Du Ân thay một bộ quần áo thoải mái định đi siêu thị càn quét vì cô muốn chuẩn bị cho việc đóng cửa viết kịch bản.
Lúc cô sắp bước ra khỏi cửa thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Chu Mi.
Chu Mi là trợ lý của Phó Đình Viễn, cùng với Chu Bắc là hai phụ tá đắc lực của anh.
Chu Mi và Chu Bắc là chị em song sinh, nghe nói hai người đến từ vùng núi nghèo là Phó thị ủng hộ quỹ ngân sách từ thiện để giúp họ hoàn thành việc du học đào tạo chuyên sâu của nước ngoài.
Sau khi hai người tốt nghiệp đã xin vào tập đoàn Phó thị.
Tính cách của Chu Mi trầm tính nội liễm, là một người cuồng công việc, khi có chuyện quan trọng Phó Đình Viễn cũng giao cho Chu Mi xử lý.
“Cô Du, chúng ta thảo luận cái hạng mục này một chút, hôm nay tôi mới vừa nhận nên có nhiều chuyện không rõ lắm.”
Du Ân vui vẻ đáp: “Được.”
Khi cô còn là mợ Phó đã nói chuyện với Chu Mi không ít, quan hệ với cô ta cũng không tệ.
Chu Mi nói: “Cô chọn thời gian và địa điểm đi.”
Đúng lúc Du Ân muốn đi mua đồ, vì vậy nói sẽ gặp nhau tại một quán cà phê dưới siêu thị, hẹn hai mươi phút sau gặp mặt.
Thấy Chu Mi từ xa Du Ân đi đến nhẹ nhàng ngồi xuống thấp giọng cười, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.”
Chu Mi kín đáo nhìn cô vài lần cảm khái nói: “Trái lại cô càng ngày càng tự tin.”
Lời nói của Chu Mi khiến Du Ân ngơ ngác, bây giờ cô đã thay đổi rõ ràng như vậy rồi sao? Trước kia cô bị Phó Đình Viễn ghét bỏ nên buồn đến nỗi phải sống chật vật và tự ti.
Nghĩ đến đây cô không kìm được mà nói: “Rời xa một người, chấm dứt một chuyện tình cảm đã sai ngay từ đầu, đúng là như sống lại thành một con người khác.”
Chu Mi hơi nhăn mày, lúc cô ta đến đây ông chủ đã dặn cô ta báo cáo từng câu từng chữ mà bọn họ nói với nhau cho anh Du Ân nói như vậy, cô không biết là có nên báo cáo hay không.
Hai người hàn huyên xong thì nhanh chóng nói đến công việc, thấy người chịu trách nhiệm cho hạng mục này chắc chắn là Chu Mi, tảng đá lớn trong lòng của cô cuối cùng cũng buông xuống.
Chỉ cần không phải Phó Đình Viễn, cô có thể rời xa tất cả thị phi.
Sau khi nói xong Chu Mi lấy hai chai thuốc bôi ngoài da từ trong túi ra đưa cho Du Ân: “Nghe nói tay của cô bị thương rồi, tôi có thuốc này giúp da khép lại rất tốt.”
Du Ân không ngờ Chu Mi lại thân thiết đưa thuốc cho cô như vậy, tuy rằng Chu Dật đã để lại cho cô hai chai thuốc, nhưng cô cũng không muốn làm Chu Mi phật ý nên đành nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chu Mi lắc đầu: “Không có gì.”
Du Ân còn nói: “Còn nữa giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, cô không cần phải trịnh trọng như vậy, như vậy không hợp đâu."
Trước kia cô là mợ Phó nên Chu Mi luôn lễ phép với cô, nhưng bây giờ hai người chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác, Chu Mi lại trịnh trọng với cô như vậy không thích hợp.
Chu Mi suy nghĩ gật đầu: “Được.”
Vì Du Ân còn muốn đi mua đồ nên đứng dậy rời đi trước.
Sau khi Du Ân rời đi, Chu Mi cầm điện thoại di động nói với người ở đầu dây bên kia: “Sếp, đã đưa thuốc rồi ạ.”
Sau đó Chu Mi lại báo cáo với Phó Đình Viễn những kết quả trao đổi với Du Ân, mọi chuyện đều suôn sẻ.
Cuối cùng thì Chu Mi vẫn không nói chuyện Du Ân nói ban nãy cho anh, vì Chu Bắc nói với cô ta rằng anh ta cảm thấy ông chủ có chút thương nhớ Du Ân, với cả trước khi cô ta đến đây Phó Đình Viễn đưa thuốc cho cô ta, muốn cô ta dùng danh nghĩa của mình đưa cho Du Ân khiến cô ta cảm thấy phân tích của Chu Bắc cũng có phần có lý, cô ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Du Ân mua xong thì về nhà bắt đầu sáng tác kịch bản, bản thảo vẫn cần có một vài thay đổi, nhất là lời thoại nhân vật cần phải lựa chọn cho thật kĩ.
Cô bế quan trong nhà khoảng ba ngày, sau đó nhận được cuộc gọi của Chung Văn Thành, nói rằng tối này đạo diễn có tổ chức một buổi ăn cho mọi người để kết nối cảm tình.
Chung Văn Thành không biết là cố ý hay là vô tình, nói rằng bữa tiệc tối nay sẽ không có Phó Đình viễn, vì đã giao cho Chu Mi rồi, thì tất nhiên là sẽ do cô ta tham gia.
Du Ân nghe vậy thì đồng ý, đạo diễn của bộ phim này rất nổi tiếng, hiểu biết sâu những kịch bản cổ trang, cô có thể thảo luận một vài vấn đề kịch bản với vị đạo diễn này.
Du Ân định tự bắt xe đi, kết quả chung Văn Thành nói anh ta cũng tiện đường nên đến đón cô luôn.
Vì cũng không phải nơi trang trọng gì mấy nên Du Ân mặc đồ hơi tùy ý.
Quần lưng cao phối với áo vét tông màu đen đang hot, eo ra eo, mông ra mông, vừa đẹp vừa chất.
Chung Văn Thành thấy cô thì khen có hơi khoa trương: “Cô mặc như này rất đẹp tươi tắn trẻ trung.”
Được Chung Văn Thành khen như vậy, Du Ân có chút suy nghĩ không tốt lắm.
Trước kia khi ở bên cạnh Phó Đình Viễn, cách cô ăn mặc đều là phong cách dịu dàng thông minh, thậm chí còn cố ý bắt chước Thẩm Dao. Lúc đó cô cho rằng Phó Đình Viễn thích kiểu phụ nữ như Thẩm Dao, nên mới theo bản năng mặc theo phong cách như vậy.
Thật ra thì cô không thích đi giày cao gót, cũng không thích mặc váy, cô thích giày thể thao và quần áo thoải mái hơn.
Sau khi hai người đến nhà hàng thì sóng vai đi vào, chiếc xe chạy phía sau bọn họ nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.
Đôi mắt của Phó Đình Viễn hơi âm trầm. nhìn bóng dáng mảnh khảnh lộ ra nửa vòng eo trắng nõn kia, trong lòng bỗng nhiên nổi lửa giận.
Vừa mới ly hôn mà cô đã buông thả vậy rồi sao?
Mặc đồ lộ ra nửa cái eo như vậy, lại còn đi vào phòng có máy lạnh, không sợ đau bụng sao?
Vòng 2 vòng 3 của cô khiến cuống họng của anh khát khô, không kìm được mà nghĩ về lần điên cuồng trước khi ly hôn.
Một lần là cô vô cùng chủ động, một lần là ở khu nhà cũ.
Phó Đình Viễn nâng tay nới lỏng cổ áo,để tâm trạng khô nóng vơi đi, đây tám phần là vì trong một năm nay anh không đụng đến chuyện đó cho nên mới có những suy nghĩ như vậy với vợ cũ.
Chu Mi ở bên cạnh nhắc nhở anh: “Sếp, chúng ta đến rồi.”
Phó Đình Viễn tháo dây an toàn, xuống xe cùng với Chu Mi vào nhà hàng.
Sau khi Du Ân và Chung Văn Thành đến thì đạo diễn cũng đến, còn có hai phó đạo diễn và nhân viên khác.
Buổi họp lần trước cô vắng mặt nên Chung Văn Thành đưa cô đi làm quen với mọi người.Đang nói chuyện thì thấy cửa bị ai đó mở ra, Du Ân vừa quay đầu lại đã thấy Phó Đình Viễn sải bước dài đi đến.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.Anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen, dáng người to cao.
Vì sự kiện không mấy trang trọng nên áo sơ mi của anh đã tháo vài hột nút trên cùng lộ ra yết hầu quyến rũ, khiến cho các cô gái có những suy nghĩ kỳ lạ.
Du Âncảm thấy tâm trạng tốt đẹp của mình tụt dốc không phanh.