Sau Khi Lỡ Ngắm Sếp Tắm Trong Khách Sạn

Chương 30




Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Công và Sếp vừa mới bắt đầu đi xuống núi thì tự nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời lập tức tối sầm như ban đêm rồi mưa đổ ào ào xuống.

Công: "Em nhớ là xem dự báo thời tiết rồi mà, rõ ràng hôm nay trời nắng cơ mà!"

Nhưng trời mưa thì đường trơn, thế là hai người chẳng còn cách nào ngoài việc đi chậm lại khi xuống núi, đã vậy còn không mang ô nữa chứ, nên từ đầu đến chân của cả hai đều ướt nhẹp. Mặc cho Công có nóng lòng đến mấy, thì sau trận mưa này lửa trong lòng cũng bị dập cho chẳng còn chút tia "nắng" nào.

Tuy nhiên, vừa ngồi vào xe, sau khi lấy khăn lau sơ qua nước trên người rồi bật máy sưởi cho không khí ấm lên, cả hai người nhanh chóng cảm nhận cơ thể mình từ từ ấm lại. Cộng thêm cái không gian chật hẹp trong xe khiến cho bầu không khí ngột ngạt đến khó cưỡng, cuối cùng hai người ở trỏng lại không nhịn nổi nữa.

Cả hai nhìn nhau một cái, Công quyết định đánh tay lái tấp xe vào lề đường rồi quay sang kéo Sếp đang ngồi bên ghế phụ vào lòng rồi ôm hôn say đắm. Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm ban nãy bỗng chốc bị đá bay lên chín tầng mây.

Lần này còn nồng nàn và dai dẳng hơn hẳn lúc nãy, Công đưa tay giữ chặt cằm của Sếp, bắt đầu mút nhẹ đôi môi ngọt lịm như liếm kẹo, lưỡi từ từ đẩy qua kẽ răng rồi tiến vào sâu hơn, tạo nên tiếng nước khẽ khàng vang lên.

Sếp thì chẳng có tí kinh nghiệm hôn nào, chỉ biết bị động chịu trận mặc Công hôn mình đến mức cả người nhũn ra, theo phản xạ giơ tay lên vòng chặt lấy lưng Công.

Mùi hương hormone mạnh mẽ phủ khắp không gian kín trong xe, Công nhẹ nhàng đưa tay luồn vào vạt áo của Sếp. Đúng khoảnh khắc cả hai sắp bắn khi đang cà báng súng, thì Công bất chợt tách ra khỏi Sếp, thở hổn hển: "Được rồi, về nhà rồi mình làm tiếp!"

Sếp nghe vậy thì chỉ nuốt khan, không nói lời nào, nhưng chắc chắn có cùng một suy nghĩ như Công.

Giữa ban ngày ban mặt mà chơi xe chấn ở bên đường thì có mà lên báo địa phương!

Mà đường về nhà Sếp thì xa quá, thế là Công liền quay đầu xe chạy thẳng về nhà mình. Cả hai đắm chìm trong cảm giác lâng lâng mà quên khuấy mất điện thoại trong túi đang nhấp nháy đèn thông báo cuộc gọi.

Xe vừa đỗ vào bãi, Công chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Em quên mua bao rồi!"

Nói xong liền cuống cuồng định lao ra cửa hàng.

Sếp túm lấy cánh tay hắn: "Trên xe có, lần trước em còn quét lấy hai hộp miễn phí mà!"

Nghe vậy, Công lưỡng lự: "Lần đầu mà dùng loại có gai, liệu có kích thích quá không anh..."

Sếp không chịu nổi nữa: "Bớt lải nhải đi, em không dùng thì anh dùng!"

Công lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thấy Sếp tự mình chịu được thì cớ gì mà phản đối nữa!

Thế là hai người vội vàng lao vào thang máy, vừa ôm nhau thì cửa thang máy mở ra, Công lập tức tách khỏi Sếp một cách tự nhiên, nhìn trân trân những người khác đi vào thang máy.

Suốt hành trình lên tầng, người ra người vào chẳng dứt, Công chưa bao giờ thấy tầng 23 cao đến vậy, sớm biết thế này đã thuê hẳn phòng dưới tầng hầm rồi!

Cuối cùng cũng đến được trước nhà, Công lập tức đẩy Sếp áp vào cửa, vừa hôn ngấu nghiến vừa mở cửa nhà.

Trong phòng, rèm cửa đều kéo kín, làm cho cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có thể thấy lờ mờ bố trí bên trong. Nội tâm Công chợt thấy có gì đó sai sai——chẳng nhớ hôm nọ trước khi ra ngoài hắn đã kéo rèm lại chưa ta? Nhưng nghĩ được có tí, hắn đã bị Sếp cuốn hút mà quăng luôn nghi ngờ kia ra sau đầu.

Hai người thậm chí chẳng còn tâm trí nào bật đèn, vừa bước từ cửa vào đã dính nhau không rời, cứ thế mà quấn lấy "múc bang mỏ nhau" từ cửa đến phòng khách rồi đổ nhào lên ghế sofa——"bụp".

Ngay dưới lưng bỗng phát ra tiếng nổ bất ngờ của mấy cái bóng bay! Công với Sếp giật mình bật dậy ngay lập tức.

Còn chưa hoàn hồn thì đèn trong phòng đột ngột bật sáng lên——Cả phòng khách tràn ngập băng rôn, dây ruy băng, với bóng bay in dòng chữ "Chúc Mừng Sinh Nhật," còn đứng lố nhố sau ghế sofa là một đoàn người đông đảo: nào là bố Công, mẹ Công, em gái của Công, nào là bạn bè đồng nghiệp, rồi còn cả Thư ký của Sếp cũng bị ai đó bịt miệng đứng chen ở giữa đám đông kia. Tổng cộng ít nhất cũng phải hai chục người!

Ai nấy đều lộ vẻ bối rối, hiếu kỳ, và hơi mờ ám.

Công nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng vẫn nhanh tay kéo lại áo cho Sếp một cách nghiêm chỉnh: "Mọi người... mọi người làm gì ở đây vậy?!"

Sếp cũng lần đầu trong đời gặp cảnh éo le thế này, đứng không được mà ngồi cũng không xong, nếu không nhờ có khuôn mặt ít biểu cảm thì chắc mặt anh đã bùng nổ từ lâu rồi.

Em gái Công tay cầm bánh sinh nhật, cười gượng vài tiếng: "Thì bọn em đến chúc mừng sinh nhật anh chứ sao nữa."

Công ngớ người: "Sinh nhật? Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật anh đâu!"

Sếp cũng nhớ hôm nay đâu phải ngày 11 tháng 10.

Em gái Công nhoẻn miệng giải thích: "Sinh nhật anh trúng ngày trong tuần nên ai cũng bận, tụi em nghĩ cuối tuần tổ chức sớm cho anh bất ngờ luôn!"

Công và Sếp: Bất ngờ thật đó chứ...

Bạn bè cũng nhanh tay châm nến trên bánh, em gái Công đốc thúc: "Thôi nào, dù sao cũng đến rồi, mau ước đi, em cầm nãy giờ mỏi tay sắp chịu không nổi rồi!"

Công đành gãi đầu bước đến, sau đó liếc Sếp một cái rồi nhắm mắt ước. Nguyện xong thì quay qua cầm bánh đưa đến trước mặt Sếp, cười rạng rỡ: "Yêu dấu ơi, thổi nến giúp em nào!"

Đám bạn lập tức làm ầm lên những tiếng "Ồ" đầy hàm ý.

Công quay ngoắt lại cằn nhằn: "Ồ cái gì mà ồ, không phải các người phá đám ở đây thì giờ tôi với anh ấy đã nằm êm trên giường rồi!"

Sếp nghe xong chỉ biết ôm trán, từ cổ đỏ lan lên cả mặt, cuối cùng cũng làm theo ý hắn, nhẹ nhàng thổi tắt nến trên bánh.

Sếp khẽ hỏi nhỏ: "Anh thổi giúp em như vậy liệu có làm mất linh điều ước không?"

Công bật cười, ghé tai anh thì thầm: "Không sao, vì điều ước của em... đã thành hiện thực rồi."

Tối hôm ấy, Công và Sếp cùng lúc đăng lên trang cá nhân một tấm ảnh giống y chang nhau: đôi tay cùng cầm dao cắt bánh. Kèm theo đó là dòng chữ bốn từ: "Kịch giả tình thật."

Tác giả có lời muốn nói

Đồng nghiệp x đang đứng trong đám đông: Công ơi, anh phản bội niềm tin của em rồi! Anh quay lưng với giai cấp công nhân mất rồi!