Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 41: Ai dạy cho cô cái thói này vậy?




“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.” Đối với lời xin lỗi của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn không có cảm xúc gì nhiều.Thẩm Dao đành phải âm thầm cắn răng, quay người xuống xe.

Sau khi Du Ân rời khỏi đó thì bắt xe đến chỗ của Tô Ngưng, lúc cô đi Chu Dật vẫn còn ở trong nhà cô, chẳng biết bây giờ đã rời đi chưa.

Tô Ngưng đang đắp mặt nạ vội vàng mở cửa cho cô, còn khui một chai rượu vang đỏ chờ cô, Du Ân tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên thảm vừa uống rượu vừa kể cho Tô Ngưng chuyện ban nãy.

Tô Ngưng nghe xong thì kéo mặt cô qua, vỗ vỗ bảo: “Hay lắm! Quá xá đã luôn! Cho chừa cái thói tâm cơ của cô ta.

Tô Ngưng chứng kiến nhiều cảnh Du Ân bị Thẩm Dao chèn ép bắt nạt, lúc nghe Du Ân làm như vậy với Thẩm Dao, cô ấy rất hả hê.

Du Ân uống một hớp rượu rồi gật đầu nói: “Đúng là hả giận thật.”

Năm đó lúc cô phát hiện được mối quan hệ mập mờ của Phó Đình Viễn và Thẩm Dao thì như phát điên lên, hôm nay chắc hẳn Thẩm Dao cũng như thế. Thẩm Dao châm chọc khiêu khích khiến cô vừa tuyệt vọng vừa đau lòng, hôm nay hẳn là Thẩm Dao cũng cảm thấy như cô vậy.

Tô Ngưng hưng phấn đề nghị: “Hay là cậu thừa dịp này gần gũi với Phó Đình Viễn đi, khiến cho Thẩm Dao tức chết luôn, sau khi đã đùa giỡn tình cảm của Phó Đình Viễn xong thì bỏ quách anh ta đi, trả thù chuyện lúc trước anh ta không quý trọng cậu.”

Du Ân: "...."

Cô lắc ly rượu trong tay, thì thào nói: “Cần gì phải vậy, họ cũng đâu làm chuyện gì quá mức với mình đâu.”

“Phó Đình Viễn chỉ là không yêu mình mà thôi, hơn nữa ngay từ đầu anh ấy đã nói không yêu mình rồi, mình còn đeo bám nhiều năm như vậy, là do mình sai thôi, do mình quá ngây thơ khi cho rằng chân thành có thể đổi được chân tình.”

Lời nói của Du Ân khiến cho hốc mắt của Tô Ngưng đỏ lên, Tô Ngưng biết trong chuyện tình cảm này Du Ân luôn phải nhận lấy hết thảy những đau khổ và tủi thân.

Trái lại Du Ân thoải mái cụng ly với cô ấy: “Cho nên, giữa mình và anh ấy ly hôn là chuyện hiển nhiên, cho dù là do mình ngây thơ thì cũng vậy thôi, đã qua cả rồi.”

Du Ân ngửa đầu lên uống sạch rượu trong ly.

Cô từng oán hận Phó Đình Viễn, nhưng giờ đây, khi nhìn lại mới phát hiện hóa ra anh cũng không sai gì.

Không yêu một người không phải là lỗi.

Tô Ngưng bỗng nhiên nói: “Còn nữa, hôm nay cái tên Phó Đình Viễn kia phát điên gì vậy, nửa đêm lại gọi cậu đi bàn kịch bản?”

Du Ân lắc đầu: “Ai mà biết được?”

Tô Ngưng hừ một tiếng: “Hay là anh ta nhìn thấy tin tức của Chu Dật, sợ cậu và Chu Dật đêm hôm ở chung một phòng sẽ nảy sinh chuyện khó nói, nên mới lấy cớ kêu cậu ra ngoài.”

Du Ân đỡ trán nói: “Làm gì có chuyện đó được?”

Sau đó cô còn nói thêm: “Nếu mình và Chu Dật ở chung một phòng thì anh ấy có gì phải sợ? Anh ấy còn ước gì mình nhanh chóng cưới người khác ấy, vậy thì anh ấy không sợ mình cứ quấn lấy nữa.”

“ Gọi mình đến bàn kịch bản, tám phần là cố ý bắt nạt, mình thấy anh ấy rất ghét mình, không gặp nhau còn tốt hơn.” Du Ân phân tích tâm trạng của Phó Đình Viễn.

Trước kia thái độ của Phó Đình Viễn với cô rất tệ. Dù bây giờ không phải vợ chồng thì anh vẫn ghét cô, nên mới nghĩ ra cái chiêu đó để bắt nạt cô.

Tô Ngưng lo lắng nhìn Du Ân: “Vậy sau này cậu phải làm sao? Khi nào kịch bản này khai máy?”

Du Ân hơi mệt mỏi nói: “Có lẽ ngay từ đầu mình đã không nên nhận kịch bản này.”

Chung Văn Thành gọi điện hỏi thăm cuộc nói chuyện giữa cô và Phó Đình Viễn.

Du Ân báo lại: “Sếp Chung, vì một vài nguyên do mà đêm nay tôi không thể thảo luận với Phó tổng được.”. 𝙏hách thá𝙣h tìm được ⩶ 𝙏𝗋Um𝙏 𝗋uy𝚎𝙣.𝖵𝖭 ⩶

Chung Văn Thành quan tâm hỏi han cô: “Có chuyện gì sao?”

Du Ân không cách nào nói chuyện Phó Đình Viễn đưa khăn tay cho cô lau cà phê bị Thẩm Dao bắt gặp rồi làm lớn chuyện cho Chung Văn Thành được, thật ra vào cô cũng rất xấu hổ, cứ như cô là một kẻ thứ ba không có liêm sỉ đi phá hoại chuyện tình cảm của Thẩm Dao và Phó Đình Viễn vậy.

Cho nên cô cẩn thận chọn từ phù hợp đáp: “Không sao, chỉ là tôi cảm thấy… Dựa vào mối quan hệ ngày xưa giữa tôi vừa Phó tổng p có lẽ tôi không nhận kịch bản này được.”

Chung Văn Thành hiểu ý của cô: “Ý là cô muốn rút sao?”

“Cứ coi như là thế đi.” Du Ân thừa nhận.

Thật ra cô thấy mình mệt mỏi nhưng sau khi cái suy nghĩ làm kẻ thứ ba xuất hiện trong đầu thì cô không thể chịu nổi, vì vậy mới có suy nghĩ muốn chủ động rút lui.

Cho dù như thế nào thì ai cũng biết tin tức Phó Đình Viễn và Thẩm Dao sắp kết hôn, một người vợ cũ như cô xuất hiện chung với Phó Đình Viễn có hơi không ổn.

“Tôi biết rồi.” Chung Văn Thành trầm mặc để lại cho cô một câu như thế, sau đó thì tắt điện thoại.

Lúc Phó Đình Viễn nhận được cuộc gọi của Chung Văn Thành thì anh đang ở quán bar của Dịch Thận Chi.

Giằng co hơn nửa buổi tối nên vẫn chưa ăn cơm, Dịch Thận Chi cho người chuẩn bị bữa tối cho anh.

Dịch Thận Chi còn gọi người đưa rượu đến phòng riêng của hai người nhưng là chuẩn bị cho bản thân, Dịch Thận Chi không cho Phó Đình Viễn uống.

Phó Đình Viễn tức giận nhìn Dịch Thận Chi cầm ly rượu ngồi bên cạnh, anh đến quán bar của Dịch Thận Chi là để uống rượu đấy.

Dịch Thận Chi thâm sâu nói: “Sau khi Du Ân về, tôi nhìn thấy cô ấy đột nhiên nhớ ra, cái dạ dày này của cậu không thể uống rượu được.”

Dạ dày của Phó Đình Viễn không tốt, bọn Dịch Thận Chi ai cũng biết. Trong ba năm Phó Đình Viễn kết hôn với Du Ân anh cũng rất ít uống rượu, thế cho nên bọn họ cũng quên mất chuyện dạ dày của Phó Đình Viễn không tốt.

Dịch Thận Chi thành khẩn xin lỗi: “Một năm qua đã lôi kéo cậu uống rượu, xin lỗi nhá.”

Tâm trạng của Phó Đình Viễn vốn đang rất xấu, Dịch Thận Chi lại p nhắc đến Du Ân, nói cô vẫn luôn chăm sóc cho anh, khiến tâm trạng của anh càng tệ hơn.

Chuyện đêm nay thành ra như vậy, Phó Đình Viễn thấy mình đã khiến Du Ân bị tổn thương không ít.

Chung Văn Thành gọi điện thoại đến, anh bắt máy. Kết quả nghe được giọng điệu không tốt của Chung Văn Thành: “ Phó tổng, tuy rằng không biết đêm nay anh của Du Ân đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi thấy hợp tác giữa chúng ta không thể tiến hành được đâu.”

Phó Đình Viễn nhíu mày: “Là gì ý?”

Chung Văn Thành nói tiếp: “Nếu như anh vẫn còn muốn tiến hành dự án thì một là Du Ân rút lui, hai là bên anh đổi người phụ trách.”

Phó Đình Viễn đương nhiên bị người ta ghét rồi. Phó Đình Viễn tức giận nói: “Cô ta muốn rút lui?”

Chung Văn Thành thành thật trả lời: “Ừm.”

Phó Đình Viễn không nhịn được nữa, ném điện thoại rồi ra ngoài.

Cái tính tình khó ưa gì thế này, một lời không hợp thì muốn rút lui.

Ai dạy cho cô cái thói này vậy?