"Lạc Ái Di, cô ấy trở về rồi."
"Vậy em trả lại vị trí này cho cô ấy."
Ái Di nở một nụ cười buồn bã nói.
Cẩn Liêm nghe vậy thì vô cùng hài lòng. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn cũng vơi đi ít nhiều.1
"Đây là đơn ly hôn. Cô ký vào đi."
"Được."
Ái Di cầm bút lên run rẩy ký tên mình. Cô và hắn cứ như vậy mà chấm dứt.
Không để Cẩn Liêm phải thúc giục, ngay chiều hôm ấy Ái Di dọn đồ đi ngay. Dù sao sớm muộn gì cô cũng phải đi chi bằng đi sớm một chút để cô ấy không hiểu lầm.
"Thiếu phu nhân, cô nhất định phải đi sao?"
Nghe dì Mạc hỏi, Ái Di chỉ biết nhẹ giọng nói:
"Vâng, Cẩn Liêm cần cô ấy. Con ở đây chỉ gây cản trở mà thôi."
Ái Di nói xong thì xách va li xuống lầu. Xe cô gọi đã đợi sẵn bên ngoài.
"Cẩn Liêm, tạm biệt."
Ái Di khẽ thì thầm. Đôi mắt cô đã sớm nhòe đi vì hơi nước.
Năm năm dành trọn tình cảm cho một người cuối cùng đổi lại một tờ giấy ly hôn.
Ái Di mệt rồi. Đoạn tình cảm này, cô nên buông thôi.
Ngồi trên xe một tiếng đồng hồ, Ái Di mới về đến Lạc gia. Nhưng khi cô vừa xách va li đi vào đến cửa thì một tiếng quát đầy giận dữ vang ra:
"Ai cho phép mày ly hôn với Phong Cẩn Liêm? Mày rõ ràng biết Lạc gia không có Phong gia chống đỡ sẽ như thế nào. Ngay lập tức quay lại Phong gia cầu xin nó rút lại đơn li hôn ngay!"1
Ái Di nghe vậy khẽ bật cười rồi cứng rắn nói:
"Con không đi!'
"Mày..."
Lạc Khải bị Ái Di chọc tức. Lạc phu nhân đứng bên cạnh liền lên tiếng:
"Di Di, con nên hiểu cho ba con. Ông ấy cũng có nỗi khổ riêng. Coi như mẹ xin con, Lạc gia cần con, cần sự giúp đỡ của Phong gia."
Nói đi nói lại, cuối cùng mục đích của bọn họ cũng vì quyền lực, tiền tài mà hi sinh hạnh phúc của Ái Di.
Nếu là trước kia, có lẽ Ái Di sẽ quay lại thật, sẽ hèn mọn cầu xin Phong Cẩn Liêm đừng ly hôn. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn sống cho bản thân mình. Cô đã vì họ làm quá nhiều việc rồi.
"Con không đi."
Ái Di kiên định lặp lại.
"Mày không đi thì cút khỏi Lạc gia. Tao không có đứa con bất hiếu như mày."
Lạc Khải cứ nghĩ làm vậy sẽ dọa được Ái Di, nhưng ông ta đã lầm to rồi. Ái Di lại thực sự 'cút' khỏi Lạc gia ngay khi ông ta vừa dứt lời.
Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Ái Di nên cô không mấy ngạc nhiên. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc này. Bây giờ cô chỉ việc dọn đến căn nhà cô đã thuê sẵn rồi sống một cuộc sống tự do tự tại thôi.
Sau khi sắp xếp đồ xong xuôi, Ái Di quyết định đến trung tâm thương mại dạo một vòng tiện thể mua một số đồ dùng cần thiết.
Ai ngờ, trong lúc Ái Di đang lựa vài bộ đồ mới thì thấy một cậu bé tầm năm, sáu tuổi không biết chạy ra từ đâu đứng nhìn cô chằm chằm.
"Mặt cô dính gì sao?"
Không chịu nổi ánh mắt kì lạ của cậu bé, Ái Di đành phải lên tiếng.
"Mẹ, mẹ về rồi. Hy Hy nhớ mẹ lắm."
Đột nhiên bị gọi là mẹ khiến Ái Di sững người. Mãi đến khi cậu bé kia chạy ra ôm lấy chân cô, cô mới định thần lại.
"Con nhìn kĩ nha. Cô không phải mẹ con."
Ái Di cúi người xuống giải thích. Nhưng cậu bé kia nhất quyết không nghe, cứ ôm chặt lấy chân cô rồi liên tục gọi mẹ. Hết cách, Ái Di đành nói:
"Ba của con ở đâu? Dẫn cô đi tìm ba con nha."
Cậu bé nghe vậy cuối cùng cũng chịu buông ra rồi cầm lấy tay Ái Di kéo cô đi. Cả hai ra khỏi trung tâm thương mại thì Ái Di thấy một chiếc xe sang trọng đậu gần đấy. Thấy họ, một người đàn ông đeo kính đen đi ra lo lắng hỏi:
"Tiểu thiếu gia, cậu chạy đi đâu thế? Làm tôi lo chết đi được."
"Mẹ, tìm thấy mẹ rồi."
Nghe cậu bé nói, người đàn ông kia mới để ý đến Ái Di đang đứng cạnh đó. Anh ta đầy kinh ngạc thốt lên:
"Cô là... Thiếu phu nhân..."
Ái Di bị họ xoay cho không hiểu gì hết. Một người thì kêu là mẹ, một người thì gọi thiếu phu nhân. Rốt cuộc cô dính vào chuyện gì đây.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Ái Di vẫn tỏ ra bình tĩnh để nói:
"Anh nhầm rồi, tôi không phải thiếu phu nhân gì cả."
Cậu bé nghe vậy thì khóc to rồi nói:
"Mẹ không thương Hy Hy nữa, mẹ ghét Hy Hy rồi phải không?"
Ái Di bị bộ dạng khóc lóc của cậu bé làm cho mềm lòng.
"Ngoan, đừng khóc nha, để cô đưa con về ha?"
Quả nhiên cách này hiệu quả, cậu bé lập tức nín khóc.
Ái Di theo cậu bé lên xe. Người đàn ông kia thấy vậy lập tức lái xe đi. Chỉ mất khoảng hai mươi phút thì đến nơi.
Vừa bước xuống xe, Ái Di đã bị vẻ đẹp xa hoa lại có nét gì đó cổ kính của nơi này làm cho choáng ngợp. Nhưng không để cô kịp cảm thán thì cậu bé đã cầm tay cô kéo đi.
Vào đến phòng khách thì Ái Di thấy một người đàn ông mặc vest đang ngồi đọc báo. Cậu bé thấy anh lập tức kêu lên:
"Ba ơi, con mang mẹ về rồi."1