"Từ bao giờ tập đoàn Phó thị lại đón tiếp những kẻ ăn mày như thế này? Bảo vệ đâu rồi, sao không đuổi bọn chúng đi? Nhỡ đâu làm bẩn nơi này để chủ tịch biết được thì các người có gánh nổi không?"
Ái Di cùng Mạn Phi nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đang ôm tài liệu đi vào. Vì thế bọn họ đụng mặt cô ta ở cửa. Cô ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Ái Di và Mạn Phi rồi nói tiếp:
"Bảo vệ đâu, điếc hết rồi à? Có nghe tôi nói gì không? Đuổi hai kẻ nghèo hèn này đi cho tôi."
Nghe cô ta hét lên, mấy người bảo vệ gần đó không dám chậm trễ lập tức đi tới. Dù sao cô ta cũng là người có chức vị cao trong công ty, họ không dám đắc tội.
Ái Di thấy vậy lạnh nhạt lên tiếng:
"Không cần đâu. Chúng tôi cũng định về rồi."
Bây giờ cô không có hứng đi so đo với loại người này. Vả lại đây là trước cửa công ty, nếu xảy ra cãi nhau ở đây chỉ làm Phó gia mất mặt. Điều này không có lợi cho Phó Huyền Thiên nên Ái Di quyết định sẽ nhịn. Sau này cô tìm cơ hội nói cho Phó Huyền Thiên một tiếng để anh xem lại nhân viên trong công ty.
Ra đến cổng, tài xế đã đợi sẵn để chở hai người về Phó gia. Ăn trưa xong, Ái Di liền lên giường ngủ một giấc.
"Ái Di, dậy đi."
Đang ngủ ngon, đột nhiên Ái Di nghe thấy tiếng người gọi tên mình. Cứ ngỡ là mơ nên cô lại chìm vào giấc ngủ. Người kia gọi thêm mấy lần nữa nhưng cô vẫn không có phản ứng gì đành phải lay người Ái Di cho cô tỉnh lại.
"Ai vậy? Không thấy tôi đang ngủ hả?" . truyện tiên hiệp hay
Ái Di vừa dụi mắt vừa càu nhàu. Phó Huyền Thiên nhìn bộ dạng ngái ngủ không biết trời đất gì của Ái Di liền bật cười. Hình tượng ngày trước và bây giờ của Ái Di gần như khác xa một trời một vực. Nhiều lúc anh còn hoài nghi đó là hai người khác nhau.
"Ái Di, chắc em ở nhà nhiều chán rồi. Thay đồ đi, tôi dẫn em đi chơi."
Nghe vậy, Ái Di cuối cùng cũng tỉnh hẳn. Cô có chút háo hức nhìn Phó Huyền Thiên hỏi:
"Anh đưa tôi đi đâu thế?"
"Lát tôi sẽ nói cho em sẽ biết. Mau thay đồ đi."
Phó Huyền Thiên cốc đầu Ái Di một cái rồi đáp. Sau đó anh quay người ra ngoài luôn không để Ái Di kịp nói gì. Nhìn thì như anh muốn đi nhanh để cô có không gian thay đồ nhưng thực ra là anh muốn trốn tránh về việc làm thiếu suy nghĩ vừa rồi. Anh cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại gõ đầu Ái Di. Hành động này dường như xảy ra trong vô thức.
Ái Di cũng bị bất ngờ trước hành động đột ngột này của Phó Huyền Thiên. Nhưng chỉ giây lát cô liền ném chuyện này ra sau đầu vì cô còn phải đi thay đồ, trang điểm. Lâu lâu Phó Huyền Thiên mới đưa cô đi chơi, cô đương nhiên sẽ không để anh chờ lâu.
"Tôi xong rồi."
Lúc Ái Di đi xuống thì Phó Huyền Thiên đang ngồi trên sô pha xem gì đó trên điện thoại. Nghe thấy tiếng cô, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này Ái Di mặc một bộ váy ren màu đen do Phó Huyền Thiên chuẩn bị. Làn da trắng của cô vì thế càng thêm nổi bật. Mái tóc cô xõa dài, được uốn xoăn nhẹ phần đuôi. Khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng khiến cô càng thêm quyến rũ. Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng kia thật khiến người ta muốn cắn một cái.
Suy nghĩ điên rồ này lóe lên trong đầu khiến Phó Huyền Thiên giật mình. Anh và cô cũng chỉ kết hôn theo hợp đồng, sao anh có thể có ý nghĩ không đứng đắn với cô như vậy chứ.
"Huyền Thiên, anh sao thế?"
Chẳng biết từ bao giờ Ái Di đã đi đến trước mặt Phó Huyền Thiên. Cô còn ghé sát mặt vào người anh để gọi. Phó Huyền Thiên khẽ ho vài tiếng để che đi sự lúng túng của mình rồi nói:
"Đi thôi. Tôi đưa em đi dự tiệc."
Ái Di nghe vậy thì khá là háo hức. Ngày trước, khi cô còn là vợ của Phong Cẩn Liêm, hắn ta cũng thường đi dự các buổi tiệc nhưng không bao giờ dẫn cô đi cùng. Ái Di lúc ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua. Còn bây giờ, cô và Phó Huyền Thiên vốn chỉ kết hôn giả, vậy mà anh lại muốn cho cô đi dự tiệc cùng. Hai người đàn ông, đúng là khác biệt rõ ràng. Cũng từ đây Ái Di thầm nhủ với chính mình, nếu sau này cô ly hôn với Phó Huyền Thiên thì nhất định phải chọn mẫu người đàn ông giống anh để kết hôn.
"Ái Di, lát nữa tôi sẽ phải đi nói chuyện với một vài người. Nếu em không muốn theo tôi thì có thể đi xung quanh chơi."
Đến nơi, sau khi bước xuống xe, Phó Huyền Thiên liền nói. Ái Di khẽ gật đầu rồi theo anh vào trong. Vừa thấy anh là có người lập tức đến bắt chuyện. Ái Di không hứng thú nên đã tách ra. Bây giờ cô muốn đi kiếm vài món ngon để thưởng thức.
Ban nãy trên đường đi, Phó Huyền Thiên cũng nói cho Ái Di biết đây là bữa tiệc mừng thọ Phương lão gia. Ông là bạn thân của ông nội anh. Hai nhà khá là thân thiết. Phương gia cũng là một gia tộc lớn nên tiệc mừng thọ lần này cũng được tổ chức rất hoành tráng.
Ái Di đi một vòng xung quanh thì thấy khá nhiều món ngon. Cô không bỏ được món nào nên lấy mỗi thứ một ít rồi kiếm chỗ ngồi thưởng thức.
"Không biết vị tiểu thư đây đi cùng ai?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Ái Di phải ngừng việc thưởng thức món ăn lại. Khi cô ngước lên nhìn thì chạm phải ánh mắt tìm tòi của người kia. Cân nhắc một lúc, Ái Di mới đáp lại:
"Tôi đi cùng chồng tôi."
Người đàn ông kia tỏ vẻ kinh ngạc rồi hỏi tiếp:
"Không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?"
Lần này Ái Di chỉ cười trừ cho qua. Cô gần ba mươi rồi chứ có trẻ trung gì đâu. Lại là người phụ nữ qua một đời chồng. Cảm thấy những chuyện này không cần thiết phải nói với người xa lạ nên Ái Di mới im lặng.
Người kia nhìn vẻ lạnh nhạt có phần xa cách của Ái Di thì không biết phải nói gì nữa. Anh ta đành cười với cô rồi bỏ đi. Ái Di thấy vậy lại tiếp tục công việc ăn uống của mình. Cảm thấy không đủ nên cô muốn lấy thêm vài món nữa. Kết quả lại đụng phải người quen.
"Lạc Ái Di, cô đúng là đồ không biết xấu hổ! Cô nghĩ mình là cái thá gì mà dám bước chân vào nơi này?"