Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 2: Ly hôn đi




Cô bắt đầu hoài nghi sự kiên trì của mình trong ba năm qua chẳng có ý nghĩa gì.

"Ra vậy." Du Ân nói xong, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Bóng lưng cô ảm đạm nhưng dường như có một chút quyết tâm, Phó Đình Viễn trong vô thức tiến lên một bước, nhưng ánh mắt anh đã sớm trầm xuống, nghĩ đến những chiêu trò của Du Ân, anh nheo mắt thờ ơ.

...

Bữa tối vẫn diễn ra nhưng Du Ân không còn tâm trạng,cô tẩy trang sạch sẽ, và bảo tài xế lái xe.

Ngồi trên xe, cô có chút mờ mịt,bây giờ bỏ cuộc sao?

Thẩm Dao đang mang thai, Phó Đình Viễn nhất định không để con của mình trở thành đứa con ngoài giá thú, chuyện ly hôn với cô chỉ là vấn đề về thời gian.

Vậy nên, dừng lại ở đây đi, một khởi đầu đã không mấy tốt đẹp thì kết thúc cũng chẳng hạnh phúc gì.

Về đến nhà, cô đi tắm và ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ, cô bị ai đó cắn môi dữ dội.

Hơi thở quen thuộc này là của Phó Đình Viễn, anh thực sự đã quay lại? Thẩm Dao hôm nay có phải là bất tiện không?

Cũng phải, đứa trẻ mới nhỏ như vậy, Du Ân đột ngột đẩy người anh ra, sau đó bật đèn ngủ, nhảy ra khỏi giường.

Giơ tay nắm chặt cổ áo ngủ xộc xệch đứng chân trần dưới giường, Du Ân nhìn Phó Đình Viễn đang ngồi trên giường với vẻ mặt u ám nói: "Phó Đình Viễn, ly hôn đi."

"Hôm nay cô náo loạn còn chưa đủ sao?"

Phó Đình Viễn đã đi công tác vài ngày, cơ thể anh đang rất cần được giải tỏa.

Sự từ chối của cô anh lại xem như là thủ đoạn lôi kéo.

Du Ân hít một hơi thật sâu, kìm nén sự chua xót trong lòng, sau đó lặp lại lời cô vừa nói: "Tôi thật sự nghiêm túc đấy, ly hôn đi."

Sắc mặt Phó Đình Viễn trong nháy mắt lập tức tối sầm lại.

Anh điều chỉnh tư thế, dựa vào đầu giường, híp mắt nhìn cô hỏi: "Cô chắc chứ?"

Du Ân mím môi, thay tất cả ngôn ngữ bằng sự im lặng.

Môi Phó Đình Viễn cong lên thành một nụ cười trào phúng như đang giễu cợt: "Du Ân, có cần tôi nhắc cho cô nhớ rằng ba và anh trai cô điều hành kinh doanh công ty vẫn luôn thu không đủ chi, mấy năm nay nếu không phải Phó gia giúp,thì đã sớm phá sản rồi."

Dáng vẻ của Du Ân đung đưa, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ khi nghe những lời cay nghiệt của Phó Đình Viễn.

Đúng vậy, nếu không phải cha con bọn họ làm cho công ty phá sản, cô đã không bị bắt leo lên giường của Phó Đình Viễn.

Trong ba năm qua, cô đã cố gắng tìm cơ hội để giải thích nhưng anh vẫn không chịu tin cô.

"Chẳng sao cả, tôi bán thân cho anh ba năm, giúp cho họ nhiêu đó đủ để làm họ không thất vọng? "

Phó Đình Viễn đáy mắt đã tụ nhiều cơn lốc: "Cô đem ba năm nay so sánh với việc bán thân cho tôi?"

" Nếu không thì sao? "Du Ân quay lại nhìn anh, nước mắt lưng tròng "Anh trong lòng đã có người khác, ngoại trừ cùng tôi làm tình ra thì còn gì nữa? Cho nên ba năm này nói em bán thân cho anh có gì không đúng sao?"

"Tốt! rất tốt!" Phó Đình Viễn nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói làm cho người ta sợ hãi.

"Du Ân, cô thì sao? Cô có từ bỏ được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ không? Tôi sẽ cho cô tất cả trừ tình yêu". Phó Đình Viễn khinh miệt nhìn Du Ân.

Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Cảm ơn vì đã nhắc. Tôi có tay có chân dù có nhặt rác hay dọn nhà vệ sinh, tôi cũng sẽ không để cho mình chết đói."

Du Ân biết rằng cả gia đình họ Phó, ngoại trừ Phó lão gia tử, ai nấy đều không ưa cô.