Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai đang rời đi, anh thật sự muốn bóp chết cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Du Ân có một mặt hùng hồn nhanh miệng như vậy, sau khi ly hôn cô không còn mang dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như trước.
Nhưng điều anh không bao giờ biết là vì anh là chồng cô,vì cô yêu anh nên mới dịu dàng như vậy.
Bây giờ anh và Du Ân không là gì của nhau, sự dịu dàng của cô đương nhiên sẽ không được trao cho anh nữa.
Du Ân bước vào chiếc xe mà cô đã gọi.
Sau khi cô rời đi một lúc Dịch Thận Chi mới hết sốc. Anh ta trừng mắt chiếc xe kia rời đi.
"Tình huống này là thế nào? Trước đây cô ấy có dám nói ra lời này trước mặt cậu không? "
Mọi người xung quanh Phó Đình Viễn đều biết Du Ân là một người vợ dịu dàng và tận tâm, dường như không nóng nảy.
Dịch Thận Chi hoàn toàn bị sốc khi chứng kiến cảnh Du Ân đấu khẩu không khoan nhượng với Phó Đình Viễn và thành công bóp nghẹt anh.
Phó Đình Viễn là ai chứ, anh không bao giờ để đối thủ chiếm lợi thế trên bàn đàm phán trên thương trường.
Dịch Thận Chi không nhắc đến Du Ân trước đây thì không sao, nhưng anh ta lại nói như thế hoàn toàn thổi bùng lên cơn tức giận mà Phó Đình Viễn đã tích tụ trong lòng suốt cả một ngày qua, từ trước đến nay anh hỉ nộ không hiện ra ngoài bây giờ lại tức giận mà đạp thùng rác bên cạnh.
Dịch Thận Chi: "..."
Bất quá thì cũng chỉ là bị vợ trước lạnh nhạt mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không?
Để xoa dịu Phó Đình Viễn đang cáu kỉnh, Dịch Thận Chi vội vàng nói: "Điều này không tốt sao, ít nhất thì cô ấy sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Phó Đình Viễn hít một hơi thật mạnh điếu thuốc trong tay, cong môi chế nhạo: "Cậu làm sao biết được cô ta sẽ không quấy rầy tôi nữa?"
Dịch Thần Chi khó hiểu: "Ý cậu là sao?"
Phó Đình Viễn nheo mắt và nhàn nhạt nói"Nói không chừng cô ta đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt."
Dịch Thận Chi khó khăn mở miệng, cuối cùng chọn cách nuốt những gì anh ta định nói. Anh ta thực sự muốn nói, có lẽ Phó Đình Viễn đã nghĩ quá nhiều?
Vẻ mặt của Du Ân khi đối mặt với anh vừa rồi thậm chí không giống đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, rõ ràng là cô đang muốn tránh anh.
Xét cho cùng, anh ta là một người nổi tiếng có mối quan hệ tốt với phụ nữ, việc nắm bắt suy nghĩ của phụ nữ chính xác hơn nhiều so với Phó Đình Viễn.
Nhưng Dịch Thận Chi đã không nói ra suy nghĩ của mình,anh ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của bạn mình.
Phụ nữ đôi khi thật sự rất ngốc, ngốc đến mức làm bất cứ điều gì vì người đàn ông mà họ yêu.
Nhưng nếu họ thật sự tàn nhẫn, cũng làm người ta sống không bằng chết.
Điện thoại di động của Phó Đình Viễn vang lên, là mẹ anh Đổng Văn Tuệ gọi tới.
Phó Đình Viễn có chút đau đầu, lần nào mẹ anh gọi tới cũng là thúc giục anh kết hôn với Thẩm Dao.
Giọng điệu của Đổng Văn Tuệ không được tốt lắm: "Con đang ở đâu? Tối nay không phải mẹ bảo con đưa Dao Dao về nhà ăn cơm sao?"
Phó Đình Viễn nhàn nhạt đáp lại: "Xin lỗi, con quên mất."
Đổng Văn Tuệ bị anh làm cho tức giận nói: "Con cả ngày nghĩ cái gì vậy? Dao Dao tốt như vậy, sao còn không nhanh cưới về nhà. Nếu không phải bị cái con tiện nhân không biết xấu hổ kia làm chậm trễ ba năm thì con và Dao Dao hiện tại đã có con chạy đầy đất rồi."
Đổng Văn Tuệ đột nhiên nhắc tới Du Ân bằng từ ngữ xấu xa như vậy làm Phó Đình Viễn cảm thấy có chút chói tai.
Anh không muốn nghe Đổng Văn Tuệ tiếp tục quở trách, dứt khoát kết thúc cuộc gọi: "Con có việc nên cúp máy đây."