Thẩm Dao vừa nói vừa nhích lại gần Phó Đình Viễn, trong lòng thầm vui sướng.
Cô ta không ngờ Du Ân lại chủ động đệ đơn ly hôn, thậm chí lại làm mất mặt Phó Đình Viễn như vậy.
Từ lâu Thẩm Dao rất hối hận vì đã chia tay Phó Đình Viễn, lúc đó cô ta thực sự không muốn chia tay anh chút nào, Thẩm Dao cho rằng Phó Đình Viễn sẽ đợi cô ta, không ngờ anh quay đầu liền ngủ với Du Ân và cưới cô.
Lúc đó Thẩm Dao thiếu chút là phát điên. Trong ba năm qua, Thẩm Dao không ngừng xúi Phó Thiến Thiến tìm ra lỗi của Du Ân, liên tục yêu cầu cô ta châm ngòi ly gián Phó Đình Viễn và Du Ân, làm cho Phó Đình Viễn ngày càng ghét Du Ân.
Thẩm Dao và Phó Đình Viễn đã quen nhau nhiều năm, cô ta biết rõ con người của Phó Đình Viễn cao ngạo đến mức nào, lần này Du Ân làm mất mặt Phó Đình Viễn trước nhiều người như vậy việc hai người ly hôn chắc chắn sẽ xảy ra.
Nếu Du Ân không đề cập đến chuyện ly hôn, cô ta sẽ tìm cách hợp lực với Phó Thiến Thiến để khiến họ ly hôn, giờ có vẻ như đến cả ông trời giúp đỡ cô ta, Thẩm Dao coi như được tiết kiệm sức lực đối phó với Du Ân.
Du Ân xuống sân khấu, Tô Ngưng đưa cô vào xe bảo mẫu rồi rời đi. Vừa lên xe, Du Ân ngồi phịch xuống ghế,cô nhát gan sợ mình nhất thời lúng túng không dám đối mặt với Phó Đình Viễn.
Tô Ngưng ôm lấy cô an ủi: "Cục cưng, vừa rồi cậu rất soái."
Du Ân nói một cách yếu ớt "Thật sao?"
Tô Ngưng lấy điện thoại di động ra: "Thật là, mình đã quay lại cho cậu rồi."
Du Ân: "..."
Tô Ngưng vừa xem đoạn video vừa ghi lại mà hả hê: "Này, cậu biết không sắc mặt của chủ tịch Phó lúc đó đen thui, cả cuộc đời vinh quang của anh ta có lẽ chưa bao giờ có ngày mặt đen như đít nồi như vậy "
Ánh mắt Du Ân rơi vào khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông trong đoạn video, đáy lòng cuộn trào từng đợt đau đớn.
Đây là lần cuối cùng cô gặp anh, sau này nếu gặp lại, cô sẽ hoàn toàn coi anh như người xa lạ.
Vì lời nói hôm qua của Du Ân nên sáng hôm sau phóng viên đã tập trung trước Cục dân chính, chờ quay phim sự kiện ly hôn trọng đại của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn đã xuất hiện tại Cục dân chính đúng giờ lúc 8 giờ 30. Một cặp kính râm lớn che đi tất cả cảm xúc trong mắt anh. Phóng viên vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn liền cuống cuồng chụp ảnh, nhưng họ mãi vẫn không thấy Phó phu nhân.
Trong bức ảnh được lưu truyền tối hôm qua, Phó phu nhân mặc một chiếc váy màu đỏ, họ đang chờ một người phụ nữ như vậy xuất hiện.
Khoảng 9:30, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, quần áo rộng thùng thình bước vào Cục dân chính, trên người toàn mùi rượu nồng nặc đi đến đâu cũng khiến các phóng viên phải nhăn mặt.
Mới sáng sớm đã uống rượu nhiều như vậy còn đến Cục dân chính làm gì?
Họ không biết rằng người nghiện rượu này chính là Phó phu nhân mà họ đang chờ đợi. Du Ân và Tô Ngưng đã uống đến tận ba giờ sáng để ăn mừng cuối cùng cô đã thoát khỏi nấm mồ hôn nhân, đương nhiên cũng có vài phần là dùng rượu để chữa lành tổn thương của mình.
Dù gì thì cô cũng yêu Phó Đình Viễn được ba năm, phần tình cảm này không thể nói buông là buông xuống ngay được.
Vì thân phận của Phó Đình Viễn, nhân viên Cục dân chính đặc biệt chuẩn bị một phòng riêng để hai người làm thủ tục, khi Du Ân đẩy cửa đi vào, cô vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống nhiều quá giờ mới dậy."
Phó Đình Viễn đợi cô đã lâu, nghe cô nói thế sắc mặt càng ngày càng đen.
Anh nhướng mày " Du Ân, cô không phải vì ly hôn mà thương tâm khổ sở nên mới mượn rượu giải sầu đó chứ? Nếu là vậy tôi có thể......"