Không nói đến chuyện khác, phải công nhận cái giường nhà Sếp ngủ thích thật sự, so với giường ngủ khi đi công tác thì đúng là một trời một vực.
Công ngủ ngon một mạch tới sáng, hôm sau còn phải nhờ Sếp gọi dậy.
Lúc tỉnh dậy, Sếp đã quay lưng mặc đồ. Công ngáp một cái, bỗng có cảm giác như thể đã ngủ cùng Sếp thật vậy.
Nội tâm Công: Dù đúng là "ngủ" thật, nhưng không phải cái kiểu "ngủ" đó... Chậc tiếng Trung đúng là thâm sâu khó đỡ ghê.
Đúng lúc đó, Sếp cuối cùng cũng thắt xong cà vạt và quay lại làm Công suýt giật mình: "Ủa Sếp, tối qua anh ngủ không ngon hả?"
Nhìn anh còn phờ phạc hơn cả mấy ngày công tác nữa đó?!
Công: "Có phải do tôi ngủ không yên, làm ồn nên anh không ngủ được không?"
Thỉnh thoảng ban ngày Công mệt quá, ban đêm ngủ hay nói mớ, lăn qua lộn lại tùm lum. Rõ ràng đã bảo hắn ngủ dưới đất được rồi, mà Sếp cứ nhất quyết bảo ngủ trên giường!
Sếp im lặng nhìn hắn: "...Không phải."
Thật ra cũng không phải do Công, hắn ngủ rất yên, chẳng lật qua lật lại gì cả. Là tự Sếp tâm trạng cứ bồn chồn, phiền phức sao đâu, suốt cả đêm mắt cứ mở thao láo rồi thức đến tận sáng.
Còn Sếp bồn chồn cái gì ư...? Anh nhìn về phía Công đang uể oải bước vào phòng tắm, tiếng hắn vừa cạo râu vừa lẩm nhẩm hát vọng ra từ đó. Mặc dù chẳng ồn lắm, nhưng sự hiện diện lại rõ ràng quá chừng.
Sếp cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Sếp về thực tại, anh quay qua thấy điện thoại của Công đang reo trên đầu giường.
Sếp liếc nhìn một dãy số không có tên, tiện tay đưa điện thoại vào phòng tắm cho Công. Hắn ngó qua, lầu bầu: "Ai gọi sớm thế nhỉ?"
Hắn nhận điện thoại, nghe được vài giây, vẻ mặt thoải mái của hắn lập tức sa sầm, bực mình hiện rõ.
Hắn liếc nhìn Sếp, rồi cầm điện thoại đi ra ban công, nói nhanh mấy câu bằng giọng thấp và gấp.
Sếp chỉ loáng thoáng nghe Công nói: "Tôi đã nói là tôi không biết mà! Đừng có gọi cho tôi nữa... cậu ta đi đâu là việc của cậu ta, tôi không biết!"
Vài phút sau, Công cáu kỉnh cúp máy, đứng lại ban công một lúc rồi quay vào, lại giả bộ như chẳng có gì.
Sếp: "Có người quấy rối à?"
Công cười gượng, vẻ như không muốn nói nhiều: "Bạn tôi gây chuyện thôi, không liên quan đến tôi lắm."
Nói xong hắn quay vào phòng tắm.
Sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong xuôi, Sếp nhân lúc bố Sếp còn chưa dậy, kéo Công nhanh chóng ra xe đi làm.
Công: "Yêu dấu ơi, mình cứ lặng lẽ trốn đi như thế này luôn sao?"
Giờ hắn chuyển sang gọi Sếp là "yêu dấu" một cách hết sức tự nhiên, Sếp xem ra cũng nghe quen rồi.
Sếp: "Sáng sớm cậu muốn bị tra khảo linh hồn không?"
Công: "..."
Công: "...Mình đi lẹ thôi ạ."
Đến bãi đỗ xe công ty, Công ngồi trên xe ngó nghiêng bên ngoài mãi chưa chịu xuống.
Sếp thắc mắc: "Cậu nhìn gì vậy?"
Công: "Tôi đợi mấy đồng nghiệp đi vào trước. Tôi sợ bị thấy mình đi từ xe anh xuống rồi chuyện anh kết hôn thế nào lại suy ra là tôi!"
Sếp: "...Cả công ty đều biết đây là xe của tôi, nếu cứ ngồi hoài mà không xuống thì còn đáng ngờ hơn đó."
Nghe vậy, Công đột nhiên sáng bừng lên: "Đúng ha, anh nói chí lý!"
Thế là hắn lập tức bước xuống xe, chia tay với Sếp một cách cực kỳ tự tin, sau đó quay người đi vào thang máy dành cho nhân viên.
Sếp bước vào thang máy riêng: "..."
Khi Công vào thang máy, liền có đồng nghiệp hỏi ngay sao hôm nay lại đi chung xe với Sếp, xe riêng của hắn đâu rồi?
Công đáp tỉnh bơ: "Xe tôi hôm nay hư giữa đường phải kéo đi sửa, may gặp Sếp nên quá giang một chuyến."
Đồng nghiệp không nghi ngờ, lại hỏi tiếp: "Này, cậu nghe nói Sếp kết hôn chưa?"
Công mặt tỉnh bơ, đáp tỉnh queo: "Biết chứ, anh ấy đăng lên mạng xã hội rồi mà. Có điều không nghĩ ra người có tính cách như Sếp thì sẽ kết hôn với kiểu người thế nào nữa."
Đồng nghiệp cũng bĩu môi góp chuyện: "Chuẩn đấy, kết hôn rồi mà chẳng nghỉ lấy một hai ngày, đúng là cuồng công việc thật sự."
Công không khỏi gật gù đồng ý. Tuy là kết hôn giả thôi, nhưng đúng là Sếp chẳng bỏ lỡ một ngày làm việc nào.
Ở bên kia, Thư ký cũng đang bị mọi người vây quanh hỏi tới tấp về chuyện Sếp kết hôn.
Đúng lúc Sếp xuất hiện, mọi người lập tức giải tán như chim bay đàn, Thư ký mới thở phào nhẹ nhõm. Vì thật ra anh ta cũng bị tin Sếp bất ngờ kết hôn làm cho chóng mặt, có hỏi cũng chả biết trả lời ra sao.
Thư ký bước vào văn phòng theo Sếp, mặc dù rất muốn hỏi chuyện liền nhưng cũng ráng nhịn đến khi Sếp giao việc xong mới mở miệng: "Anh, anh thật sự kết hôn với xx rồi sao?"
Sếp ngước lên nhìn anh ta: "Đăng ký kết hôn xong xuôi cả rồi, còn giả hay thật gì nữa?"
Thư ký hạ giọng nói nhỏ: "Ý em là——hai người có phải thật không?"
Sếp lật lật tài liệu, im vài giây mới đáp: "Giả thôi."
Thư ký thở phào, yên tâm hẳn: "Thảo nào, em đã bảo mà! Yên tâm đi, em biết cái gì nên nói và không nên nói mà!"
Nghe vậy, Sếp lại nhìn anh ta: "Sao mà cậu chắc chắn như vậy là giả?"
Thư ký nhìn anh bằng ánh mắt "anh hỏi thừa quá": "Vì anh tính cách quá nghiêm túc, làm sao mà thích nổi kiểu người có hơi... nhí nhố như cậu ta được. Với lại, em còn gặp qua người yêu cũ của cậu ta, cậu ta đâu có thích kiểu như anh."
Sếp chợt nhớ lại cú điện thoại sáng nay Công nhận. "Người yêu cũ của cậu ta là kiểu người thế nào?"
Thư ký nhún vai: "Tính tình thế nào thì em không rõ, nhưng nghe nói người đó từng là một kiểu hot boy mạng, chuyên khiêu gợi."
Tác giả có lời muốn nói
Công: Ai nói tôi không thích kiểu như Sếp chứ? Tôi thích! Nghe rõ chưa, tôi thích Sếp!