Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 124: Nghĩ đến lại thấy hối hận




Thời gian Lâm Ngọc Yên thức dậy là buổi chiều ngày hôm sau, hai ngày bị tạm giam khiến cô ngủ không yên giấc, cứ nhắm mắt được vài tiếng lại thức dậy, mặc dù biết chắc bản thân vô tội nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, bất an.

Sau khi về biệt thự, gặp bố mẹ, ông nội và hai anh trai, Lâm Ngọc Yên lên phòng Phó Thần đã chuẩn bị sẵn tắm rửa rồi ngủ một giấc đến giờ, tinh thần của cô tốt hơn hai ngày trước rất nhiều, cô mở cửa sổ để không khí bên ngoài đi vào bên trong căn phòng ấm áp.

Bị tạm giam mới biết giâ trị của sự tự do lớn đến mức nào.

Lâm Ngọc Yên đứng yên bên cửa sổ nhìn cảnh chiều tả rực rỡ, bầu trời màu xanh chuyển dần sang màu cam đỏ theo ánh nắng cuối ngày của mặt trời đang lặn về phía tây. Từng đàn chim cũng bay về tổ, những tán cây lớn bên ngoài rũ xuống để che chở cho mấy cánh hoa mềm mại ở phía dưới.

Lâm Ngọc Yên ngẩng ngơ một lát rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, tắm rửa lần nữa rồi thay một bộ váy mới sau đó xuống nhà.

Mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ phòng bếp, hương vị quen thuộc nói cho cô biết mẹ cô vẫn còn ở đây.

"Yên Yên, con dậy rồi à, lại đây ngồi cùng bố đi, đợi một lát nữa mẹ con nấu cơm xong sẽ có ăn ngay."

Ông Lâm vẫy vẫy tay khi thấy con gái của mình đứng ở mấy bậc cầu thang.

Từ ngày hôm qua, người nhà họ Lâm bí mật đến biệt thự này theo sự sắp xếp của Phó Thần để đón Lâm Ngọc Yên ra khỏi trại tạm giam. Trước nhà họ Lâm đang bị phóng viên vây kín, không có một phút nào là đám ruồi nhặng đó để cho nhà họ Lâm được yên.

Đặc biệt là khi tin tức Trương Thể Loan bị ám sát, dưới sự thao túng của Trương Giác, truyền thông càng quấy nhiễu nhà họ Lâm nhiều hơn.

Thật ra ông rất tức giận, đến cảnh sát cũng không tìm ra chứng cứ con gái ônh có tội thì dựa vào đâu mà đám người bên ngoài lại định tội con ông thông qua mấy thông tin suy đoán vô căn cứ trên mạng?

"Bố, ông nội, anh, chào buổi chiều!"

Lâm Ngọc Yên mỉm cười vui vẻ ngồi xuống bên cạnh ông Lâm.

"Ngủ một giấc xem ra tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nay ở trong chỗ tạm giam không có ai bắt nạt em chứ?"

Lâm Đình Vũ dời mắt khỏi điện thoại nhẹ giọng hỏi em gái.

"Em ở trại tạm giam rất tốt, một mình một phong, không ai gây khó dễ gì cho em!"

"Không bị bắt nạt là tốt rồi, chút nữa ăn cơm xong anh và mọi người sẽ về nhà, thời gian sắp tới em cố gắng ở đây một thời gian, anh biết em có ký ức không vui với chỗ này nhưng không còn cách naog khác. Địa vị của Phó Thần ở thành phố Hoa rất lớn, không có phóng viên nào dám to gan đến đây làm phiền em đâu."

Lâm Đình Vũ cười.

"Em biết rồi, em xin lỗi vì làm mọi người lo lắng."

"Ngốc quá, đều là người một nhà, đừng nói mấy câu xin lỗi này chứ."

Lâm Đình Vũ đưa tay xoa đầu Lâm Ngọc Yên.

Em gái của hắn đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rất nhiều sau khi trãi qua những biến cố lớn, nhưng đối với hắn, cô mãi mãi là đứa em gái nhỏ bé đáng yêu cần được nânh niu bảo vệ.

"Em thật sự mong là sẽ tìm được hung thủ sớm để trả lại sự trong sạch cho bản thân."

"Em đừng lo lắng, Phó Thần và Lôi Kiêu đang dốc toàn lực tìm kiếm thủ phạm rồi, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, em nhớ cảm ơn người ta một tiếng."

Lâm Khánh Xuyên nói thêm.

"Em biết phải làm gì mà."

Lâm Ngọc Yên cười đáp.

Thật không thể ngờ đến vì chuyện của cô khiến cho nhiều người hao tâm tổn trí, không rõ là ai đứng sau tất cả những chuyện này và làm vậy với mục đích gì, nhưng cô cũng sẽ không họ đạt được ý nguyện, nếu họ cho rằng cô là một con búp bê vô tri dễ bị lợi dụng thì hình như mấy người đó đã nhầm lẫn lớn.

(.......................)

Chín giờ tối.

Chiếc Maybach của Phó Thần dừng lại trong sân, hắn xuống xe, bộ dạng vô cùng mệt mỏi. Cả ngày hôm nay cùng với Lôi Kiêu và anh họ thảo luận chuyện của Lâm Ngọc Yên, tuy rằng có chút khởi sắc nhưng lại gặp phải cản trợ. Thế lực của người ra tay rất lớn, có thể sánh ngang với nhà họ Mạc - nhà ngoại của Phó Thần ở nước A.

"Anh về rồi à? Anh đã ăn tối chưa? Trong bếp còn nhiều đồ ăn lắm, để tôi đi hâm nóng lại cho anh."

Giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Ngọc Yên vang lên khi hắn vừa đi vào phòng khách.

Nhìn thấy cô, cơ mặt của Phó Thần giãn ra một chút, bắt đầu từ hôm nay cô và hắn sẽ sống cùng nhau một thời gian. Có lẽ đây sẽ là đoạn thời gian thoải mái nhất của hắn mỗi khi về căn biệt thự lạnh lẽo này.
Tại sao lúc trước hắn lại không trân trọng bầu không khí gia đình ấm cúng này chứ?

Càng nghĩ đến, hắn càng hối hận vì đã bỏ lỡ hai năm với Lâm Ngọc Yên.

"Em còn chưa ngủ sao? Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em nên nghỉ ngơi nhiều mới phải."