Giang Viện Viện vào phòng ngủ, cầm lấy một chai rượu, ngồi trước cửa sổ uống một hơi.
Nội thất ban đầu của căn nhà gỗ nhỏ đã được cô sửa sang lại gồm ghế đẩu cao, ghế sofa, tủ rượu... Đủ thứ. Cô hoài niệm sự đơn thuần và hạnh phúc khi cùng bà nội sống ở đây, nhưng cô không muốn quay trở lại những ngày khó khăn đã qua đó.
Từ lâu, cô cảm thấy mình đang nằm mơ, từ một cô gái nghèo cha mẹ mất,từng bước vượt qua chông gai, trở thành người thành đạt trong mắt người khác.
Bước ngoặt trong cuộc đời của cô, hẳn là có người tài trợ cho việc học tập của cô ở các trường cấp 2 và cấp 3, cho phép cô tiếp xúc với một thế giới rộng lớn hơn.
Vì vậy, khi biết tin nhà tài trợ qua đời trong tình trạng phá sản, cô đã ngay lập tức mở rộng vòng tay giúp đỡ cho con trai của nhà tài trợ.
Con trai của nhà tài trợ này là Ngũ Thành Trác.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ Thành Trác. Để bảo vệ người mẹ ốm nặng, Ngũ Thành Trác đã đánh một tên đòi nợ man rợ và sắp phải ngồi tù.
Khi đó Ngũ Thành Trác học năm cuối, từ thiên chi kiêu tử trở thành kẻ trốn nợ lưu lạc bốn phương, cả người đều bụi bẩn, trong mắt cũng không có sức sống.
Cô giúp Ngũ Thành Trác thanh toán tiền thuốc men và tiền bồi thường, đồng thời đứng ra hòa giải một thời gian, giúp cậu đuổi những tên đòi nợ kia, còn giúp cậu đưa mẹ đến bệnh viện điều trị.
Đáng tiếc là sau nửa năm điều trị, mẹ Ngũ Thành Trác qua đời.
Đến ngày đưa tang và chôn cất, cả hai đã khá hơn. Ngũ Thành Trác cũng không biết nghe từ đâu, nói là Giang Viện Viện đối tốt với cậu như vậy là muốn bao nuôi cậu, cậu cũng không đề cập đến chuyện này bởi vì không tiện mở miệng. Sau khi chôn cất mẹ xong, cậu không có vướng bận, muốn trả ơn Giang Viện Viện đã tốt bụng giúp đỡ thời gian qua, dứt khoát vò đã không sợ rơi, buổi tối liền leo lên giường Giang Viện Viện.
Cứ thế, hai người bên nhau ba năm.
Giang Viện Viện trong lòng biết mối quan hệ này sẽ không tồn tại lâu dài, chênh lệch tuổi tác giữa hai người sẽ không được nhắc đến, đối với Ngũ Thành Trác, mối quan hệ này không hơn không kém, bất cứ lúc nào có thể bị lộ trong giới giải trí đánh mất hình tượng sự nghiệp.
Vì vậy, bắt đầu từ năm nay, cô đang từ từ định rời khỏi Ngũ Thành Trác, mọi việc diễn ra rất thành công, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Ngũ Thành Trác biết cô đang gặp khủng hoảng, vì vậy cậu đã chạy đến tìm cô.
...
Giang Viện Viện uống cạn rượu trong ly, bất giác bật cười.
Đúng là một người đàn ông tốt, có tình có nghĩa, cô thực sự không nhìn lầm. Không giống như những người đàn ông, ôm cô ngắm cảnh, quỳ dưới váy cô, lúc khó khăn lại chẳng có một ai, không chừng còn ở sau lưng đá cô một cái.
Cô nhất định không thể làm chậm trễ cậu.
Tâm trạng không vui thì không thể tránh khỏi việc không kiềm chế được.
Giang Viện Viện uống quá nhiều, dựa vào ký ức còn sót lại lên giường, chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm mơ, mộng thấy cô trở lại trường cao học, gặp được Ngũ Thành Trác xuất hiện trong « Hồ Yêu ».Cô hai mươi lăm tuổi còn cậu ta hai mươi bốn tuổi, đều là những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của họ.
Ngũ Thành Trác ngượng ngùng nhìn cô, cười ngây ngô: “Viện Viện, chúng ta ở bên nhau đi.”
“Được.” Giang Viện Viện lẩm bẩm đồng ý, chủ động hôn lên môi của Ngũ Thành Trác.
Nhiệt huyết trong cơ thể dường như bỗng chốc bùng cháy, đôi bàn tay quen thuộc ấy chạm vào cô, dẫn cô vào một thế giới phép thuật đầy hấp dẫn... Trước đây cô chưa bao giờ có khao khát những ảo mộng như vậy, nếu có thể, cô hy vọng có thể chìm đắm trong ảo ảnh này cho đến khi thế giới biến mất.
Giang Viện Viện bị đánh thức khỏi giấc mơ bởi tiếng gà gáy.
Rèm cửa vẫn chưa được kéo hết, bầu trời đã hừng sáng. Trên ngực có một cánh tay vắt ngang, ôm lấy cơ thể cô một cách chiếm hữu, bên tai truyền đến âm thanh hít thở đều.
Cô sửng sốt quay đầu lại thì thấy Ngũ Thành Trác tựa đầu vào vai cô ngủ ngon lành.
Trong đầu chợt vang lên một tiếng “Ông”, trái tim cô chợt lạnh đi.
Mọi nỗ lực trước đó đều vô ích.
Cô đẩy cánh tay của Ngũ Thành Trác ra, mặc áo khoác rồi bước xuống giường, bước đến quầy rượu muốn rót thêm một ly rượu nữa, nhưng nửa chừng lại nghĩ đến chuyện uống rượu tối qua, tay cô lập tức dừng lại, một lúc lâu sau, lấy một điếu thuốc ra khỏi bao châm lửa hút.
Làn khói xanh lượn lờ, cô chăm chú nhìn nửa ngày, định hút một ngụm ổn định tinh thần, một bàn tay vươn tới, cầm lấy điếu thuốc lá trên đầu ngón tay cô đi.
“Đừng hút.” Ngũ Thành Trác giẫm điếu thuốc trên mặt đất, từ phía sau ôm lấy cô, tham luyến ngửi cơ thể cô: “Không tốt cho sức khỏe.”
“Cậu vào bằng cách nào? Sao lại không có tiền đồ như vậy, nửa đêm lại luồn tay vào cửa phá khóa vào nhà?” Giang Viện Viện bình tĩnh nhìn cậu.
“Thực xin lỗi.” Ngũ Thành Trác nhếch miệng cười, lại nhanh chóng nén lại nụ cười, thành thật xin lỗi: “Em chỉ muốn ôm chị ngủ, nhưng chị lại hôn em, em thật sự không chịu nổi, là em sai.”
Giang Viện Viện đau đầu, cũng không biết là đang nôn nao hay là tức giận, mọi chuyện lại trở thành lỗi của cô rồi sao?
“Cậu —— “
“Em biết chị định nói gì.” Ngũ Thành Trác cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói “Chị lớn hơn em mười ba tuổi, chúng ta không có kết quả tốt, nếu chị không yêu em vì em đẹp và trẻ tuổi, thì em cũng không yêu chị vì bị chị mê hoặc coi chị là người thân... Chị xem, em đều nhớ cả.”
Giang Viện Viện vừa mở miệng liền nhận ra mình không thể phản bác một lời.
“Em không biết chị coi em là gì, nhưng em chỉ muốn ở bên chị, muốn chị, mấy ngày nay em đã nghĩ, nghĩ nếu chị trở thành một người già xấu xí thì em sẽ còn thích chị không, em còn tưởng tượng chị già đi hai mươi tuổi, để nhanh chóng quên chị đi, nhưng vừa nghe tin của chị, em muốn một giây sau có thể bay đến bên cạnh chị.” Ngũ Thành Trác yên lặng nhìn cô: “Chị thấy đấy, cũng vô dụng.”
Giang Viện Viện không nói nên lời, tưởng tượng cô già đi hai mươi tuổi là có ý gì?
“Chị thích sự trẻ trung và soái khí của em, em cũng không quan tâm, dù sao em vẫn còn trẻ và soái khí, chờ em già rồi chị không thích nữa, thì có thể tìm người đàn ông khác.” Tâm trạng của Ngũ Thành Trác đột nhiên trầm xuống: “Chị xem, ai biết được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai? Ngày em 21 tuổi, em cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình bỗng chốc trở thành đứa trẻ không có cha. Chị đừng đuổi em đi, biết đâu một ngày nào đó chị sẽ không thấy em...”
“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Giang Viện Viện bất đắc dĩ nói “Được rồi, chuyện này nói sau, đã muộn rồi, cậu trước...”
“Không được, chị nói cho em biết, chúng ta có thể quay lại hay không.” Ngũ Thành Trác cố chấp nhìn cô, một bước cũng không chịu lui: “Chị xem, tối hôm qua chị rõ ràng cũng có cảm giác.”
Giống như hai người đối mặt nhau trên chiến trường, một người ép sát, người kia liên tục bại lui, Giang Viện Viện nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành cầm điện thoại của mình lên, mở máy.
Hôm qua trong lúc bực bội, cô tắt máy rất sớm, hàng loạt thông báo tiếp theo hiện ra, bên cạnh đó là rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Hai người bạn tốt của cô, đều gửi tin nhắn hỏi cô có cần giúp một tay hay không, Tô Tân cũng vậy, ngoài việc hỏi thăm cô có cần giúp một tay hay không, còn hỏi Ngũ Thành Trác có đi cùng cô không, khuyên Ngũ Thành Trác nhanh chóng quay trở lại đoàn làm phim.
Giang Viện Viện đang định gọi lại cho Tô Tân, đột nhiên trợn mắt.
Có một tin nhắn từ ngân hàng trong tin nhắn, thông báo tài khoản của cô có thêm một ngàn vạn!
Ngón tay cầm điện thoại run lên, cô chợt hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Ngũ Thành Trác: “Cậu... Cậu điên rồi sao? Đưa hết tiền cho tôi rồi, cậu uống gió Tây Bắc à?”
Ngũ Thành Trác đã ra mắt hơn ba năm, cũng kiếm được một ít tiền vào năm ngoái sau khi cậu trở nên nổi tiếng, hơn một ngàn vạn này chắc là toàn bộ gia sản của cậu.
“Em cầm cũng vô dụng, chị dùng ứng phó trước.” Ngũ Thành Trác lãnh đạm nói: “Không có chị, chắc giờ này em vẫn đang ăn cơm tù đấy.”
Giang Viện Viện hít sâu một hơi, chợt hiểu ra.
Còn chần chừ gì nữa? Sau cuộc tấn công của Tần Hải Quân, Ngũ Thành Trác sẵn sàng cống hiến mọi thứ, sự chân thành thật đáng quý.
Cô sẵn sàng tin tưởng chàng trai này đang chân thành vào lúc này.
Quả thật, chênh lệch tuổi tác giữa hai người là rất lớn, khi cô gia đi, Ngũ Thành Trác vừa mới là một người đàn ông đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, có lẽ sẽ thay lòng đổi dạ, trở nên phiền chán, nhưng điều đó có quan trọng gì? Ít nhất trong mười năm qua, hai người đã thực sự hạnh phúc.
“Ngũ Tử...” Cô vuốt ve mái tóc trên trán của Ngũ Thành Trác, nhỏ giọng gọi: “Cậu cứ nghĩ đi, làm thế nào để cậu nản lòng.”
“Em đã nghĩ đến chuyện này rất lâu ” Ngũ Thành Trác nghiêm túc nhìn cô “Nếu chị nghèo, em quay phim nuôi chị.”
“Nếu mối quan hệ của chúng ta bị lộ ra, cậu muốn quay phim cũng không quay được.”
“Vậy em sẽ đi làm, dù giao đồ ăn cũng sẽ không ủy khuất chị.”
“Được thôi.” Giang Viện Viện cười: “Vậy cậu trước hết trở về đoàn phim, cầm cát-xê « Ác Mộng » về, như vậy có thể tiết kiệm được một ít tiền.”
Đột nhiên có hy vọng vào cuộc sống, mọi buồn bực của Giang Viện Viện đều bị quét sạch, niềm tin đánh bại Tần Hải Quân của cô lại được nhen nhóm.
Cô ở An Châu nhiều năm như vậy, vẫn còn có chút nền tảng, mấy ngày sau giải quyết một phần vấn đề kinh phí, tạm thời mở ra một nửa dự án bị đình chỉ, nhằm giảm bớt một chút tổn thất.
Trong vụ kiện, cô và luật sư phải gấp rút bàn bạc, sau khi nghiên cứu lại thỏa thuận chuyển nhượn, Giang Viện Viện cố gắng tìm một số chữ ký và giấy viết thư trước khi ly hôn của Tần Hải Quân, đối chiếu lại nét chữ, cuối cùng phát hiện ra phát hiện trong đó có mờ ám.
Tần Hải Quân là người thuận tay trái, có thể viết bằng tay trái nhưng thường thì hắn viết bằng tay phải, mà giấy thảo thuận gửi cho Giang Viện Viện được viết bằng tay trái, chữ viết thoạt nhìn giống nhau, nhưng mấu chốt là nét bút lại khác nhau vì biết bằng hai tay khác nhau.
Vì vậy, Tần Hải Quân chột dạ, muốn doạ dẫm tống tiền, kết quả Giang Viện Viện thà mất tiền còn hơn để hắn thành công đạt được, bắt hắn đâm lao phải theo lao.
Vụ kiện kéo dài suốt 4 tháng, cuối cùng Giang Viện Viện thắng kiện, Tần Hải Quân ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không những phải trả tiền cho luật sư, phí kiện tụng mà công ty còn bị phá sản hoàn toàn và bị thanh lý.
Giang Viện Viện vì tạm dừng hạng mục tổn thất mấy ngàn vạn, nhưng cô rất vui. Bởi vì nhờ vụ kiện này, cô hiểu rõ rất nhiều người, hơn nữa càng hiểu ai là người đối xử chân thành với cô như bạn bè và người yêu cô.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã một năm.
Sự nghiệp của Ngũ Thành Trác phát triển rất tốt, sau khi công chiếu « Ác Mộng » doanh thu phòng bán vé liên tục tăng, phá vỡ nhiều kỷ lục, độ nổi tiếng của cậu cũng tăng vọt, được giới chuyên môn ưu ái vì diễn xuất xuất sắc trong phim.
Cuối năm, cậu giành được giải thưởng Nam diễn viên mới xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Lumiere, thực lực và lưu lượng hội tụ, trở thành diễn viên trẻ tuổi được săn đón.
Khoảng hơn một năm trở lại đây, vì Ngũ Thành Trác tiến tổ, nên thời gian hai người bên nhau còn ít hơn thời gian xa cách, nhưng mối quan hệ vẫn được duy trì tốt, vô cùng vững chắc. Chuyện xấu trong giời giải trí, Ngũ Thành Trác hầu như không bao giờ dính đến, diệt CP không thương tiếc, cùng với Cố Phi Nam gọi là bộ đôi diệt CP trong giới.
Khi năm mới đang đến gần, cuối cùng Ngũ Thành Trác cũng nghênh đón thử thách đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Cậu và Giang Viện Viện sống chung bị paparazzi chụp được và tung lên mạng, đồng thời có người tung tin cả hai đang có quan hệ bao nuôi, Ngũ Thành Trác ra mắt thành danh nhờ « Hồ Yêu » liền Giang Viện Viện đập tiền cho cậu tài nguyên.
Người tung tin này là chồng cũ của Giang Viện Viện, Tần Hải Quân.
Trên mạng xôn xao bàn tán, Ngũ Thành Trác hai năm này phát triển quá mạnh, đã sớm bị người ghen ghét, các thuỷ quân, bôi đen và fan hâm mộ hỗn chiến, ngày càng trở nên gay gắt hơn dẫn đến nhiều tin đồn khác nổi lên.
Giang Viện Viện cau mày nhìn nhìn những tin đồn này.
Thực ra, cô cũng đã nghĩ đến ngày này nên kiên quyết muốn chia tay với Ngũ Thành Trác.
Đối với lưu lượng tiểu sinh mà nói, yêu đương là đại sát khí, mà yêu một người phụ nữ lớn tuổi, lại có tiền như cô càng giống kim chủ, khó trách khỏi việc bao nuôi.
Ai có thể nghĩ hai người họ đều thật lòng?
Trước đây không phải không có tin đồn, nhưng những tài khoản giải trí kia khiến Giang Viện Viện có chút xấu hổ, nhưng rồi cũng bị đè xuống, nhưng lần này chứng cứ chắc chắn, còn có liên quan đến chồng cũ, đối thủ của Ngũ Thành Trác mấy năm này đều rất muốn đạp cậu xuống đất vĩnh viễn không thể xoay người.
Người đại diện của Ngũ Thành Trác đã gọi điện cho Giang Viện Viện, căm tức cáo trạng: “Chị Viện Viện, Thành Trác càng ngày càng không quản nổi, chỗ em đều thành chảo dầu mà cậu ta lại coi như không có chuyện gì.”
Giang Viện Viện và ông chủ công ty quản lý Ngũ Thành Trác có quen biết, người đại diện cũng biết mối quan hệ của bọn họ, khi không quản được Ngũ Thành Trác sẽ tìm đến Giang Viện Viện tố khổ.
“Tiểu Du, đừng lo lắng, chị sẽ tìm cậu ấy, kêu cậu ấy trả lời điện thoại của em: ” Giang Viện Viện an ủi: “Trong công ty định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Mọi người đang thảo luận, định lấy danh nghĩa công ty đưa ra tuyên bố.” Người đại diện cân nhắc nói: “Phải nghiêm khắc lên án những blogger tung tin đồn ác ý và truy tố trách nhiệm hình sự, công ty sẽ không thừa nhận hay phủ nhận, nếu nghiêm trọng thì khởi tố xâm phạm quyền danh dự, ngoài ra em đã sắp xếp một số thuỷ quân để chuyển hướng dư luận, làm rõ scandal và tuyên bố độc thân, đào bới một vài người nổi tiếng khác để thu hút sự chú ý của người hâm mộ, chị thấy thế nào?”
Phương pháp của người đại diện là phương pháp thường được những người nổi tiếng sử dụng khi giải quyết các vụ bê bối, hẳn là có thể tạm thời kiểm soát được vụ việc.
Nhưng không hiểu sao, tâm trạng Giang Viện Viện vẫn rất tồi tệ.
Có thể là tâm trạng của cô thay đổi, cảm thấy tuyên bố nghe không thoải mái. Nhưng mà, không còn cách nào tốt hơn, nếu bây giờ hai người công khai chuyện này, fan hâm mộ của cậu có thể sẽ lập tức thoát phấn, trừ phi Ngũ Thành Trác không muốn sự nghiệp nữa.
Sau khi cúp điện thoại, cô đang định gửi tin nhắn cho Ngũ Thành Trác, thì khóa cửa vang lên tiếng “Cùm cụp”, Ngũ Thành Trác trở về.
“Cậu đi đâu vậy? Tiểu Du đang tìm kìa.” Giang Viện Viện xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Em đi mua chút đồ.” Vẻ mặt Ngũ Thành Trác vui vẻ, có vẻ như cậu không bị trận phong ba trên mạng ảnh hưởng đến.
“Có việc còn quan trọng hơn sao?” Giang Viện Viện trách móc: “Trước hết cùng công ty xử lý scandal, đừng để đám người tiểu Du khó xử.”
“Em vừa cùng họ ầm ĩ một trận.” Ngũ Thành Trác cười: “Chị ấy khiếu nại với chị sao?”
Giang Viện Viện sửng sốt một chút: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngũ Thành Trác thu liễm dáng tươi cười, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Giang Viện Viện ngẩn người.
Ngày xưa, Ngũ Thành Trác vẫn là một cậu bé nhút nhát, nụ cười e thẹn, đôi mắt ánh lên tia sáng, nhưng bây giờ ánh mắt của cậu trở nên điềm tĩnh nghiêm túc, giống như lập tức thay đổi, trở thành một người đàn ông cho người khác có cảm giác an toàn.
Một chiếc hộp nhung đen hiện ra trước mắt cô.
Ngũ Thành Trác mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương ở bên trong phản chiếu ánh sáng mê người.
“Em quyết định công khai mối quan hệ của chúng ta, đây là cơ hội tốt để công khai.” Cậu chậm rãi nói, rõ ràng là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng: “Chương trình tạp kỹ của em vừa mới phát sóng xong, mới ký hợp đồng với đoàn làm phim mới, năm sau sẽ tiến tổ, hợp đồng với công ty sẽ hết hạn trong vòng mấy tháng nữa, nếu bọn họ không đồng ý chuyện này, em có thể chấm dứt vô điều kiện, giảm hợp tác với các phim truyền hình điện ảnh đến mức thấp nhất.”
“Cậu điên rồi...” Trái tim Giang Viện Viện chấn động, thốt ra: “Có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
“Biết, sau này sẽ không có fan hâm mộ và không thể quay phim.” Ngũ Thành Trác nhún vai: “Em đã sớm dự định tốt, từ từ chuyển lùi về hậu trường vào tháng 7, em với mấy người bạn nhìn trúng một cuốn sách, quay một bộ phim kinh phí thấp, em cảm thấy rất hứng thú với việc làm đạo diễn, vẫn muốn thử một lần, trước đây không có thời gian, hiện tại cuối cùng cũng có thể đưa nó vào danh sách quan trọng.”
Giang Viện Viện yên lặng nhìn cậu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Ngũ Thành Trác thực sự đã nghĩ đến việc rút lui.
“Cho nên, đừng từ chối em được không?” Ngũ Thành Trác cẩn thận nắm lấy ngón tay cô, ngập ngừng đặt chiếc nhẫn lên đầu ngón tay cô: “Em không muốn giấu, em sẽ công khai cho cả thế giới biết chuyện tình cảm của chúng ta, cũng không thể lừa gạt fan hâm mộ, chúng ta kết hôn đi.”
Kim cương quá mức chói mắt khiến Giang Viện Viện đáy mắt không khỏi nóng lên.
Cả hai cuộc hôn nhân đều kết thúc trong thất bại, lần này, liệu cô có thể tin vào hôn nhân?
Thấy Giang Viện Viện không nói gì, Ngũ Thành Trác có chút sốt ruột: “Chị còn chưa tin em sao? Dù sao hiện tại anh nói gì, chị cảm thấy em đang khoác lác, dù chị già đi thì em cũng sẽ không thay đổi, em thích từng nếp nhăn của chị, sau này nếu chúng ta không phải là người yêu thì chúng ta sẽ là người thân, chẳng phải có câu nói như vậy sao? Thời hạn đảm bảo tình yêu chỉ có 18 tháng, đến cuối cùng, đều sẽ không thể dứt bỏ tình thân, chúng ta mãi mãi cũng sẽ không chia xa...”
“Được.” Giang Viện Viện ngắt lời cậu.
Ngũ Thành Trác đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt, ngẩn người một lúc rồi mừng rỡ như điên, cậu sợ Giang Viện Viện sẽ hối hận, nên lập tức đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi ôm nhau.
Sau mưa gió, có thể trông thấy cầu vồng.
Lần này, Giang Viện Viện muốn tin tưởng, thiên trường địa cửu.