“Lão Phó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Hứa Hàng nhìn tờ một trăm tệ đỏ chót rất muốn cười, nhưng thấy khuôn mặt đen thui của Phó Đình Viễn, cố gắng nhịn xuống.
Phó Đình Viễn nghiến răng lấy tờ một trăm tệ ra, không nói một lời, mím môi rời khỏi phòng làm việc của Hứa Hàng.
Hứa Hàng gọi điện thoại cho Dịch Thận Chi bát quái: “Cậu đoán xem Lão Phó vừa dẫn ai đến chỗ tôi khám?”
Dịch Thận Chi cũng chẳng hề bất ngờ mà ném một câu: “Du Ân.”
“Sao cậu biết?” Hứa Hàng kinh ngạc: “Cậu biết Du Ân trở về rồi à?”
Dịch Thận Chi biếng nhát đáp: “ Phải, biết rồi, còn chứng kiến cảnh cô ấy cãi tay đôi với lão Phó làm cậu ấy phải á khẩu.”
Hứa Hàng cười phá lên, sau đó kể lại chuyện vừa nãy cho Dịch Thận Chi nghe.
Dịch Thận Chi nghe vậy thì hả hê: “Chỉ sợ Du Ân đối xử với cậu ấy bằng thái độ này dài dài.”
Hứa Hàng tò mò: “ Lão Phó bị Du Ân ghét như vậy mà vẫn còn gặp cô ấy?”
Dịch Thận Chi trả lời: “Lão Phó nghĩ rằng Du Ân đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với cậu ta.”
Hứa Hàng: “..”
Hứa Hàng chậm rãi nói: “Sao tôi lại cảm thấy hình như Du Ân thật sự không thèm để ý đến cậu ta vậy chứ?”
Dịch Thận Chi cười nói: “Không sao, tôi cũng giống cậu.”
Hứa Hàng nói: " Cậu cũng thấy vậy sao cậu không nhắc lão Phó?”
Dịch Thận Chi nhàn nhạt nói: “Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ tin sao? Du Ân từng si mê cậu ấy như vậy, chắc chắn cậu ấy không tin Du Ân đã hết yêu, nếu là tôi tôi cũng không tin.”
Hứa Hàng thắc mắc: “Cậu ấy cần gì phải làm như vậy? Không phải đã sắp kết hôn với Thẩm Dao rồi à?”
Gần đây, tin đồn Thẩm Dao sắp gả vào nhà họ Phó đã truyền khắp nơi rồi, chỉ còn thiếu tờ giấy kết hôn nữa thôi.
Dịch Thận Chi miễn cưỡng: “Ai biết cậu ấy đang nghĩ gì chứ.”
Hứa Hàng còn nói: “Sao tôi lại có cảm giác chuyện tình giữa cậu ấy và Thẩm Dao cũng không sâu sắc lắm.”
“Nếu không tại sao lúc trước vừa chia tay Thẩm Dao thì cậu ấy đã lập tức kết hôn với Du Ân chứ? Cho dù giữa hai người bọn họ đã quan hệ rồi, và bị ông cụ ép buộc, nhưng theo tính cách của cậu ấy chắc chắn sẽ không để mặc cho người khác định đoạt.”
Dịch Thận Chi nhíu mày: “Ý là ngay từ đầu cậu ấy đã thích Du Ân?”
“Nếu lời cậu nói là đúng thì sau này coi như cậu ấy thảm rồi.”
Bên ngoài đoàn làm phim.
Phó Thiến Thiến ngồi trong xe phát cáu, khóc lóc om sòm, tài xế chỉ đành phải trốn xuống xe hút thuốc.
Làm tài xế cho loại tiểu thư ngang ngược này, anh ta thật sự là đen đuổi mà.Nếu không phải vì tiền lương cao thì anh ta đã sớm từ chức rồi.
Sau khi Phó Thiến Thiến phát cáu xong thì cô ta gọi điện thoại cho Thẩm Dao, cô ta muốn tìm Thẩm Dao tố cáo anh mình, anh vì Du Ân mà la cô ta ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc đã để người chị dâu tương lai này ở chỗ nào chứ.
Điện thoại vừa được nhận thì Phó Thiến Thiến khóc rống lên: “Dao Dao, Du Ân trở về rồi, hơn nữa anh của em còn vì cô ta mà mắng em!”.
Lúc này Thẩm Dao đang ở trong bếp nấu canh, nhìn thấy người điện tới là Phó Thiến Thiến trên mặt cô ta hiện lên sự chán ghét.
Có trời mới biết cô ta ghét Phó Thiến Thiến đến mức nào, nhưng lại không thể không diễn cái vai người chị dâu kiêm người bạn tốt này.
Câu nói của Phó Thiến Thiến khiến cô ta lập tức biến sắc, chiếc thìa trong tay rơi xuống đất “keng"