Editor: Lovenoo1510
Trong trời đất một mảnh xanh đen lã chã mưa, Ôn Noãn đứng ở cửa sổ tầng 7 của khách sạn quốc tế Vạn Hào, nhìn bóng lưng màu xám bạc trong mưa bụi mờ mịt trong mắt cô khắc họa đau đớn thật sâu, nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong thịt, không có chút cảm giác đau đớn nào cả.
Chẳng biết từ lúc nào Hàn Triết đã đứng ở sau lưng cô: “Ôn Noãn, cậu đi đi, giữ anh ấy lại.”
Ôn Noãn lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi, mắt chợt mở thật to, chỉ cảm thấy thế gian “vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh nào), gió thổi mưa phùn bên ngoài cửa sổ bay bừa bãi, cô cũng không nhìn thấy, không nghe rõ nữa.
Trong tầm mắt, bóng người màu xám kia chợt như lá rụng lẳng lặng ngã xuống, ngã trên đường phố trống trải, một màn kia như cảnh tượng cuối cùng trong vở kịch, mang sắc thái bi kịch.
“Hàn Triết, mau gọi xe cứu thương đi!”
Bệnh viện Nhân Ái.
Xe cứu thương nhanh như chớp đưa Cố Dạ Thâm đang hôn mê vào phòng cấp cứu, Ôn Noãn và Hàn Triết cùng nhau đi theo xe cứu thương tới, cô đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, cả người đều run rẩy không thể khống chế được.
Trên người Ôn Noãn, Hàn Triết đã cởi lễ phục màu trắng của chú rể phủ lên người cô, lúc này cô mới cảm thấy lạnh, trên người còn mặc một thân sườn xám màu đỏ, trên đường từ khách sạn tới, đã bị mưa thấm ướt.
Ánh mắt cô phức tạp nhìn Hàn Triết, cậu chỉ an ủi vỗ vai cô: “Mình sẽ trở lại ngay.”
Mấy phút sau, cậu quay trở lại, trên tay đã cầm nhiều hơn một đôi dép bằng vải nhung, lúc này Ôn Noãn đã phát hiện, vốn trên chân là đôi giày cao gót lúc chạy từ khách sạn ra đã không biết bị vứt ở nơi nào, trên chân giờ chỉ còn tất mỏng, gạch men trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo đến thấu xương.
Sau khi cô đi vào, còn chưa kịp nói cảm ơn, Kỷ Như Cẩn đã dẫn cả đám người nhà họ Cố lòng như lửa đốt vừa mới biết tin chạy tới, biết được đang trong phòng cấp cứu, cũng nhất thời không nói được gì.
Cố Khang Khang nắm thật chặt bàn tay đang run rẩy của cô: “Ôn Noãn, anh mình bắt tất cả chúng mình gạt cậu, thật sự là không thể làm gì được; đẩy cậu đi, trong lòng anh ấy so với ai khác còn đau hơn, chuyện này anh ấy làm thật sự là....”
”Khang Khang, không cần phải nói.” Ôn Noãn cắt đứt lời cô ấy, mặc dù toàn thân đang phát run, nhưng giọng nói của cô thật bình tĩnh, “Mình đã sớm biết.”
Cố Khang Khang ngạc nhiên: “Cậu đã sớm biết! Biết từ lúc nào?”
“Một tuần trước.” Ôn Noãn đã bắt đầu trấn định, nhớ lại tình hình ngày đó đi gặp Lạc Sâm.
Cô đứng ở bên ngoài chờ thư ký truyền lời, mấy phút sau, cô thư ký ra ngoài: “Thưa cô, Giám đốc Lạc mời cô vào.”
Sau khi tiến vào, chưa mở miệng, mặt Lạc Sâm đã khó chịu: “Việc cô cần trị liệu thôi miên, bây giờ tìm tôi cũng vô dụng.”
Bộ dáng của hắn làm cô bị hù dọa đôi chút, cô cẩn thận: “Lạc Sâm, tôi không phải đến làm thôi miên, Như Cẩn...”
Lời còn chưa nói hết, Lạc Sâm đã nổi giận đùng đùng: “Tôi đã ly hôn với cô ấy, chớ nhắc tới cô ấy trước mặt tôi.”
Vẻ mặt tức giận của hắn, giọng nói chắc chắn của hắn, cùng với bộ dáng lôi thôi lếch thếch, gần như cô đã tin tưởng mà xoay người rời đi, nhưng, nhìn thấy chữ “Xưởng chế thuốc Lâu Thành” dán trên vách tường, trong đầu như sáng lên, bật thốt ra: “Tôi không tin! Lạc Sâm, tôi không tin hai người đã ly hôn, năm ngoái xưởng chế thuốc gặp chuyện không mau, Như Cẩn còn vì anh chạy khắp nơi, tình cảm hai người tốt như vậy, tôi nhìn ra được!”
Vẻ mặt Lạc Sâm kỳ quái, nửa ngày mới lạnh nhạt lạnh nhạt nói: “Tin hay không thì tùy cô.”
Cô không tin: “Như Cân nói Khuynh Thành là con của Cố Dạ Thâm, nhưng ánh mắt và chiếc mũi của con bé giống hệt anh....... Lạc Sâm, lấy giấy chứng nhận ly hôn của hai người ra cho tôi xem, như vậy, như vậy tôi sẽ hoàn toàn chết tâm, có được hay không?”
Nét mặt Lạc Sâm có chút cổ quái, sau hồi lâu mới bất đắc dĩ mở miệng: “Thôi, tự tôi chủ trương nói cho cô biết vậy. Đầu Cố Dạ Thâm bị thương, có khối máu tụ đang trôi về khu thần kinh lưu trí nhớ, nếu phẫu thuật sẽ bị mất trí nhớ; nhưng cậu ta lại kéo dài thời gian làm phẫu thuật, khối máu đã bám vào động mạch não, không phẫu thuật sẽ bị đau đớn tới chết, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 20% thôi.”
Khang Khang than thở: “Vậy, cậu...... “ Cùng Hàn Triết kết hôn, rốt cuộc là có dụng ý gì? Thôi, “Anh mình chỉ là quá yêu cậu thôi.”
Làm sao Ôn Noãn lại không biết.
Cô biết Cố Dạ Thâm yêu cô sâu đậm, chẳng qua là anh không nên sau khi thấy cô thổ lộ vẫn không nhìn cô yêu anh sâu đậm như thế nào!
Phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ y tá nối đuôi nhau ra ngoài, lớn nhỏ nhà họ Cố lập tức vây đến, bác sĩ Trâu tuyên bố: “Bệnh nhân đã tỉnh táo, người thân tạm thời không thể vào quấy rầy, việc này không nên chậm trễ, lập tức chuyển bệnh nhân tới phòng phẫu thuật.”
Nửa giờ sau, Cố Dạ Thâm được đẩy ra ngoài, anh khẽ cười, dùng ánh mắt ý bảo người nhà không cần lo lắng, sau đó, trong tầm mắt của anh xuất hiện Ôn Noãn với dung trang cô dâu, hai mắt nhất thời thoáng qua ba phần hoảng hốt, hai phần xin lỗi, năm phần đau lòng.
Thời điểm sau cùng, vẫn để cô biết......... Ông trời thật tàn nhẫn.
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn anh, cùng tầm mắt anh trong không trung giằng co, xe đẩy đi qua thì cô cầm tay của anh đi theo một lúc, cái gì cũng không nói, chỉ khẽ cười, đẹp đẽ mà đau thương.
Cho đến trước khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô lại nắm thật chặt tay của anh, “Dạ Thâm, anh không thể gạt em chuyện anh yêu em sau khi gặp chuyện không may. Nếu như anh không còn sống ra ngoài, em sẽ hận anh cả đời. Dạ Thâm, em chờ anh ra ngoài...”
Cố Dạ Thâm ép chua xót ở giữa mũi và hốc mắt, chậm rãi cười cự tuyệt.
Cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại, người chờ ở bên ngoài đã bắt đầu bất an, chợt, hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Cuối hành lang, năm người ăn mặc khác nhau đang vội vã tiến tới đây, đi đầu là một người mặc tây trang thẳng thớm, khí thế cường đại, hai bên trái phải là bác sĩ và y tá mặc áo choàng trắng, cuối cùng là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Mọi người đều nhận ra được người mặc âu phục chính là Tổng Giám đốc tập đoàn W.D truyền kỳ của Phong Thành Trần Nguyên Dã, còn lại chỉ có Bắc Đường Tịch nhận ra bác sĩ và cô y tá mặc áo choàng trắng phía sau hắn.
Bác sĩ cao và yếu, nhìn yếu đuối, sắc mặt bệnh tật lại tái nhợt suy nhược, chỉ có đôi mắt là sáng quắc tỏa sáng.
Cô ý tá có một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, con ngươi to mà sáng như ánh sáng của các vì sao, một bộ dáng rất có tinh thần.
Mắt Bắc Đường Tịch không khỏi sáng lên: “Anh trai, chị dâu........”
Sau khi Trần Nguyên Dã chào Cố Ngao thì hỏi thăm: “Đã vào lâu chưa?”
“Khoảng 5 phút.” Mặc dù còn chưa rõ được ý của hắn tới đây, nhưng Cố Ngao lại mơ hồ trả lời như phản xạ có điều kiện.
Khi cả đám còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì Trần Nguyên Dã và bác sĩ gầy yếu trao đổi ánh mắt, làm một động tác tay, hai người cảnh sát đã phá cửa đi vào, bên trong chỉ truyền tới động tĩnh nhỏ nhẹ.
Một phút sau, hai người cảnh sát còng tay bác sĩ Trâu mặt như tro tàn ra khỏi phòng giải phẫu, mọi người trợn mắt há mồm, Hứa Úy Nhiên là người có phản xạ đầu tiên, quá sợ hãi ngăn lại: “Đồng chí cảnh sát, vị bác sĩ này đang làm phẫu thuật cho bệnh nhân, các người bắt hắn đi, muốn gây tai nạn chết người ư!”
“Thưa bà, xin chớ gây trở ngại chúng tôi thi hành công vụ.” Trong đó có một cảnh sát nghiêm túc mở miệng.
Ngay sau đó một người khác bổ sung, ý vị sâu xa nói: “Không bắt hắn mới xảy ra án mạng.”
Hứa Úy Nhiên bối rối, Bắc ĐườngTịch kéo bà ra: “Mẹ, Dạ Thâm không có việc gì, vị bác sĩ vừa mới tiến vào kia, là anh trai con, Bắc Đường Thiên Mặc.”
Cả đám hít một hơi thật sâu.
Bắc Đường Thiên Mặc, là con trưởng của gia tộc Bắc Đường ở Nhạc Thành, không thích buôn bán chỉ thích y học, là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lại không chỉ là bác sĩ ngoại khoa.
Truyền thuyết nói anh ta am hiểu nhất là các loại phẫu thuật, nhưng có một chút cổ quái, bất luận là khám bệnh hay làm phẫu thuật, tất cả đều phải có vợ của anh ta là Nguyễn Tinh Thần ở một bên làm trợ thủ.
Anh ta múa dao mổ đến xuất thần, tốc độ rất nhanh, hoàn mỹ, chính xác, thủ pháp khéo léo, linh hoạt, tỉ mỉ, tỷ lệ phẫu thuật thành công của bác sĩ bình thường đạt 50%, thì ít nhất anh ta cũng có thể được 90%.
Nhưng hành tung của anh ta và vợ luôn thay đổi bất định, người gia tộc Bắc Đường biết rất ít tung tích của bọn họ, nếu ở thời cổ đại, đó chính là thần y hiệp lữ thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bắc Đường Tịch đã từng nghĩ tới tìm anh ta làm giải phẫu cho Cố Dạ Thâm, nhưng căn bản không liên hệ được với người, anh ta chính là như vậy, một khi ẩn núp hành tung, nếu như anh ta không lộ ta, thì dù là ai cũng không tìm ra được.
Hiện nay anh ta tự mình khai đao, tỷ lệ giải phẫu thành công không thể nghi ngờ là sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chẳng qua, trong lòng mỗi người đều có nghi ngờ.
Tại sao bác sĩ Trâu lại bị cảnh sát bắt đi? Tại sao “không bắt hắn mới xảy ra án mạng”? Tại sao Trần Nguyên Dã phải tự mình tới mời Bắc Đường Thiên Mặc?
Lúc này Trần Nguyên Dã từ phòng phẫu thuật đi ra, chỉ lặng lẽ đứng chờ ở một bên.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hành lang an tĩnh có chút đáng sợ.
Phút chốc, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Bắc Đường Thiên Mặc và Nguyễn Tinh Thần đi ra.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm tới tính mạng, khoảng chừng ba giờ sau sẽ tỉnh lại.” Bắc Đường Thiên Mặc nhàn nhạn tuyên bố.
Mọi người hớn hở ra mặt.
Ôn Noãn lặng lẽ thở phào một cái.
Nguyễn Tinh Thần ở một bên trợn trắng mắt: “Cuộc phẫu thuật này, tỷ lệ phẫu thuật thành công của bác sĩ bình thường cũng có đạt tới 60%.”
Ý tứ rất rõ ràng, đến tay của Bắc Đường Thiên Mặc, chỉ là việc còn con.
Nhưng không rõ mục đích, tỷ lệ phẫu thuật đạt tỷ lệ thành công đạt 60% mà không phải là 20% hy vọng mong manh!
Lúc này Tổng Giám đốc W.D Trần Nguyên Dã mới trực tiếp đi về phía Cố Ngao, đang lúc mọi người trợn mắt há mồm đã khom lưng cúi đầu thật sâu: “Chủ tịch Cố, rất xin lỗi, là ta làm liên lụy đến Cố Tổng.”
Không có ai hiểu ý tứ những lời nói này, không có ai giám tin Tổng Giám đốc W.D truyền kỳ lại ở trước mặt nhiều người như vậy làm ra hành động này.
Ôn Noãn thoáng cảm nhận được, chuyện này có liên quan tới sự kiện xưởng chế thuốc của Lạc Sâm năm ngoái bị đối thủ cạnh tranh của W.D đổ tội làm chết người.
Trần Nguyên Dã giải thích đơn giản, quả nhiên là như thế, nhưng quanh co trong đó hoàn toàn không phải là việc cô có thể tưởng tượng được.
Bác sĩ Trâu Khánh Xuân, là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng ở khoa ngoại bênh viện Nhân Ái, trước mắt hắn đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm khoa ngoại, nhưng nói ra thì hắn lại là một dân cờ bạc, chẳng những lén lúc thu phong bì của bệnh nhân, còn lợi dụng quyền hạn trong tay mình đưa thuốc giả vào bệnh viện.
Đối thủ cạnh tranh của tập đoàn W.D biết được chỗ sơ hở này, tùy thời chen chân vào, muốn làm ra một chuyện xấu gây ảnh hưởng, Trâu Khánh Xuân táng tận lương tâm, vì số tiền thù lao lớn hấp dẫn, nên làm nội ứng.
Năm ngoái, bởi vì thuốc men của bệnh viện gây án mạng, nên xưởng chế thuốc Cửu Thành bị biến trở thành kẻ chết thay, bệnh viện giấu giếm không báo lên tập đoàn, mặc cho tình thế phát triển, Cố Dạ Thâm thuận tiện giúp Kỷ Như Cẩn một tay, gọi điện thoại cho Trần Nguyên Dã, nên chuyện đã nhanh chóng được xử lý thích đáng.
Sau đó, Trần Nguyên Dã tiến hành điều tra chỉnh đốn bệnh viện, cảnh sát cũng tham gia, phải đến một tuần trước mới tra được ra Trâu Khánh Xuân, nhưng dưới tình huống chứng cớ chưa hoàn toàn đầy đủ, không thể bứt dây động rừng.
Mặt khác, ngoài ý muốn Trần Nguyên Dã biết được bệnh tình của Cố Dạ Thâm, để cảm ơn cuộc điện thoại kia của anh mà hắn đã kịp thời biết được tình hình, nên một mực liên lạc cùng Bắc Đường Thiên Mặc có giao tình cùng hắn, cho đến buổi tối ngày hôm qua mới có được tin tức từ bên kia đại dương truyền đến, hắn lập tức tự mình đi mời.
Cùng lúc đó, cảnh sát lại tra được chuyện trước khi xảy ra của Trâu Khánh Xuân, hắn vẫn luôn bị người đánh bạc đòi nợ đuổi đến cùng không tha, không có khả năng trả nợ, khiến con trai con gái của hắn bị bắt cóc, sau khi việc sắp thành lại bị hỏng, con trai con gái hắn làm con tin bị giết, thì trong lòng bắt đầu vặn vẹo, tùy thời trả thù người làm hắn không thể lấy được tiền.
Sau khi biết được tình huống, ông và Bắc Đường Thiên Mặc lập tức trở về nước, không ngờ, lúc chạy tới bệnh viện thì biết Trâu Khánh Xuân đang muốn làm phẫu thuật cho Cố Dạ Thâm, thật là chỉ mành treo chuông!
“Thật may là kịp thời chạy tới, nếu không hậu quả thật sự khó lường.” Trần Nguyên Dã phong vân một cõi mà trong lòng cũng tiêu điều lạnh lẽo.
Những người khác trên hành lang gần như đều đi một chuyến từ trong quỷ môn quan ra, toàn thân không khỏi lạnh toát.
Rõ ràng tỷ lệ phẫu thuật thành công là 60%, nhưng Trâu Khánh Xuân lại cố tình nhận định là 20%, rõ ràng hắn biết người gọi điện thoại đả thông mọi chuyện là Cố Dạ Thâm, trong lòng hắn vặn vẹo, chỉ cần trong lúc làm phẫu thuật động chút tay chân, thì có thể khiến Cố Dạ Thâm chết vì phẫu thuật thất bại…………
Bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn vì Trần Nguyên Dã và Bắc Đường Thiên Mặc tới kịp thời, may mắn hơn nữa, là vì trước một tuần Ôn Noãn muốn kết hôn, nên Cố Dạ Thâm quả quyết làm phẫu thuật chậm lại, nếu không…………
Hậu quả tưởng tượng thật không chịu nổi.
Kỷ Như Cẩn lặng lẽ rời đi, cô không ngờ, anh chỉ giúp cô một chuyện, lại thiếu chút nữa bị đưa vào chỗ chết, thật may là phẫu thuật thành công, cô cũng coi như công đức viên mãn rồi.
Nửa giờ sau, Cố Dạ Thâm được đưa trở về phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi Ôn Noãn đứng ở cửa lặng lẽ nhìn anh ngủ an tĩnh, xoay người, nói với Hàn Triết vẫn luôn đứng phía sau cô: “Chúng ta đi thôi.”
“Cậu, không đợi anh ấy tỉnh lại sao?” Hàn Triết có chút kinh ngạc, cậu không ngờ, Cố Dạ Thâm đẩy cô ra, là loại chuyện không thể làm gì khác được.
Ôn Noãn bình tĩnh cười: “Hàn Triết, anh ấy không ngăn cản, cho nên buổi hôn lễ kia mình giữ đúng lời, ngày mai chúng ta đi đăng ký.”
Hàn Triết ngạc nhiên.
Cô hô tô “Mau gọi xe cứu thương” trước mặt bao nhiêu người rồi lao ra khỏi bữa tiệc, bất chấp tất cả chạy về phía người đang ngã trong mưa phùn, cậu cho rằng, buổi hôn lễ này, coi như là bị loại phương thức này ngăn trở rồi.
Những người khác đang đắm chìm trong vui sướng vì phẫu thật thành công, không ai chú ý tới hai người bọn họ đã lặng lẽ rời đi, ra cửa bệnh viện rời khỏi dòng người nhộn nhịp, Ôn Noãn mới lại mở miệng: “Hàn Triết, khách sạn bên kia………”
“Bên kia không có việc gì, không cần lo lắng.” Hàn Triết cắt đứt lời cô, “Có người xử lý rồi, trước hết mình đưa cậu trở về, cả người đều bị ướt rồi, sẽ bị cảm mất.”
“Được.”
Di động Hàn Triết kêu lên, cúi đầu móc ra, là mẹ gọi tới, hỏi thăm tình huống bên này của cậu, đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, cậu mới chú ý tới Ôn Noãn đã yên lặng đi dọc ven đường theo dòng người rất xa rồi.
Đang muốn sải bước đuổi theo, chợt, cậu cả kinh thất sắc, trong tầm mắt, Ôn Noãn ném lễ phục trắng được khoác lên người xuống đường, dũng cảm quên mình ôm lấy một con chó nhỏ màu trắng bị dầm mưa ướt, sau đó, cậu nghe thấy tiếng xe chói tai, cuối cùng, cậu nhìn thấy bóng dáng màu đỏ thoáng ngã xuống đất……..