Du Ân chẳng buồn để ý tới Phó Thiến Thiến, ngồi nhấm nháp cà phê một cách tao nhã cùng với Tô Ngưng.
Cô không muốn phiền phức không có nghĩa là Phó Thiến Thiến không tìm cô gây sự.
Thấy Du Ân hoàn toàn không đếm xỉa tới thì cô ta đứng chống nạnh trước bàn của Du Ân với Tô Ngưng, mở mồm chế giễu: “Ui cha, mới ra nước ngoài có một năm đã biến thành kẻ điếc rồi à?”
Phó Thiến Thiến đã quen thói kiêu ngạo,độc miệng ở trước mặt Du Ân, nên đã hoàn toàn quên mất rằng Du Ân đã ly hôn với Phó Đình Viễn thì Du Ân sẽ không còn một chút quan hệ nào với cô ta cả, đương nhiên cũng không dễ dàng tha thứ cho cô ta như trước nữa.
Du Ân vẫn yên vị ở chỗ của mình, giương mắt nhìn Phó Thiến Thiến, thản nhiên nói " Đúng là tôi có thay đổi, nhưng cô Phó đây thì không có chút thay đổi nào đâu.”
Du Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của Phó Thiến Thiến rồi nói một câu: “ Cô vẫn luôn làm người ta chán ghét!!”
“Cô…” Phó Thiến Thiến đã quen với việc Du Ân nhường nhịn, hoàn toàn không ngờ rằng Du Ân lại không khách khí mắng cô ta như vậy.
Lại còn mắng trước mặt rất nhiều người của đoàn làm phim, làm cô ta mất hết cả mặt mũi.
Phó Thiến Thiến tức giận đến mức cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, không kiềm chế được mà cầm lấy cốc cà phê hất về phía Du Ân.
Nếu người làm cho cô ta xấu hổ hôm nay không phải là Du Ân thì Phó Thiến Thiến sẽ không điên cuồng như vậy.
Cô ta trước giờ đã quen thói bắt nạt Du Ân, lại bất ngờ bị Du Ân phản đòn lại như thế, trong lòng cô ta có một sự chênh lệch khó chịu khiến cô ta thẹn quá hóa giận mà làm liều.
Không ai ngờ rằng Phó Thiến Thiến hống hách kiêu ngạo lại trực tiếp hất thẳng cốc cà phê lên người Du Ân, nhất thời tất cả đều ngây người.
Du Ân theo bản năng ngã người ra sau, cà phê không lên trên người cô nhưng lại tạt vào cánh tay trắng nõn của cô.
Bây giờ đang là giữa hè, Du Ân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, trong phút chốc cả cánh tay của cô đã đỏ hết lên.
Tô Ngưng tức giận, rút khăn tay cho Du Ân lau, sau đó lập tức đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Phó Thiến Thiến chửi: “Mẹ kiếp, cô muốn chết chứ gì?”
Trước khi vào cái ngành showbiz này thì Tô Ngưng từng là một chị đại khét tiếng ở các trường học, sau đó trở thành nghệ sĩ cô đã giảm đi rất nhiều, lúc này cô thật sự bị Phó Thiến Thiến chọc cho tức chết.
Cô xắn tay áo lên cao, muốn tiến lên tát cho Phó Thiến Thiến một cái nhưng Du Ân đã ngăn cô lại.
Du Ân bị hất cà phê, nhưng trông cô lại vô cùng bình tĩnh, cô tuyệt đối không để Tô Ngưng làm trò mất mặt này trước mặt mọi người.
Tô Ngưng là thần tượng đang nổi, nếu như hình ảnh Tô Ngưng đánh người bị lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị kẻ địch bôi đen.
Cô kéo Tô Ngưng lại trấn an: “Tô Ngưng, mình không sao cả.”
Tô Ngưng tức đến mức muốn bùng nổ, cô rống lên: “Cậu bị cô ta hất cà phê lên người như thế mà còn nói không sao à?”
“Phải, không sao cả.” Du Ân cười, sau đó nói: “Vì… mình phải hất trả lại.”
Du Ân nói xong thì cầm ly cà phê trên bàn, giơ tay lên hất thẳng về phía Phó Thiến Thiến.
Cô còn ác hơn cả Phó Thiến Thiến, trực tiếp hất lên mặt cô ta.
Phó Thiến Thiến hét lên như heo chọc tiết, nói thẳng ra thì cà phê của Du Ân cũng không nóng lắm, có hất lên mặt Phó Thiến Thiến thì cũng không bị phỏng nhưng cũng đủ làm cho hình tượng của Phó Thiến Thiến trở nên thê thảm.
(Cũng dừa lắm:)))
Chuyện này đối với Phó Thiến Thiến như một phát trí mạng, từ trước đến giờ Phó Thiến Thiến rất quý trọng khuôn mặt của mình, lại vô cùng sĩ diện.
“Du Ân, cái con điếm này! Sao mày dám hất cà phê vào mặt tao hả?”
“Tao sẽ giết mày!!!!”
Tiếng la hét của Phó Thiến Thiến vang cả đoàn làm phim, cô ta lau bừa cà phê trên mặt định nhào đến chỗ Du Ân.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?”
Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên, Phó Đình Viễn cùng đạo diễn, có cả Trang Ân Tri đang đi tới.