Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tống Nguyên nhìn y khẽ nhíu mày, nhưng A Điêu liếc nhìn Trung Xuyên Minh Tú một chút bèn quay đầu hỏi hai người Minh Trạch Dã: “Hai người có muốn tham gia một phần không? Nếu không đủ tiền, tôi sẽ đi tìm anh trai mình để mượn. Chúng ta gom đủ 50 triệu để đánh cược với bạn Trung Xuyên, thua thì xem như tôi thua, thắng sẽ cho mấy cậu thù lao là một phần mười.”
Cô nói mò thế thôi, sao mà có chuyện đi mượn Trần Tốn cho được, sở dĩ cô nói dối là thế vì cô ăn chắc không xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng người bên ngoài lại ngỡ là thật.
Chơi lớn như thế?!!!!
Ba người Điền Trung Dã có phần lo âu, nhưng dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về A Điêu và Tống Linh, trước nay hai người này toàn bày mưu rồi mới hành động, đoán chừng có điều nắm chắc.
Ban đầu lòng của mọi người đều bị điểm tích lũy thu hút, nhưng bây giờ lại rung động trước tiền cược 100 triệu cho cả hai bên.
Mặt Viên Thuật đã trắng bệch, chả phải hắn sợ mình thua không có tiền trả mà sợ lần nữa thua tiền sẽ gây ra hậu quả.
Hắn không phải thằng đần, biết hậu quả của việc bị rập khuôn xem như một kẻ ngốc.
Một khi một người phải đối mặt với tình huống mà mình không thể giải quyết, sẽ vô thức tìm kiếm sự giúp đỡ mạnh mẽ hơn về sau. Thế là hắn nhìn về phía Trung Xuyên Minh Tú, chỉ thấy người này vẫn có vẻ mặt bình tĩnh… Y nào có nhìn vào A Điêu, thay vào đó lại nhìn sang Minh Trạch Dã.
Giờ đây cặp đôi này đã bật cười.
Họ không qua lại với Trần A Điêu Tống Linh, nhưng lại một mực có mối quan hệ cạnh tranh với Trung Xuyên Minh Tú. Học phủ Kim Lăng căn cứ vào kỳ thi hàng quý sẽ có phần thưởng theo xếp hạng. Từ tin tức nội bộ mà bọn họ nhận được, những phần thưởng này rất to lớn, xếp hạng kém một người đã chênh lệch dữ dội quá đỗi. Cho nên Trung Xuyên Minh Tú vừa đang phát triển thế lực của mình đồng thời cố gắng làm suy yếu bọn họ.
Bởi vì thực lực của bọn họ quá gần nhau, mối quan hệ giữa đôi bên đã thành sự nguy hiểm.
Thành thử Minh Trạch Dã thà giúp tụi Trần A Điêu, cái bọn tạm thời không uy hiếp mình, cũng muốn đè ép Trung Xuyên Minh Tú một chút.
“Được chứ, nếu như bạn Trung Xuyên chịu lời, tôi chắc chắn không từ chối rồi.”
Nói sao thì nói thua thì không tốn còn thắng lại có thêm, chuyện tốt dữ như vậy ai mà không ham?
Trung Xuyên Minh Tú nên hầm hè từ lâu, nhưng người này chả bao giờ lộ ra vui buồn, cho đến khi Bạch Hà bỗng mở lời: “Toàn là bạn cùng lớp, thi thoảng một hai người đánh nhau vì thể diện đâu có là gì. Mấy cậu toàn là người mạnh nhất trong lớp, đừng có tiêu hao nội bộ vẫn tốt hơn. Bạn Trung Xuyên không nên tham gia loại thi đấu nhàm chán này.”
Cái thang đã được dựng lên.
Trình Chương nhìn thoáng qua Bạch Hà, chỗ đứng của người này đúng là. Còn tưởng đâu vẫn có thể duy trì tư thái rễ cỏ làm bông hoa cao lãnh cứ mãi nhìn bọn họ xâu xé nhau.
(P1)
Cuối cùng cũng là hạ phàm.
Một đường có nguồn lực khó thật và đó là điều dễ hiểu.
“Được thôi, vậy tôi sẽ không tham gia. Nói tới 50 triệu là đáng sợ lắm, tôi không có anh trai tài giỏi như bạn Trần A Điêu. Nghe đâu anh ấy dạy kèm bạn Tống Linh lấy có thôi để cậu ấy được hạng nhất, mà tiền thù lao đã là 10 triệu rồi đấy.”
Loại chuyện này chỉ có thành viên nòng cốt nhà họ Tống, Trần Tốn và A Điêu biết; Trung Xuyên Minh Tú hay tin chứng tỏ nhà họ Tống đã có thám tử của nhà họ Trung Xuyên?
Và có thám tử nhà họ Vương là cái chắc.
Bất luận là năng lực của nhà họ Trung Xuyên vượt quá dự đoán, hay là hai gia tộc âm thầm liên thủ, đối với nhà họ Tống mà nói không phải là tin tức tốt.
Trong lòng Tống Linh dao động, nhưng ngoài mặt chẳng lộ ra điều chi.
A Điêu càng không có phản ứng.
Nhưng những người khác đã bị làm cho rung động, sau đó ánh mắt họ nhìn vào Tống Linh đã có điều lạ.
Được Trần Tốn dạy kèm đó, hèn gì đứng đầu bài thi viết đợt thi triệu tập, cái này có khác gì đi cửa sau không?
Người khác suy nghĩ từ đó tạo thành kiến, đây là mục đích của Trung Xuyên Minh Tú khi nói dăm ba câu. Chẳng qua Tống Linh không màng, cũng lười nói trọng điểm Trần Tốn phụ đạo nào có phải cái mớ kiến thức cơ bản trong bài kiểm tra viết đó mà là những thứ còn cao cấp hơn.
Đoạn, Trung Xuyên Minh Tú bặt thinh. Thế nhưng đôi mắt của y đảo qua… Đường Châu bỗng nhiên cười, đi ra ôm bả vai Viên Thuật.
“Tôi và Viên Thuật là anh em, nếu hai chị em tốt bên kia cùng nhau so đấu, vậy hai anh em chúng tôi cùng nhau tháp tùng đi. Tôi so tài với bạn A Điêu, Tống Linh, cậu so tài với Viên Thuật, mỗi người đánh cược 10 triệu, thế nào?”
A Điêu vốn biết lấy trạng thái hiện tại của nhau mà xem, Trung Xuyên Minh Tú không muốn hơn thua với Minh Trạch Dã bởi lẽ thua sẽ chẳng chịu nổi. Chỉ là 10 triệu mà thôi, không đáng để y mạo hiểm, y sẽ một mực đẩy ra một người nữa. Nhưng chỉ cần không phải là top 5, cô vẫn còn nắm chắc.
Cô một mực đáp ứng, đương nhiên Tống Linh sẽ không phản đối, vừa lúc thứ tự của bọn họ đều được xếp ra.
Song nhân viên quản lý chợt đi ra và hỏi: “Tôi hỏi trước, bây giờ ai trong mấy cô cậu nắm vững linh năng rồi?”
“Nếu không nắm vững nó, đi vào cẩn thận một chút, có thể bị đả kích quá lớn, dẫn đến tốn thêm một khoảng thời gian điều chỉnh tâm lý, được không bù nổi mất.”
Ông ta là nhân viên quản lý, xem trò vui thì xem đấy nhưng không thể nhìn đám trẻ có tố chất tốt liều lĩnh thái quá dắt dây tới việc tu luyện.
Đến rồi đến rồi!
Rất nhiều người, cái đám đã nắm giữ linh năng sau một ngày một đêm, đang âm thầm kiềm chế sự kích động.
(P2)
Thạch Đại Cương, cái người không có văn hóa này, vừa lên lớp đã không tiến hành khâu mấu chốt này, làm cho bọn họ không có cơ hội nổi bật. Chưa kể Viên Thuật và Trần A Điêu chiếm vị trí số 1 trên hot search hai ngày liên tiếp, làm cho người lớp khác cứ nhìn lăm lăm mãi vào hai người, quá đáng!
Bọn họ cũng là con cưng đó có được không!
Vẫn là ông lão quản lý này có tầm nhìn.
Lớp A1 giơ ra 12 cánh tay, khuôn mặt lộ vẻ vênh vang. Đến khi Trình Chương và Bạch Hà giơ tay lên, cả hai tỉnh rụi liếc về phía Tống Linh và A Điêu.
Còn người của lớp khác… có phần xấu hổ, chả có được một mống nào.
Tống Linh giơ tay lên.
Ờ, cái này cũng nằm trong dự kiến.
Tiếp đến, A Điêu rề rà... giơ tay lên.
Trong lòng ai nấy thót lại, chỉ thấy người này đưa tay chậm rãi ngoáy lỗ tai.
Chó má!
Từ Bạch Hà +1222!
Từ Viên Thuật +2333!
Từ...
Sau khi dễ dàng moi ra hơn 20,000 năng lực niệm, A Điêu buông tay trái xuống, lại giơ tay phải lên.
Mọi người: “?”
Nhân viên quản lý nhìn A Điêu nhiều hơn: “Cô cũng nắm giữ được rồi?”
Cái gai đau đầu này không tệ lắm.
A Điêu: “Dạ đúng, bởi thế khi có đồ đần này tới tìm cá cược, cháu mới kích động dữ vậy; cứ thấy cháu là nữ chính hàng đầu trong tiểu thuyết, nắm trong tay kịch bản phản công của con thứ vô dụng. Có phải thấy cháu bay bay không?”
Nhân viên quản lý: “...”
Từ Viên Thuật...
Từ Tống Linh +3555!
Từ Điền Trung Dã +1888!
Từ...
Dù gì hảo cảm ác cảm cùng nhau ập tới đầy bão tố chứ sao.
Lập tức gom đủ 50 ngàn, tương đương chôn sống được nửa thằng Thôi Vân.
Xứng đáng mang danh lớp A1 mạnh nhất của Học phủ Kim Lăng, chất lượng bên trong quá cao.
Nhân viên quản lý thấy vậy cũng lười ngăn cản, vẫy tay cho họ vào.
Kết quả là mấy người toan muốn vào cửa…
Xoát xoát xoát, mấy luồng ánh sáng xuất hiện, có mấy người hiện ra trước mắt.
Hai bên đưa mắt nhìn nhau.
A Điêu: “?”
Nếu cô nhớ không lầm, đám người này đi vào khi cô còn đang cãi nhau với bọn Viên Thuật; ầm ã xong một trận thì họ đã ra.
Mẹ nó cái này có tí lúng túng.
Miệng người tên A Điêu này bỉ ổi lắm, còn hỏi câu: “Nhanh như vậy đã đánh tới tầng hai?”
Từ Vương Thân +1999!
Từ...
Một nhóm người gửi sang cả đống năng lực niệm.
A Điêu: “...”
Tầng thứ nhất mà còn không qua nổi cơ đấy, chưa kể chưa gì đã ra rồi, xem ra bên trong siêu hung tàn.
Không cần phải so hơn thua, có lẽ chẳng có ai vượt qua được tầng đầu tiên.
.....
Quản lý của Tháp Điểm Qua Ải nhiều chuyện khủng khiếp, vừa quay đầu đã truyền tin vào trong nhóm chat, làm chấn động không ít giáo viên, mấy giáo viên này nhao nhao tag Khúc Giang Nam.
Cô Khúc, thật khó lường nha, trông cô thế mà nuôi toàn cá koi trong lớp, nhiều tiền dữ.
Cái này tổng cộng 40 triệu đó.
(P3)
Khúc Giang Nam vừa biết, nói phản ứng quá lớn cũng không phải, cô ấy chả phản ứng lại với thái độ thiện ác của đám giáo viên này, đồng thời trả lời một câu — k1ch thích tiêu dùng có lợi cho việc thúc đẩy nền kinh tế quốc gia.
Rất tốt, lề lối được mở đường thế đấy.
Tuy nhiên Khúc Giang Nam thật sự chả để loại chuyện này trong lòng. Nào có phải sống còn, không có nghĩa lý gì, chẳng qua đám rắm thối con này thật sự biến Tháp Điểm Qua Ải thành trò chơi nhỏ, đặt cược luôn 20 triệu nữa.
Trong bốn tên này có một đứa vượt qua được tầng đầu tiên coi như là chuyện đáng mừng.
.....
A Điêu vào cửa rồi, trước mắt sáng lên khi đen khi trắng, giây tiếp theo đột nhiên cô cảm thấy hai chân nặng nề, tiếp theo là bụp một cái, cô xuất hiện ở một không gian.
Vùng hoang dã, nhìn xung quanh là núi rừng trống trải, có gió và có hương hoa, cảm giác dưới hai chân lại có… trọng lực rất rõ ràng. Trọng lực ở đây không thích hợp, có thể gấp đôi bình thường.
Có vẻ như không cảm nhận được bồn cầu.
Do đó cấm Thực Thể Gieo Linh trợ giúp?
Toi rồi.
Trước mắt năng lực của cô tập trung nghiêng hẳn về bồn cầu.
“Tầng đầu tiên của Tháp Điểm Qua Ải sắp bắt đầu, mời chọn vũ khí.”
Màn hình trước mắt xuất hiện các mục lựa chọn, cho 15 giây.
A Điêu lia mắt, khóa chặt một cây đao. Cô chẳng chọn sử dụng mà dùng thời gian này để quan sát môi trường xung quanh mình.
Bụi cỏ có vấn đề.
Có một mùi tanh đang đến gần.
15 giây đến, cô sốt sột chọn một cây trường đao lưỡi dài mỏng, và nhanh chóng nghiêng người. Cùng một lúc, quả nhiên trong bụi cỏ có cái bóng đen bắn tới, xoát!
Khi né tránh, cô cảm thấy trọng lực tăng áp lực gấp bội, tốc độ và phản ứng không tốt như trước, cái này không chỉ là vấn đề tự bản thân suy yếu.
Bỗng có chiếc lưỡi thịt đỏ tươi dính đầy gai đâm thò ra khỏi bụi cỏ, lao ra và quất về phía cổ cô. Cô nghiêng người, cái gai này đâm sướt qua cổ, chất nhầy nhễu nhão. Cô lùi lại, mũi dao hướng lên trên, linh năng bám thẳng vào lưỡi dao, ong một tiếng, chém ngay vào cái lưỡi.
Nhưng cái lưỡi mềm nên nó bật ra, A Điêu cũng coi như dự đoán được, phản xạ tạm thời theo kịp. Cô cấp tốc vung đao theo vòng cung quay ngược, xoẹt! Cuối cùng đầu lưỡi bị nó chặt đứt, nhưng trong nháy mắt nó tách ra, A Điêu nhìn thấy mấu liên kết giữa máu thịt và đám gai.
Bề mặt đám gai đâm này sắc nhọn, phía dưới chúng c ắm vào máu thịt, nhưng lúc này máu thịt bị chém đứt đè ép chúng…
Không tốt!
(P4)
Xoát xoát xoát, hơn mười cái gai bay ra khỏi đám máu thịt với tốc độ mãnh liệt như mũi tên bay vèo vèo vèo ra.
Cây trường đao bay ra ngoài và quay trở lại vào tay... Dưới chân A Điêu nhún một cái, cả người bắn lên và nhảy vút qua. Trong lúc né tránh, những cái gai này bay vút vút sát qua cơ thể cô, đầy hung hiểm. Song cô vẫn cầm đao tránh khỏi những cái gai đâm, hơn nữa còn nhanh chóng bật người và đâm về phía bụi cỏ!
Đồ con chó, mày trốn ở đây!
Phốc phốc!
Lưỡi đao c ắm vào cơ thể con cóc nặng hơn 20 kg, một nhát đao gi ết chết. Nó phát ra một tiếng kêu ục ục thê thiết, kế đó tứ chi co quắp lại và toi đời. Nhưng A Điêu vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm… Xoát xoát xoát!
Hai con cóc ẩn bên cạnh đột nhiên búng cái lưỡi ra.
Chết tiệt, hèn chi nhiều người thất bại như vậy.
Rõ ràng Tháp Điểm Qua Ải này là phòng trọng lực + phòng phản ứng ý thức phiên bản tăng cường mô phỏng chiến đấu!
A Điêu cắn răng, một tay cầm đao liều mạng né tránh, một tay vẽ Bùa Định Thân từ hư không!
Linh năng tiêu thụ nhanh chóng trong khi Bùa Định Thân đang được hình thành gấp rút.
.....
Tại sảnh lớn Tháp Điểm Qua Ải, bởi vì hầu hết mọi người xông vào kiểm tra đâm ra sảnh lớn ngay lập tức yên tĩnh. Nhân viên quản lý tự pha cho mình một tách cà phê một cách duyên dáng như một người nổi tiếng trên mạng. Thế mà cà phê vẫn chưa vào miệng, vút vút vút, một đống học sinh bị chuyển ra ngoài.
Từng khuôn mặt như màu đất.
À, bị đả kích rồi.
Có mấy học sinh miệng ăn mắm ăn muối, không dằn lòng được mà phàn nàn. Nhân viên quản lý cười cười, thong thả thổi hơi cà phê rồi bảo: “Cái bọn nhãi này, tài nguyên Học phủ không dễ lấy như vậy. Những sai nha bên ngoài liều sống liều chết chém giết bao nhiêu ma quỷ mới có thể tích góp được linh hạch để đổi lấy số lần sử dụng Cổng Linh Hồn nhỏ của quan phủ? Mấy cô mấy cậu dễ dàng vượt qua cửa ải đầu tiên là kiếm được một lần không công?”
“Lo mà tu luyện cho tốt đi, qua mười ngày nửa tháng lại đến, chắc khi đó đã vượt qua được cửa ải đầu tiên.”
Mấy học sinh này bặt thinh trong phút chốc. Bọn Điền Trung Hương, Điền Trung Dã còn có Nhiêu Tuyết Nhã lần lượt thất bại và nghe được lời này dẫu hãy còn khó chịu đó nhưng cũng nghĩ thông.
Tư duy của Nhiêu Tuyết Nhã vô cùng thẳng thắn: “Nhìn kìa, rất nhiều người chưa qua được ải. Ui giờ qua được có… một người!”
Chỉ một!!
10 lớp học cộng lại chỉ có một?
“Trời đất ơi.”
“Chỉ có mỗi Thác Bạt, phía sau tên cậu ta là qua ải tầng thứ nhất và thời gian qua ải. Tuy nhiên chẳng còn ai khác, có phải mấy người không qua được ải sẽ không có tư cách lên bảng hay không?”
“...”
Thật khủng khiếp, gần như toàn quân bị diệt.
Thế rồi đám người có tâm trạng thoải mái hơn nhiều lắm, dẫu gì ai nấy ở cùng nhau, không quan trọng mình có phải là rác hay chăng. Hơn nữa đừng nói bọn họ không thông qua, bấy giờ ngay cả đám Trung Xuyên Minh Tú còn chưa qua được.
Mọi người đang bàn tán, đột nhiên lại có một làn sóng chuyển dời nữa… đám người Trình Chương cũng đi ra.
Danh sách không thay đổi, nói rõ bọn họ không thông qua, toàn là xác chết treo lên.