiết phim cũng không phức tạp, câu chuyện gặp gỡ quen biết rồi yêu nhau của một phụ nữ đã ly hôn và một cậu sinh viên. Nữ chính thành thục gợi cảm rất có hàm súc hấp dẫn nam chính chưa có nhiều kinh nghiệm sống, mà tính cách bá đạo kiêu ngạo của nam chính cũng thu hút nữ chính đã từng tổn thương. Bọn họ tuổi tác chênh lệch, nhận thức chênh lệch, gia cảnh chênh lệch, còn không được người xung quanh ủng hộ vẫn dũng cảm yêu nhau. Đứng cạnh bờ biển, nam chính nắm tay nữ chính, thâm tình nhìn cô: ‘’Ngoại trừ bản thân, không ai có thể khiến chúng ta xa nhau.’’ Bọn họ đứng đối diện nhau, ôm hôn kịch liệt trong nền nhạc lãng mạn, cảnh đó diễn tới vô cùng nhập tâm, khiến khán giả trong rạp cũng đồng cảm. Các đôi tình nhân nắm tay nhau, lén lút che dấu hôn môi, cặp đôi bên cạnh Trương Mục cũng không ngoại lệ.
Trương Mục vốn có dụng ý khác(3), lúc này lại bị tình tiết phim gợi lên tâm tư. Cậu lét lút liếc mắt nhìn Tiêu Tiên, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trái tim như bị lông chim phẩy qua, hoảng loạn sốt sắng, gần như không kiềm chế nổi kích động. Trong phòng chiếu thiếu ánh sáng, Trương Mục thấp thỏm(4) không yên, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay thăm dò chạm vào tay Tiêu Tiên. Cậu trong lòng hoảng loạn lại mong đợi, yên lặng tự thôi miên bản thân đừng sợ, mình có thể làm được, huống hồ chỉ là thăm dò một chút, nếu như Tiêu Tiên cự tuyệt cậu chỉ cần giải thích là do không cẩn thận đụng trúng, anh nhất định không đoán được sự thật.
Ôm một bụng suy nghĩ không đứng đắn, Trương Mục như ý nguyện đụng vào tay Tiêu Tiên. Tim cậu đập dồn dập, đầu ngón tay khẽ run, càng không dám nhìn thẳng về phía Tiêu Tiên, sốt ruột y như phạm nhân đang chờ bị lăng trì. Nhưng cậu đợi rồi đợi, Tiêu Tiên vẫn không thu tay lại, không biết có phải do quá tập trung nên không có cảm giác hay không. Trương Mục mím môi, tay cậu đánh bạo cọ nhẹ lòng bàn tay Tiêu Tiên sau đó nhanh chóng luồn ngón tay vào giữa năm ngón tay của anh, mười ngón tay chặt chẽ ràng buộc. Trong cả quá trình tim cậu như nổi trống, lòng tràn đầy căng thẳng xấu hổ, trong nháy mắt như trở lại thời đi học ngây ngô, liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh cũng cảm thấy ngại ngùng.
Bàn tay Tiêu Tiên rất nóng, xương bàn tay dày rộng, nắm lấy có cảm giác rất an toàn. Hai người không ai buông tay, cứ như vậy len lén nắm tay tới khi bộ phim kết thúc. Phần sau của bộ phim có nội dung thế nào Trương Mục không hề biết, cả buổi chỉ lo kích động hưng phấn. Đợi đến khi từ phòng chiếu đi ra cậu mới phát hiện mình vẫn còn đang nắm chặt tay Tiêu Tiên, bên cạnh không ít người quăng tới ánh nhìn kinh ngạc hiếu kỳ, nhìn kỹ thì cũng không có gì ác ý.
Mặt Trương Mục đỏ lên, nhanh chóng lan tới cổ, can đảm lúc trước nháy mắt tan biến không còn chút gì, vội vã buông tay Tiêu Tiên, tiếp đó giấu đầu hở đuôi lúng túng che giấu nói: ‘’Không nghĩ tới phim này xem cũng hay, kết cục cũng rất tốt.’’
Tiêu Tiên im lặng không lên tiếng, đang âm thầm hoạt động ngón tay có chút tê dại, nghe vậy biểu tình quái dị mà nhìn Trương Mục. Trương Mục đỏ mặt, buồn bực không rõ: ‘’Sao anh nhìn em như vậy?’’