Khi Công và Sếp đang ôm nhau đầy ngượng ngùng trên chiếc giường nước, thì chẳng hiểu do cài đặt sẵn hay gì mà âm thanh trong phòng bỗng bật lên, phát bản nhạc du dương siêu lãng mạn. Kết hợp với âm thanh "lõm bõm" của nước từ giường, không khí bỗng ngập tràn sự mờ ám lạ lùng.
Nội tâm Công: Ủa sao tự nhiên lãng mạn dữ vậy? Tụi mình đang quay phim tình cảm à? Hay là... phim người lớn...
Sếp liếc tay Công như kiểu: Định ôm tới khi nào nữa?
Công như bị điện giật lập tức thả Sếp ra, nhảy bật dậy khỏi giường rồi cuống cuồng mò nút tắt giường nước.
Phòng tối om, hắn đành phải đưa tay dò dẫm quanh khu vực giường rồi ấn đại một nút——
Bụp.
Nhạc im bặt, giường nước cũng dừng lắc. Công chưa kịp thở phào thì một tiếng "ục ục" vang lên, giường nước bắt đầu quay vòng!
Cả hai mới vừa ngồi lên, bất thình lình bị giường nước xoay cho mất thăng bằng, ngã cái oạch vô giữa giường!
Lần này, Sếp úp mặt xuống người Công, hai người lại dính vào nhau không còn kẽ hở, chỉ cách nhau đúng hai lớp vải ngủ mỏng manh!
Mà điều đáng đội quần hơn là nhạc từ đầu giường lại nổi lên nữa.
Nhưng lần này không còn là nhạc dịu dàng như vừa nãy, mà là tiếng thở gấp gáp cực kỳ gợi cảm của một người đàn ông, âm thanh trùng khớp với hơi thở của Sếp ngay bên tai làm cho Công thấy nhiệt độ xung quanh như tăng vọt. Rồi hắn tuyệt vọng nhận ra: bé chym của hắn hình như cũng không kiểm soát nổi nữa rầu!
Nội tâm Công: Thôi rầu lượm ơi, giờ có kêu cứu cũng vô dụng, muốn chết thật luôn. Nhưng mà có khi không phải mình muốn chết đâu mà là ai đó khác ấy...
May là ngay trước khi mọi thứ đi xa hơn thì Sếp đã chống tay ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Sếp hắng giọng: "Tôi đi bật đèn."
Giọng Sếp hơi kỳ lạ nhưng Công không để ý lắm. Tranh thủ lúc phòng còn tối đương Sếp chưa thấy rõ, Công vội tự véo đùi một cái đau điếng để xua tan phản ứng sinh lý.
Sếp đi đến chỗ bảng điều khiển đèn, nhưng quên béng mất đã bật đèn nào lúc đầu. Thế là anh bật đại một nút——cả phòng chìm trong ánh sáng... hồng mờ mờ quyến rũ! Trong ánh sáng ấy, tiếng thở dốc bỗng nghe càng thêm mãnh liệt.
Sếp không còn tức giận nữa, bên trong chỉ phảng phất một nụ cười lạnh "biết ngay mà."
Công: Xong rồi, Thư ký à, tự lo mồ yên mả đẹp đi nhé.
Dù ánh sáng hồng vẫn không rõ lắm nhưng ít ra cũng đủ sáng để thấy. Công nhìn bảng hướng dẫn trên giường, cuối cùng cũng trả chiếc giường về trạng thái ban đầu.
Còn Sếp thì lặng lẽ vào phòng tắm, rất lâu sau mới ra.
Lúc này Công đã nằm lại trên giường, gần như là nằm sát mép giường, như muốn lăn xuống đất ngủ cho rồi.
Sếp liếc hắn một cái, anh tắt đèn hồng phấn đi rồi cũng nằm xuống giường. Giường nước nhẹ lắc khiến từng cử động của Sếp như được truyền hết sang Công.
Trải qua màn vừa rồi, Công không sao ngủ được.
Hắn xoay người, đột nhiên thấy trên màn giường có vài hoa văn dạ quang hiện ra, chỉ khi tắt đèn mới thấy.
Nhìn kỹ lại, hắn suýt sặc máu: Ôi thần linh ơi, toàn hình... thứ đó?!
Nếu không nhìn kĩ, hắn còn không biết là trên đầu hắn toàn là chim với chóc kiểu này đấy!
Công lập tức bật dậy, kéo tấm màn giường qua một bên, rồi phát hiện ra trần nhà và tường cũng lấp ló những hoa văn dạ quang như vậy, rõ ràng hơn, lố bịch hơn cả trên màn giường nữa——một đống tranh "núi lắm rừng"* rực rỡ đang hiện ra khắp nơi!
春宫图【Chūngōng tú】hình ảnh khiêu dâmNam-nam, nam-nữ, nữ-nữ, đủ kiểu hết!
Công: Rốt cuộc đây là cái kiểu tranh gì vậy, phê đủ tư tháng* hả?
花样百出【huāyàng bǎichū】có thể hiểu là đa dạng đủ kiểu; vừa có thể hiểu là đầy thủ đoạn => phê đủ tư tháng = phang đủ tư thếGiọng Sếp từ phía sau vang lên: "Sao vậy?"
Công lập tức kéo màn lại: "Không có gì ạ, lúc nãy hơi nóng giờ thì tự nhiên thấy lạnh."
Công nằm xuống, nghĩ thầm: Xem mấy cái hình kì cục này đi cho xong.
Công: Mà nghĩ lại, phòng này nếu là cặp đôi thật vào đây chắc cũng vui phết.
Công: Còn nữa, lúc nãy Sếp... cũng hơi cửng rồi phải không ta?